CUỘC SỐNG CẨU HUYẾT CỦA TA VÀ PHU QUÂN


Edit: Cúc Tử
Mới vừa ăn bánh xong vì thế chúng ta liền không ăn nữa.
Sau đó ta liền nắm tay Giang Tầm đi dạo xung quanh bên ngoài phủ giống như một đôi phu thê nhỏ bình thường, thê tử may y phục cho trượng phu, trượng phu lại vẽ mày cho thê tử, phu thê gắn bó như keo sơn, cử án tề mi (1).
(1): nâng khay ngang mày; vợ chồng tôn trọng nhau (do tích vợ của Lương Hồng thời Hậu Hán khi dâng cơm cho chồng ăn luôn nâng khay ngang mày)
Ta nói với hắn: Ta đã nghĩ xong hết rồi, nếu như phu quân vẫn không trở về thì cuối năm nay ta sẽ đi một chuyến đến đại mạc.
Giang Tầm không quá để ý hỏi ta: Vậy sao? Vì sao lại muốn đến đại mạc?
Người ta nói rằng, ban đêm nằm ở đại mạc ngắm sao, lúc đó cả bầu trời sao là những chấm nho nhỏ nhìn giống như cát sa mạc, đẹp vô cùng.
Chẳng qua đó cũng chỉ là những gì nàng nghĩ mà thôi, đầu tiên vừa đến đại mạc nàng đã phải ăn một miệng đầy cát vàng rồi, đến ban đêm lại vô cũng lạnh lẽo đến mức dù nàng có mặc đến bốn lớp áo bông cũng không cảm thấy ấm áp, càng không nói đến chuyện nằm trong sa mạc.

Huống hồ, vừa đến đại mạc rất có thể nàng sẽ bị mất phương hướng, chưa chắc đã có thể còn mạnh mà rời khỏi đó.
Ta phát hiện Giang Tầm quả thật là một người không hiểu lãng mạng văn vẻ chút nào, vừa mở miệng ra thì toàn bộ đều là lý luận thực tế, thà tên tiểu tử này không mở miệng nói gì, ta còn vui hơn nhiều.

Ta hỏi hắn: Vậy phu quân có nguyện vọng gì không?
Giang Tầm kiêu ngạo nhìn ta một cái: Nguyện vọng của ta chính là muốn nhanh chóng về phủ với nàng sau đó chúng ta cùng sinh một đứa bé trắng trẻo mập mạp.
Ta trợn mắt hốc mồm cảm thấy Giang Tầm quả thật tục, tục không chịu được!
Đem đôi mắt sắp lồi ra ngoài của nàng trở về đi Trải quan lần khó khăn này coi như ta hiểu rõ một chuyện, những chuyện nữ nhi tình trường đều chỉ là hư ảo, chỉ có sinh hài tử mới có thể trói chặt lấy tim của phu nhân.
Ta cạn lời với hắn.
Mà tất nhiên phong cách của Giang Tầm chính là biến mọi chuyện thành sự thật, không muốn lừa gạt qua loa .
Vì thế, chân trước của ta vừa bước vào cửa phủ thì chân sau Giang Tầm đã đi theo.

Hắn đột nhiên làm khó làm dễ ôm ta vào trong ngực hắn, môi mỏng của hắn nhẹ nhàng chạm vào vành tai ta sau đó ta nghe thấy hắn nói thật nhỏ nhẹ: Tối nay vi phu muốn kiểm tra một chút xem rốt cuộc bên ngoài kia phu nhân có lén ta lén lút lăng nhăng với ai hay không .
Ta lắp bắp hỏi hắn: Chuyện như vậy làm sao có thể kiếm tra ra được?
Hắn nhẹ nhàng cười hòa cùng với tiếng thở dốc trầm đục khiến tai ta như bị thuốc nổ oanh tạc.

Giang Tầm nói nhỏ: Ta nói có thể được thì chắc chắn có thể, phu nhân chỉ cần tin ta là được.
Ta rất muốn hét lên với hắn tin cái đù gà ấy.

Nhưng với khí thể hung hăng của Giang Tầm lại khiến ta vô cùng sợ hãi.
Rốt cuộc đêm đó làm thế nào để kiểm tra ta cũng chỉ có thể lướt qua không để ý đến.

Ta chỉ biết Giang Tầm làm người cũng không thành thật chút nào, hắn hoàn toàn bỏ qua lời khuyên của đại phu không chút để ý.
Qua mấy ngày đã đến sinh nhật hoàng hậu nương nương, cũng chính là tết thiên thu.


Chỗ của mẫu hậu cũng không có nhiều quy tắc lắm đồng thời cũng cho phép mang theo gia quyến.

Vì thế ta liền dẫn theo trai lơ mà ta sủng ái nhất, cũng chính là Giang Tầm.
Ta cảm thấy Giang Tầm vô cùng đáng thương, trước đây nếu hắn muốn gặp mặt mẫu hậu thì toàn phải lén lút xông vào hậu cung, nhưng hôm nay ta có thể đường hoàng chính chính dẫn hắn đến gặp mẫu thân, hắn nên cảm ơn ta nhiều.
Đến trước cửa cung xe ngựa liền dừng lại, vừa hay đụng phải Diệp Trục Phong.
Hắn nhìn thấy ta thì nở nụ cười như gió xuân, sau đó nói với ta: Thần bái kiến công chúa.
Diệp đại nhân không cần đa lễ.

Từ chuyện lần trước ta liền cảm thấy vô cùng xấu hổ, vì thế cũng không muốn nhiều lời với hắn mà chỉ muốn phủi sạch sẽ quan hệ thôi.
Nhưng Diệp trục Phong lại là loại người có thù tất báo, vì thế bây giờ hắn vừa nhìn thấy Giang Tầm liền buông lời châm chọc: Vị này là? Tại sao dáng vẻ bề ngoài lại có vài phần tương tự với Giang đại nhân đã mất vậy, tuy nhiên hình như khả năng đó cũng không lớn lắm, Giang đại nhân là một lương thần cứng cỏi như sắt thép, sao có thể đồng ý về phủ với công chúa, đồng ý làm những chuyện chỉ nấp dưới váy nữ nhi thế này.
Giọng nói của hắn đè nén vô cùng nhỏ, ta nghĩ có lẽ hắn không muốn sống nữa rồi nếu không vì sao lại năm lần bảy lượt muốn khiêu khích Giang Tầm như vậy chứ.
Ta bị hắn làm cho đổ mồ hôi lạnh sau đó liên tục nháy mắt với Giang Tầm.

Dù sao đây cũng là trước cửa cung, hắn cũng không dám động thủ.


Tết thiên thu mà thấy máu, cho dù Giang Tầm có được thiên vị đến mức nào đi chăng nữa thì cũng không cách nào có thể rửa sạch được tội danh.
May mà Giang Tầm cũng không phải là một tên ngốc, hắn chỉ cười cười một chút sau đó dẫn ta đi.
Diệp trục Phong quay đầu lại nhìn chúng ta bằng con ngươi lạnh thấu xương, dường như hắn còn muốn mở miệng nói gì đó nữa.
Không ngờ Giang Tầm lại giành lấy cơ hội trước, mở miệng nói với hắn bằng giọng nhẹ nhàng như mấy gió: Làm người thì nên biết quý trọng sinh mệnh của mình, Vương thị chẳng qua cũng chỉ là một con chó mà còn muốn gây nên sóng gió gì sao? Nếu ngươi dám dây dưa không rõ nữa, cẩn thận ta sẽ lấy mạng chó của ngươi.
Sau khi hắn nói xong liền dẫn ta đi vào cung
Ta quả thật không biết nói gì nữa, lá gan của tên tiểu tử này quả thật lớn vô cùng, bây giờ xét vể thân phận mà nói, Diệp trục Phong là triều thần còn Giang Tầm cũng chỉ là bá tánh bình thường.

Có thể không sợ tiểu nhân trả thù bất cứ lúc nào nhưng chỉ cần khiến Giang Tầm khó chịu thì kết cục chính là chết không có chỗ chôn.
Đối xử với người khác kiêu căng nóng nảy như vậy là không thể được..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi