CUỘC SỐNG BÌNH THẢN HOÀN MỸ SAU KHI TRÙNG SINH

Ngày hôm sau Ngô Thần ngủ thẳng đến khi tự nhiên tỉnh mới dậy. Ngày mai bắt đầu huấn luyện quân sự , muốn ngủ nướng cũng không có thời gian nữa .

Mở to mắt cầm lấy di động trên tủ đầu giường  , phát hiện đã hơn mười giờ. Nhìn trong phòng tối om, nhớ đến đêm hôm qua trước khi ngủ đã cố ý kéo rèm lại .

Đứng dậy đem rèm cửa sổ kéo ra , đứng thẳng ở trước cửa sổ nhìn hoàn cảnh chung quanh  một chút. Đằng sau là tiểu khu  dành cho những người về hưu, hẳn là vài năm gần dây mới xây .

Trừ bỏ phòng ngủ chính có phòng tắm bên trong, Ngô Thần và Âu Dương Hiên chỉ có thể sử dụng phòng vệ sinh bên ngoài.

Mặc áo ngủ, gãi gãi đầu, mắt nhập nhèm tự nhiên đi đến phòng khách. Một tiếng đàn dương cầm du dương  từ thư phòng truyền đến, Ngô Thần nhìn về phía cửa phòng kia , chắc là anh ấy dậy từ lâu rồi nhỉ.

Ngô Thần rửa mặt xong, đi đến phòng bếp tìm đồ ăn.

“Thật tốt quá.” Âu Dương Hiên đã hâm nóng sữa cùng với sandwich đẻ sẵn, Ngô Thần thỏa mãn  nở nụ cười.

“Dậy rồi .” Âu Dương Hiên từ thư phòng đi ra, đứng ở trước cửa phòng bếp đang nhìn Ngô Thần ăn vụng  .

“Ừm. ngủ ngon ăn no.” Ngô Thầncầm cốc sữa chui vào lòng Âu Dương Hiên anh bạn trai này của mình càng ngày càng tốt nha .

Âu Dương Hiên nhẹ nhàng  ôm lấy Ngô Thần, hai người trở lại phòng khách. Âu Dương Hiên bật Ti vi lên, nhìn Ngô Thần đang nhìn chằm chằm tivi  từ từ  uống sữa, ấn ấn đầu Ngô Thần “Bây giờ em mới ăn sáng, lát nữa làm sao mà ăn được cơm hả?”

“Ăn chứ. Không ăn cũng phải cùng anh ăn .” Ngô Thần cười tủm tỉm  nhìn Âu Dương Hiên, những lời này làm cho tâm tình của Âu Dương Hiên  càng ngày càng sáng sủa.

Hai người giao ước xong, Ngô Thần nấu cơm, Âu Dương Hiên rửa chén. Nam nữ phối hợp, giúp đỡ nhau làm việc.

Ăn cơm trưa xong, hai người cùng nhau đi dạo ở phụ cận . Đầu tháng chín tỉnh B vẫn rất nóng , hai người dọc theo bên đường  hưởng thụ nắng ấm .

Nhìn trẻ con chạy theo người nhà dọc ven đường, nhìn học sinh tan học  đạp xe cười nói với nhau, nhìn những công nhân giữa trưa tan tầm  chạy về nhà ăn cơm. Đây là cuộc sống bình thản  a.

Hai người thật yên lặng  trải qua một ngày này, tựa như hai vợ chồng già, hưởng thụ một  cuối tuần nhàn nhã.

Khai giảng từ sáng sớm, hai người đúng bảy giờ  rời giường, Âu Dương Hiên ở phòng chính đánh răng rửa mặt xong, phải vào phòng bếp chuẩn bị bữa sáng. Ngô Thần đang ở trên người trét một tầng kem chống nắng thật dầy. Sau đó cô nhét vào trong giầy thể thao của Âu Dương Hiên  hai miếng băng vệ sinh dày. Đây là vật phẩm chuyên dụng dành cho khi tập quân sự! Nam nữ đều thông dụng!

Âu Dương Hiên từ phòng bếp đi ra  đúng lúc nhìn thấy Ngô Thần đang cầm giầy của mình cố gắng nhét cái gì  đó vào bên trong? Âu Dương Hiên tò mò bước đến gần trước mặt Ngô Thần, nhìn thấy cô đang cầm băng vệ sinh mua lúc trước đang cô gắng nhét vào trong giầy của mình. Lúc mua cậu  rất ngạc nhiên không biết vì sao Ngô Thần lại muốn mua những loại kém chất lượng như thế, hàng tháng cô dùng loại nào cậu đều biết rất rõ đấy, thì ra cái loại đó được sử dụng thế này à.

“Được rồi?” Nhìn Ngô Thần đem một miếng khác nhét vào chiếc giày còn lại, cậu đang định hỏi thì Ngô Thần đã làm xong việc.

“Tốt rồi. Ăn cơm  thôi.” Ngô Thần vỗ vỗ tay, chuẩn bị đi đến bếp.

Âu Dương Hiên chặn lại đường đi của Ngô Thần , nắm tay  Ngô Thần đi đến toilet.Cầm tay cô đặt dưới nước, đổ lên tay ít sampoo rửa tay, sau đó đem tay của Ngô Thần rửa lại một chút. Ngô Thần theo động tác của Âu Dương Hiên  rửa tay của mình. Vì sao đã qua nhiều năm như thế rồi mà anh ấy vẫn còn kiên nhẫn với mình đến thế? Ngô Thần iên lặng ở trong lòng hỏi Âu Dương Hiên.

Âu Dương Hiên nhìn Ngô Thần  một cái, Ngô Thần mới phát hiện, bất tri bất giác cô đã đem câu hỏi này nói ra khỏi miệng.

“Anh rất vui khi làm như thế cho em, không những chỉ bây giờ mà còn là cả đời.” Nói xong, đem tay của  Ngô Thần lau khô, đi đến phòng ăn.”Ăn đi. Chúng ta  còn phải đi học đấy.”

Sau đó không hề để ý đến Ngô Thần nữa, tự mình bắt đầu ăn bữa sáng.

Ngô Thần nhìn Âu Dương Hiên thật lâu, luôn luôn nghĩ đến câu nói vừa rồi kia,nếu đã quyết định chăm sóc cả đời như thế, thì mình làm sao có thể không đáp ứng được! Chỉ cần đối xử tốt với em, như vậy em cũng sẽ không hề băn khoăn mà làm tất cả vì anh.

Nghĩ vậy, Ngô Thần vui vẻ  bắt đầu cúi đầu ăn  bữa sáng Âu Dương Hiên chuẩn bị.

Âu Dương Hiên nhìn Ngô Thần như vậy  , lời nói lúc nãy cũng là để cho cô biêt được tâm ý của mình, nếu cô đã hiểu được , như vậy chắc hẳn cũng đồng ý với mình đi. Cậu nghĩ vậy rồi cũng cười lên.

Âu Dương Hiên đem xe đỗ vào bãi đỗ xe , cùng Ngô Thần sóng vai đi vào trường học. Dù sao cũng là trường học, Âu Dương Hiên vẫn là không muốn một số hành động lại mang lại sự không tốt cho Ngô Thần.

Hai người hẹn nhau vào giữa trưa sẽ gọi điện, sau đó tự  đi tìm lớp của mình, trong lớp đang tiến hành báo danh . Ngô Thần cũng nhìn thấy ba nữ sinh cùng phòng,ba người kia cũng nhìn thấy Ngô Thần, vẫy tay với cô. Ngô Thần báo danh với giáo sư sau đó đến chỗ ba cô nàng.

Tuy rằng Ngô Thần vóc dáng không thấp, nhưng gương mặt của cô ở trong đám người 18,19 tuổi này trông có vẻ non nớt đến đáng thương.

“Mọi người im lặng một chút nào. Tôi là giáo viên chủ nhiệm của các em, Đợi lát nữa chờ cho tiếng chuông vang lên , tất cả lớp chúng ta cùng nhau đi ra. Bây giờ còn có chút thời gian, mọi người có thể làm quen với nhau trước, khi đến buổi tự học buổi tối chúng ta có thể chính thức giới thiệu lại. Nhưng trong lớp của chúng ta có một bạn sinh vien đặc biệt nhỏ hơn các em 4 tuổi, cho nên mọi người nhất định phải hòa thuận với nhau nhé.”

“Giáo sư, ai là người nhỏ nhất thế ạ?” Trong lớp một nam sinh chủ động hùa theo thầy giáo.

“Điều này các em tự mình đi điều tra thử xem. Cô bé không hề trông giống như một đứa bé 14 tuổi đâu nhé. Bây giờ trẻ con 14 tuổi đã lớn lên rất nhiều rồi, nhưng so với các em nhỏ hơn 4 cũng không thua kém gì đâu .”

Người ta nhỏ hơn 4 tuổi thì có làm sao đâu? Ngô Thần trong lòng  yên lặng  oán thầm, sau đó còn biểu hiện ra sự hưng trí bừng bừng  nghe Kim Nam nói chuyện.

May mắn chỉ một lúc tiếng còi báo hiệu vang lên , nếu không ra đúng giờ ai biết được huấn luyện viên sẽ nói những gì!

Đương nhiên, buổi tối Ngô Thần vẫn sẽ không tránh được, tiếp nhận sự “Công kích” của mọi người, nhảy lớp cũng là lỗi sai của mình sao?

Huấn luyện quân sự trung học và đại học là hoàn toàn khác nhau. Lần này luấn  luyện này kéo dài liên tục nửa tháng, đến tận tháng 10 mới bắt đầu đi học.

Trong tuần đầu tiên huấn luyện, mỗi ngày chỉ nghe  huấn luyện viên lặp lại  một câu nghiêm, nghỉ, tiến lên, đi đều bước, đi nghiêm, chạy bộ, giẫm chận tại chỗ, đứng nghiêm, ngồi xổm xuống, đứng dậy, sửa sang lại quần áo, điểm danh, cúi chào, lễ tất, khóa lập •••••• sau đó mọi người máy móc  lặp lại mấy trăm lần để đứng giống tư thế quân nhân, chỉ đi không thôi cũng khó khăn.

Trong khi huấn luyện, hợp luyện chờ hạng mục. Mỗi ngày Ngô Thần sau khi trở về đều trực tiếp nghỉ ngơi, ăn cơm mọi chuyện toàn bộ giao cho Âu Dương Hiên, mà Âu Dương Hiên cũng làm hết phận sự  chăm sóc của một người bạn trai.

Kiên trì đến hôm nay,bọn  Ngô Thần bị kéo đến trường quân sự bên cạnh, cũng chính là trường của Ma Gai và Cao Hứng, tiến hành tập bắn. Nhưng tất cả thiết bị lien lạc của Ma Giai và Cao Hứng đều bị quản lý rất chặt, Ngô Thần muốn gặp được bọn họ cũng không có cơ hội để liên lạc được . Ngô Thần quyết định đêm nay trở về  sẽ hẹn thử với Ma Giai hay không, nếu được thì ngày mai có thể được gặp. happy~!

Huấn luyện quân sự mà Ngô Thần thường xuyên nguyền rủa cũng đã xong. Ngày kết thúc, Ngô Thần đem đôi giày của mình và Âu Dương Hiên sử dụng , đem đi giặt , dùng vòi hoa sen làm hai đối giày ướt nhẹ, cầm bàn chải chà thật mạnh đôi giày đầy bụi bán trở nên thật sạch sẽ . Vô cùng có cảm giác thành tựu .

Âu Dương Hiên mua cơm trở về, Ngô Thần đang tắm rửa. Đi đến ban công  nhìn hai hai đôi giày trắng phơi trên sân, ha ha  nở nụ cười.

Bởi vì còn chưa có bắt đầu đi học, cho nên tiết tự học được an bài tự do. Kỳ thật những buổi học về sau, trừ phi buổi tối có tiết,bọn Ngô Thần cũng có thể lựa chọn tự do. Dù sao những sinh viên trong trường này cũng không cần phải chỉ học với học, ví dụ những học như Ngô Thần, từ những năm trung học đã có được thành tích cao, lên đến đại học những môn chuyên ngàng lại cũng có được thành tích cao, vì sao còn phải gò bó  thời gian buổi tối?

Học hai chuyên ngành cho nên mất rất nhiều thời gian. Ngô Thần vài ngày lại lên thư viện một lân, còn bây giờ hai người đang ngồi trên bàn chiến đấu .

Ngô Thần là vì nửa tháng huấn luyện quân sự này cho nên buông hết những công việc mà ba Ngô an bài, Âu Dương Hiên cũng buông bỏ những vụ án mà mẹ  Âu Dương chuẩn bị. Hai người lẳng lặng  viết viết trên giấy, thường thường  ở trên bàn phím đánh vài cái. Những văn kiện này khẳng định đêm nay không thể xem hết , Ngô Thần  duỗi người, quay đầu nhìn Âu Dương Hiên đang chuyên tâm  nghiên cứu vụ án. Nhìn khuôn mặt cậu thường xuyên nhăn lại, Ngô Thần nhìn thời gian, đã đến lúc ăn bữa khuya rồi .

Cẩn thận  đứng dậy, đi vào phòng bếp chưng ít đồ ăn, đem  cơm và đồ ăn mua lúc tối ra, đổ thêm hai ly sữa, bưng đến thư phòng, nhẹ nhàng  đặt ở trên bàn học của mình. Cầm một ly sữa lên đưa tới trước mặt Âu Dương Hiên  .

Khi Ngô Thần vừa đứng dậy , Âu Dương Hiên cũng biết, nhưng cậu không nghĩ rằng cô đi chuẩn bị đồ ăn khuya cho mình.

Đưa tay tiếp nhận ly sữa Ngô Thần đưa tới, theo thói quen  nói “Cám ơn” .

“Anh mệt không?”

Âu Dương Hiên không hiểu vì sao Ngô Thần lại đột nhiên hỏi như thế, sau đó nhìn xem giờ, bây giờ mới hơn mười giơ.

“Mỗi lần em làm cái gì đó cho anh, anh đều nói cảm ơn, anh không phiền nhưng em không thích.” Ngô Thần bỡn cợt  nhìn Âu Dương Hiên, sau đó nhìn thấy Âu Dương Hiên nhẹ nhàng  nở nụ cười, “Được rồi, anh sai  rồi, về sau anh không nói nữa.”

“Thế này mới ngoan. Đến ăn chút cháo đi.” Ngô Thần giống như hiến bảo vật đem đồ ăn đến trước mặt Âu Dương Hiên, đem vụ án này để qua một bên.

“Không sai. Cùng nhau ăn đi.” Nói xong đem Ngô Thần  ngồi ở trên đùi của mình, xúc một miếng cháo đút vào  miệng Ngô Thần.

Này động tác thân mật này vẫn là lần đầu tiên Âu Dương Hiên làm , ngay cả bản thân cậu khi làm điều này cũng đỏ hồng một bên tai. Mà Ngô Thần cũng  thoải mái khi  ăn  miếng cháo cậu đút. Âu Dương Hiên nhịn đến bây giờ mới dám làm hành động như thế này  ~ tính xem, cũng đã sáu bảy năm rồi.

Kỳ thật khi Ngô Thần bị Âu Dương Hiên đột ngột kéo lên đùi, trong lòng cũng nảy mạnh lên một cái. Nhưng  chậm rãi bình tĩnh, cô phát hiện ra thịt trên người cậu thật thoải mái. Dáng người Âu Dương Hiên thật đúng là không tồi!,.....

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi