CUỘC HÔN NHÂN DÀI LÂU

Hơi nước bốc mù mịt cả phòng tắm, xông lên khiến người bên trong không mở nổi mắt.

Bị cơn thịnh nộ vây chiếm, người đàn ông siết chặt năm ngón tay, nhìn chằm chằm cô gái giữa làn sương mù, hung dữ ép hỏi, “Trả lời tôi, vết sẹo dưới bụng cô là thế nào?”

Lê Diệp vô cùng hoảng hốt, cô cảm thấy hơi nước khiến hai tròng mắt cay xè, khóe miệng lại đột nhiên cong lên, tạo thành một nụ cười quỷ quái.

Doãn Chính Đạc tức giận đè cô xuống, “Trả lời tôi! Mau!”

Lê Diệp cười phá lên, hoàn toàn là một vẻ đùa cợt. Nhìn bộ dạng hổn hển của anh, cô bỗng hết giận, nhẹ nhàng nói, “Chẳng phải anh đoán được sao?”

Anh cứng đờ, ngón tay nắm rồi lại thả, trong mắt tràn ngập vẻ không thể tin nổi. Anh nhìn cô, cắn răng nói, “Tôi muốn chính cô nói rõ ràng!”

Cơ thể gầy gò nhưng cứng ngắc, Lê Diệp nghiêng đầu, châm chọc nhìn anh nhưng lại không mở miệng.

Nắm tay Doãn Chính Đạc run lên, anh nhìn cô chằm chặp, giọng nói hơi lẩy bẩy, “Đứa bé đâu?”

Cô tỏ ra khó hiểu, “Đứa bé nào?”

Ngay cả ý nghĩ bóp chết cô, Doãn Chính Đạc cũng cô. Anh lắc mạnh bả vai cô, “Đứa bé cô sinh ra! Vết sẹo dưới bụng cô là do sinh con mà có!”

Ánh mắt cô hoàn toàn tỉnh táo, vẻ tươi sáng đối lập với cơn cuồng nộ của anh, cô nhẹ giọng nói, “À, tôi không nhớ rõ nữa.”

Thật sự muốn bóp vụn xương cốt của cô, Doãn Chính Đạc cắn chặt răng, nhìn thẳng vào ánh mắt không chút gợn sóng của cô, đột nhiên anh hạ giọng, “Lê Diệp, đứa bé đâu rồi?”

Đáy mắt Lê Diệp chợt có một ánh quang vụt sáng, cô nhanh chóng quay đầu đi.

Anh xoay cô lại, dồn dập hỏi, “Nói cho tôi biết, đứa bé đang ở đâu!”

Cô nhắm mắt lại, dường như bị anh hỏi đến mức phiền, cuối cùng cũng mở miệng, “Chết rồi.”

Doãn Chính Đạc siết chặt đầu vai cô, rít lên, “Tôi không tin!”

“Anh căng thẳng thế làm gì.” Đột nhiên cô cười vẻ châm chọc, “Đã là chuyện từ lâu lắm rồi, anh Doãn không nên nghĩ nhiều nữa.”

Cả người anh đều như bị lửa giận thiêu cháy, trên mặt cô vẫn là nụ cười đáng chết, Doãn Chính Đạc tóm chặt cằm cô, nhìn cô chằm chằm, “Cô dám nói dối tôi, bây giờ tôi sẽ chấm dứt hợp đồng luôn, tôi sẽ khiến cho những người mà cô không buông bỏ được sẽ phải đi cùng cô.”

Lê Diệp nhìn dáng vẻ tức giận của anh, chậm rãi thu lại nụ cười trên mặt.

Một lúc sau, cô nói, “Năm đó…”

Đột nhiên Doãn Chính Đạc khóa lấy cổ cô ngăn không cho cô nói, gằn giọng cảnh cáo, “Cô mà còn nói dối, tôi sẽ giết chết cô.”

Cô hoàn toàn không để tâm, chỉ nhìn thẳng vào anh, “Nếu anh đã nghĩ ra rồi, cần gì phải hỏi tôi nữa.”

Doãn Chính Đạc tức đến nỗi hai mắt đỏ ngầu, anh hận không thể rút gân lột da cô, vừa nói vừa thở hổn hển, “Cô nói hết cho tôi…”

“Chính là chuyện đó…” Cô ngoảnh mặt đi, một lúc sau mới tiếp tục nói, “Sau kỳ nghỉ, tôi phát hiện mình có thai, là con của Tùng Đào. Anh ấy nói muốn kết hôn với tôi, bảo tôi sinh nó ra, tôi xin nghỉ học nửa năm theo anh ấy về quê, sau đó…”

Sắc mặt anh xanh mét, Lê Diệp nói tiếp, “Lúc sinh, đứa bé mãi không chịu ra, thế nên phải rạch một đường.”

Cơ mặt căng lên, lại hơi co rúm, anh đưa tay, kéo tóc cô rồi tóm chặt, “Một chữ tôi cũng không tin.”

Lê Diệp cười, “Tùy anh…có điều, chuyện tôi xin nghỉ học nửa năm không khó xác minh đâu.”

Ánh mắt anh đông lại. Sao anh lại không nhớ, năm đó, vừa vào hè cô đã bị ngã gãy chân, vội vàng rời nhà họ Lê để đến một vùng nông thôn, lúc trở về thì tuyết đã bay đầy trời.

Doãn Chính Đạc cúi đầu, nhìn vết sẹo dưới bụng cô. Anh vẫn không tin lời cô nói, hằm hằm chất vấn, “Cái đêm hai năm trước, rõ ràng là lần đầu tiên của cô.”

Lê Diệp rùng mình, nhìn anh chằm chằm, “Anh Doãn duyệt qua bao nhiêu người, sợ là nhớ nhầm rồi.”

Anh kéo tóc cô lại, hung tợn nói, “Tôi không tin lời cô nói…Đứa bé đâu? Giao ra đây, tôi đưa đi xét nghiệm là sẽ biết cô nói dối hay không!”

Cô hơi có vẻ mệt mỏi, “Anh Doãn mau quên thật đấy…Tôi vừa nói đấy, đứa bé chết rồi!”

Giọng điệu nhẹ nhàng như vậy như thể sự việc chẳng liên quan gì, anh nổi cơn giận, ấn mạnh đầu cô vào nước. Trong nháy mắt, anh như một tên ma quỷ khát máu vậy.

Tóm cô ra, anh cắn răng nói, “Nói thật đi!”

Nước chảy đầy khuôn mặt cô, trông thật chật vật, nhưng cô vẫn có thể cười, “Chết rồi.”

Anh căm hận đến tận cùng, lại ấn cô vào nước. Giết cô cũng không giải hết hận được, tại sao trên đời lại có người ác độc như thế chứ!

Vật lộn một lúc, toàn thân Doãn Chính Đạc ướt đẫm, anh ngồi thở phì phò. Cô gái trong tay anh cũng không còn hơi sức, nhưng vẻ mặt thì lại rất bình tĩnh, bình tĩnh đến nỗi khiến anh phẫn nộ.

Mấy sợi tóc dính trên mặt, Lê Diệp nghiêng sang một bên bồn tắm. Thứ chảy xuôi trên mặt, không biết là nước hay là thứ khác. Giọng nói của cô hơi nghẹn ngào, ánh mắt sững sờ, “Thể chất nó yếu, vừa sinh ra đã đổ bệnh, lúc đổ nhiều tuyết nhất cũng là lúc nó chết, chết trong lòng tôi.”

Phòng tắm đột nhiên lặng xuống, chỉ còn tiếng nước nhỏ tí tách và tiếng thở nặng nề của anh.

Ánh mắt cô trở nên hoảng hốt, cô thều thào, “Nó rất đáng yêu, hai mắt to tròn, cái môi hồng hồng…Nó, rất giống Tùng Đào.”

Doãn Chính Đạc nhìn cô. Rốt cuộc cô cũng để lộ ra vẻ đau thương, nhưng lại chẳng có một chút liên quan nào đến anh cả.

Dáng vẻ trầm mặc của cô khiến anh phiền lòng, anh cảm thấy như cổ họng bị một hòn đá chặn lại, một hơi cũng không thể đi xuống được. Anh muốn phát tiết, nhưng lại không tìm được đối tượng để phát tiết.

Nhìn cô một cái, đột nhiên anh quay đầu đi ra ngoài.

Nghe thấy tiếng đóng cửa rầm rầm, Lê Diệp ngả người ra. Dòng nước ấm áp cũng không thể nào đem lại cho cô cảm giác ấm nóng. Cơ thể lạnh, trái tim cũng lạnh, cả thế giới đều lạnh lẽo.

Chỉ chốc lát sau, thím Kim nhanh chân bước vào, thấy cô không sao liền thở phào nhẹ nhõm rồi cầm khăn lông lau cho cô. Vừa rồi còn thấy Doãn Chính Đạc gần như đá cánh cửa mà đi, thím bèn khuyên, “Phu nhân, đừng lúc nào cũng cãi vã với cậu ấy, mới cưới mà, sao lại không sống cho vui vẻ chứ.”

Tầm mắt Lê Diệp rơi vào khoảng không…Cuộc sống vui vẻ, hai từ ghép này, căn bản không bao giờ có thể xuất hiện song song ở nơi cô nữa rồi.

***

Quán bar.

Vừa vào cửa đã xả tới bến. Trước mặt la liệt vỏ chai, bên cạnh cứ một em đến một em đi. Cho dù chỉ mặc quần đùi áo phông, nhưng người đàn ông vốn nổi bật thì vẫn cứ tỏa sáng như thường.

Một chai rượu ngoại được đặt lên bàn, người đàn ông diện nguyên cây đen ngồi xuống, nhìn Doãn Chính Đạc cúi gằm mặt uống rượu rồi cười, “Dáng vẻ tự chuốc say của cậu hai cũng đẹp thật đấy, không giống tôi, say rồi là làm đủ trò hề, dọa gần nữ mỹ nữ trong bar.”

Doãn Chính Đạc nghiêng đầu, nhìn nhìn một lát qua ánh đèn mờ ảo, nhíu mày, “Lư Diễn?”

Lư Diễn giơ chai lên uống, dáng vẻ bất cần, “Mới có một tháng không gặp, sao cậu hai lại thay đổi thế này?”

Doãn Chính Đạc liếc anh ta một cái rồi chẳng buồn để ý đến nữa.

“Kiểu đầu này không giống trước này, lượn sóng cơ đấy…Mà tôi nhớ là trước kia cậu hai không đeo trang sức mà nhỉ?” Lư Diễn nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn trên ngón áp út của Doãn Chính Đạc, khẽ cười, “Cậu hai đừng nói là không biết đeo nhẫn ở đây có ý nghĩa gì nhé.”

Doãn Chính Đạc nắm tay lại. Chỉ là một chiếc nhẫn nhỏ bé, quá mức đơn giản, đeo được mấy ngày, vậy mà Lư Diễn lại là người đầu tiên phát hiện ra.

Làm bạn với anh nhiều năm, cũng coi là hiểu anh, Lư Diễn đắn đo, “Không phải là cậu hai đã kết hôn rồi đấy chứ?”

Uống một ngụm rượu, sắc mặt Doãn Chính Đạc trầm xuống.

“Ôi! Chuyện tốt! Mấy năm nay ông thanh tâm quả dục, còn tưởng có vấn đề cơ đấy.” Lư Diễn nâng cốc, “Nào, cạn một cái…chúc mừng cậu hai Doãn đón một mùa xuân.”

Anh ta chạm cốc với anh, khóe miệng Doãn Chính Đạc nhếch lên, để lộ ra nụ cười phức tạp.

“Nói xem, Doãn phu nhân là thần tiên phương nào đấy? Thế mà lại đối phó được với ông chứ.”

Doãn Chính Đạc tựa vào quầy bar, mãi lâu sau mới nói, “Ông quen đấy.”

Lư Diễn suy nghĩ một lát, “Tôi quen? Mấy năm nay chưa từng thấy đứa con gái nào cạnh ông cả.”

Nhìn vẻ mặt thâm trầm của anh, Lư Diễn thử thăm dò, “Nếu là người tôi quen, thế thì chắc là từ lâu rồi…Kim Mạn, Trần Tâm Ngữ, hay là Chu Lăng?”

Thấy anh nhìn mình chằm chằm, đột nhiên Lư Diễn nghĩ ra điều gì đó, không quá tự tin, “Không phải là…”

Ánh mắt của Doãn Chính Đạc đã nói cho anh ta biết, phán đoán của anh ta hoàn toàn đúng. Lư Diễn không thể tin nổi, “Đừng nói với tôi, người ông lấy là con bé nhà họ Lê đấy nhé?”

Uống ngụm rượu nữa, Doãn Chính Đạc im lặng.

“Đầu óc có vấn đề à?” Sờ trán anh, lại so sánh với nhiệt độ cơ thể mình, Lư Diễn nhìn anh từ trên xuống dưới, “Rốt cuộc ông nghĩ gì đấy hả? Chẳng phải hai năm trước xảy ra chuyện rồi cô ta chạy đi luôn sao?”

Cốc rượu màu xanh dương trộn vàng phản chiếu gương mặt tuấn tú của anh, Doãn Chính Đạc nhìn bóng mình trong cốc. Lư Diễn nói không sai, đầu óc anh có vấn đề, anh cũng đã biết là vấn đề của mình ở mức nguy kịch từ lâu rồi.

“Tôi biết ngay mà.” Lư Diễn lắc lắc chai rượu, dường như đã nghĩ thông rồi liền cưới phá lên, “Tôi biết ngay là ông lừa người ta mà, ai có thể sắp đặt cho ông chứ…thì ra náo loạn một vòng rồi mà còn đúng là vừa ăn cướp vừa la làng.”

Không nói gì, Doãn Chính Đạc ngửa cổ uống hết một cốc.

“Dù thế nào đi nữa, nhìn cái bộ dạng này của ông thì xem ra ông chưa đối phó được với Doãn phu nhân rồi.” Nhìn anh diện nguyên quần đùi áo phông đến đây uống rượu mà xem, chắc chắn là ở nhà bị chọc tức rồi, Lư Diễn cười càng được thể, “Đây đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, nhìn ông bây giờ xem có đẹp mặt không.”

Gặp phải thằng bạn độc mồm, Doãn Chính Đạc đặt cốc xuống, quay đầu bỏ đi.

Vội vàng kéo anh lại, Lư Diễn nói, “Ơ này, đùa tí thôi…Nhưng mà tôi bảo này, ông cố chấp thật đấy, chuyện khó thế mà ông cũng làm được, có chí như Ngu Công dời núi cũng không bằng ông…”

*Dựa theo tích cổ: Ngu Công huy động cả gia đình dời hai ngọn núi chắn đường trước ngõ nhà mình. Có kẻ chê cười cho ông là ngu xuẩn. Song ông vẫn quyết tâm làm vì cho rằng núi không thể cao tiếp, còn nếu đời ông làm chẳng xong, thì đời con, đời cháu ông sẽ hoàn thành.

Lắc lắc cốc rượu, viên đá lách cách chạm nhau, ánh mắt của người đàn ông càng trở nên thâm sâu khó dò hơn dưới ánh đèn xanh mờ.

“Hôm nào đi ăn một bữa đi, tôi phải mở rộng tầm mắt, được mục sở thị phong thái của Doãn phu nhân mới được.” Lư Diễn vuốt cằm, “Hai năm không gặp, không biết dáng vẻ cô ấy có thay đổi không. Tôi còn nhớ ngày trước cô ấy gầy tong teo, hay xấu hổ, nhưng mà vẫn đáng yêu…”

Doãn Chính Đạc đưa tay cho anh ta một phát đập, thần thái toát lên vẻ chiếm hữu kinh hồn, như dã thú bảo vệ đồ ăn, khiến người khác vừa liếc nhìn một cái đã gặp phải sự công kích của anh.

Chỉ chỉ Lư Diễn như để cảnh cáo, Doãn Chính Đạc đứng dậy, nhanh chân bỏ đi.

Nhìn dáng vẻ vội vã của anh, Lư Diễn không nhịn được cười. Chắc là về trông bà xã đây mà, sợ người khác cướp mất, ngay cả đùa một chút cũng không được.

Người ngoài có lẽ không đoán được suy nghĩ của anh, nhưng cùng lớn lên từ nhỏ, cũng coi như anh ta hiểu anh. Nói anh phức tạp, vì nhiều hành vi của anh khiến người ta khó hiểu, nhưng nếu nói đơn giản, thì là anh cố chấp phạm vào một lỗi sai ngớ ngẩn.

Không biết có phải là mây mờ trăng tỏ hay không, nhưng trên con đường quanh co sau này, có lẽ sẽ còn nhiều chông gai.

***

Trở lại Hạm Bích Các, bước chân của Doãn Chính Đạc có chút phiêu diêu. Anh uống không ít rượu, chính anh cũng biết mình tự lái xe về chẳng khác nào muốn chết.

Như thể muốn giải tỏa hết cục nghẹn, cả đoạn đường phi như điên, gió tạt vào người khiến anh tỉnh táo nhiều, nửa đường sau có giảm tốc xuống, từ từ về nhà.

Lên tầng, bên trong im ắng, anh đi đến cửa phòng ngủ, bên trong vẫn còn ánh đèn.

Mở cửa, thím Kim đang ngồi ở ghế salon trông cô gái đang ngủ trên giường. Thấy anh về, thím vội vàng đứng dậy, nhỏ giọng chào, “Cậu Doãn…cô ấy ngủ rồi.”

Anh nhìn không rời mắt, chầm chậm đến cạnh giường.

Thím Kim thấy anh có vẻ không phải trở về để làm ầm lên nữa, liền chúc ngủ ngon rồi lui ra ngoài.

Trong phòng rất ấm, lại uống không ít rượu, anh cảm thấy đỉnh đầu đang bốc khí nóng, bên tai cũng bắt đầu lấm tấm mồ hôi hột.

Ngồi xuống cạnh giường, anh xốc chăn lên, nằm vào.

Cảm giác mát lạnh hay sự tồn tại của anh, khiến cô gái ở phía kia càng cuộn chặt mình hơn.

Doãn Chính Đạc lấy khuỷu tay chống đầu, nhìn chằm chằm cái gáy cô lưu lại cho mình, ánh mắt dần ngưng thàn một đốm lửa.

Đưa tay, anh lần vào trong áo cô.

Lê Diệp không ngủ, sự xâm nhập của anh khiến cô cảnh giác, cắn răng, siết chặt cổ áo ngăn anh lại. Anh lại cố ý làm bậy, ghé vào, phả đầy hơi rượu nồng vào mặt cô.

Lê Diệp hơi buồn nôn, liền trốn tránh, “Sao vậy, anh Doãn uống say nên đầu óc không tỉnh táo ư? Người phụ nữ sinh con rồi mà anh cũng cưỡng ép được ư?”

Doãn Chính Đạc xoay cô lại, ép cô phải đối mặt với mình, đôi mắt anh thâm trầm đến bức người, “Thứ nhất, tôi không say, thứ hai, cô là người tôi cưới về, tôi muốn cô cũng là chuyện bình thường.”

Thân thể anh vô cùng nóng, cô bị mùi rượu vây đến váng đầu, “Ánh mắt anh Doãn vẫn không tốt, chắc anh chưa nhìn kỹ vết rạn ở bụng tôi phải không?”

Ánh mắt anh tối sầm lại, anh đưa tay chỉnh đèn sáng hơn. Ánh đèn chói lóa khiến Lê Diệp nhắm tịt hai mắt lại.

Anh nâng người dậy, vén áo ngủ của cô lên, “Đúng là tôi chưa nhìn kỹ thật…”

Lê Diệp vốn định khích anh, không ngờ anh lại vô liêm sỉ như vậy, vội vàng tóm chặt áo.

Anh âm trầm cười, “Sao lại không cho tôi xem? Có gì mờ ám sao?”

Lê Diệp nằm đờ ra, đột nhiên buông lỏng tay.

Dáng vẻ hờ hững của cô khiến anh tức điên, Doãn Chính Đạc không khách sáo, xốc thẳng áo của cô lên.

Cô vốn rất gầy, cái bụng kẹp lép như không được ăn no, vết sẹo ở bụng dưới thật chói mắt, quanh rốn là những đường vân không đồng đều. Nếu không nhìn kỹ thì sẽ không thấy, nhưng dưới ánh đèn, anh nhìn thấy rất rõ ràng.

Những đường vân này như tạo thành một mạng lưới. Anh đưa tay ra, vuốt nhẹ một đường. Bác sĩ nói, vết sẹo có thể là do phẫu thuật trực tràng, nhưng ngay từ đầu anh đã biết, căn bản là không thể.

Ngón tay lành lạnh chạm vào bụng dưới của cô. Rất khó có thể tưởng tượng, nơi này từng có một đứa trẻ…mà đứa trẻ đó, lại là của cô và một người đàn ông khác.

Suy nghĩ đó khiến anh xao động, tay anh dịch lên, xoắn cởi cúc áo của cô.

Lê Diệp đè tay anh lại, “Anh thích ăn đồ người khác từng ăn qua sao?”

Anh nhíu mày, hai mắt tối lại, rồi anh đưa tay nắm cằm cô, phả đặc mùi rượu, “Thứ tôi muốn, cho dù người khác ăn cũng phải nhổ ra…”

Cô cắn răng tránh né anh, “Anh thật khiến tôi buồn nôn!”

Nụ hôn của anh rơi xuống, dày đặc, thô bạo. Lê Diệp tránh né, lại bị anh nắm chặt cổ tay. Dường như anh đang muốn giải tỏa tâm trạng, nhất định phải có được cô mới thôi.

Lê Diệp thật sự không tránh được, dần dần ngừng lại. Anh ngậm vành tai cô, như người phụ nữ bình thường thì đã động tình rồi, còn cô, chẳng chút nào.

Môi lưỡi lướt qua cổ cô, cô lại chỉ như pho tượng gỗ. Người phụ nữ trong lòng vừa lạnh lẽo vừa cứng ngắc, khiến anh đột nhiên cảm thấy như mình đang ôm một cây mía mà gặm cắn vậy.

Ngẩng đầu, anh cứ như vậy nhìn cô từ phía trên.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi