CUỘC SỐNG CẨU HUYẾT CỦA TA VÀ PHU QUÂN


Edit: Cúc Cúc Tửu
Có lẽ mẫu hậu đến tuổi này cũng sẽ giống như những người bình thường muốn ôm tôn tử ngoài kia vậy.
Ngày hôm đó, bà gửi cho ta một lá thư nhà, giữa những hàng chữ lên án Thánh thượng một cách vô cùng quyết liệt nhưng trái phải đều không chạy nổi mấy chữ, đó là Trĩ Nhi chỉ mới bốn năm tuổi đã có thể nghe triều thần báo cáo và tự quyết định mọi chuyện, sau khi hạ triều còn phải học vỡ lòng, không thể ôm vào ngực mà cưng nựng như tâm can bảo bối như trước đây nữa, đây cũng là chuyện bất đắc dĩ của nhà Đế Vương, thảo nào mà Giang Tầm lại không chịu dính dáng đến triều đình nữa.

Nếu như vẫn dính dáng tham lam quyền thế thì làm sao có thể tự do tự tại như bây giờ.
Sau cùng lại viết hỏi đến tình trạng của cái bụng ta như thế nào.

Đối với chuyện này ta cũng cảm thây vô cùng ưu sầu, không phải ta không muốn giúp Giang Tầm sinh con đẻ cái mà ta thực sự bất lực không có cách nào.
Ngươi thử nhìn xem, vào lúc đại hạn mất mùa mọi người đều hỏi đến bao giờ trời mới đổ mưa chứ nào có ai hỏi ruộng đồng khô héo như vậy bao giờ mới có thể gieo trồng?
Giang Tầm không thể sinh con ta cũng không còn cách nào khác.

Ta thở dài một tiếng sau đó liền viết thư trả lời cho mẫu hậu, trong đó ý chính là “Chúng con vô cùng cố gắng nhưng dù thế nào thì Giang Tầm cũng không thể sinh con .
Nhưng lá thư này vừa viết xong thì đã bị Giang Tầm đoạt lấy.
Ngay cả thở mạnh một chút ta cũng không dám, chỉ có thể giải thích vì chính mình một chút “ Phu quân, không phải như chàng nghĩ đâu.
Giang Tầm lạnh lùng cười một tiếng: Vậy ư? Tất cả đều được phu nhân viết vô cùng rõ ràng trên giấy trắng mực đen, phu nhân làm sao có thể trách vi phu nghĩ nhầm?
...
Phu nhân thật sự muốn một đôi nữ nhi sao?
Có thể giúp phu quân sinh con đẻ cái tất nhiên ta vô cùng vui mừng.
Nói thật đi.
Ta sợ sinh con, chắc hẳn sẽ rất đau đớn, hơn nữa không phải thường nói nữ tử sinh con giống như đi dạo một vòng quanh quỷ môn quan, ta sợ ta không thể vượt qua nổi thì sau này không thể thấy được phu quân nữa rồi.
Giang Tầm dùng mắt phượng sâu không lường được nhìn ta, sau một hồi hắn mới mở miệng nói: Quả thật hài tử và nàng, nàng quan trọng hơn.
Hắn nói xong liền trả lại thư cho ta để ta giao cho người đưa tin.
Rõ ràng hiệu quả mà phong thư này tạo ra vô cùng tốt, mặc dù mẫu hậu có chút thất vọng vì không thể ngồi trong cung ngậm kẹo đùa cháu, nhưng bà cũng không nói thêm gì nữa mà chỉ tặng thêm một ít dược liệu đến, muốn xem xem mấy thứ này có thể khiến Giang Tầm cây khô hạn gặp được mùa xuân hay không thôi.
Thời gian nhanh chóng qua đi, lại đến một mùa đông mới.
Vào đêm tuyết đầu mùa này toàn bộ thôn trang như được phủ trắng, khi ánh mặt trời chiếu xuống mặt đất liền phản chiếu lại những tia sáng lấm tấm rực rỡ tươi đẹp như ở thiên cung.
Giang Tầm hẹn ta lên núi du ngoạn, hắn dựng một túp lều nhỏ ngay sườn núi, dùng nước và bùn trộn lẫn mà đắp thành tường, tạo thành một phòng ốc giản dị, trong đó đốt than nhưng lại không làm lửa cháy, vì thế có thể sưởi ấm cả một đêm liền.
Ta khoác lên người một cái áo khoác vô cùng dày, trong tay áo cầm theo bánh rán thịt heo xé, miệng nhỏ vẫn ăn không ngừng.

Lúc này vừa lúc sao nhiều trải rộng bầu trời, núi lại cao khiến người ta có cảm giác cách trời rất gần, một bầu trời lam sắc trải đầy sao nhìn như một cảnh tượng huyền ảo trong một giấc mộng .
Giang Tầm ôm ta vào ngực mình rồi nhẹ nhàng hỏi: Đẹp mắt không?

Ta gật đầu, nhưng bánh trong miệng vẫn chưa nuốt xuống hết vì thế sau một hồi mới trả lời hắn: Đẹp.
Hắn nhấp một ngụm rượu hoa mai, hai mắt sáng rỡ sâu thẳm, cổ họng chuyển động một hồi lâu mới nói: Kiếp này có cả rượu ngon lẫn phu nhân đã quá viên mãn rồi.
Lòng ta rung động không thôi, sau đó ta lại tiếp tục ăn bánh trong yên lặng.
Quả thật, nghĩ đến chuyện xưa mà ta gặp phải, nếu không phải nhờ Giang Tầm liều chết che chở, làm sao ta có thể đại nạn không chết mà trốn được từ trong cung ra ngoài chứ.
Hắn che chở ta, kính trọng ta, yêu ta mà ta cũng không phải là người lòng dạ sắt đá, làm sao có thể không biết những chuyện này.
Chỉ là trời sinh ra ta tính tình lười biếng không muốn suy nghĩ nhiều mà thôi.
Trong đêm thanh gió lớn như vậy, ta dựa vào lồng ngực của hắn nói với hắn rằng: Phu quân, ta thích chàng.
Không biết hắn nghe rõ không nhưng chỉ trong chốc lát hắn liền cúi đầu, sau đó dán đôi môi mỏng lạnh của hắn lên môi ta.
Ta nghĩ, mặc kệ hắn có nghe hay không nghe ta cũng không muốn biết rõ nữa.
Giang Tầm thông minh hơn ta cũng hiểu rõ nhân tình thế thái hơn ta, hắn hiểu rõ thế tục này, bước được vào trong vũng bùn nhưng vẫn có thể trong sạch mà rút chân ra.

Người như vậy tất nhiên sẽ biết những suy nghĩ trong lòng ta, hắn luôn luôn hiểu rõ tâm ý của ta.
Giang Tầm đang đợi một đáp án, hắn đợi ta sau nhiều năm liền có thông suốt chính miệng nói ra việc yêu thích hắn hay không.
Tâm ta thích hắn, cũng yêu hắn, một lòng chờ đợi hắn sau đó giao mình cho hắn.

Đừng hỏi kiếp trước, chớ nhắc kiếp sau, ngày ngày trái tim cùng một chỗ, mỗi năm vẽ mi đón xuân về.

Ta nguyện đi theo hắn đến tận chân trời, hàng ngày hàng năm cố gắng phấn đấu hướng về phía trước.
Lúc này, đột nhiên ta nghĩ đến mẫu hậu đã từng nói một câu: Khi con đang đợi ai đó cả môt đời này, lúc hắn đến dù không cần nói gì cả thì con cũng biết đó là hắn.
Lần đầu Giang Tầm gặp ta, hắn mặc trên người một chiếc áo khoác trắng như tuyết, đứng ngay dưới cành hoa, chi lan ngọc thụ.
Ta không cần mở mắt cũng biết đó là hắn.
Hắn gọi ta là Công chúa, cúi đầu xưng thần với ta.
Giang Tầm, quả thật là thần, là thần tử dưới váy của một mình ta.
Toàn văn hoàn..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi