CUỘC SỐNG HÀNG NGÀY CỦA MỘT TÊN LƯỜI KHÔNG THIẾT SỐNG


Edit: Ryal
Ân Vô Chấp không đưa Khương Ngộ đi đâu xa, chỉ rời khỏi hoàng cung rồi đến một sườn núi nhỏ.
Gió đang nổi, lúc xuống xe, hắn còn quấn áo cho y chặt thêm một chút.
Khương Ngộ nhìn thứ đang được dựng thẳng trước sườn núi.
Ân Vô Chấp hơi do dự: "Bệ hạ có từng thấy thứ này chưa?".
Khương Ngộ đã tồn tại biết bao lâu, dĩ nhiên là rồi.
"Tuy không phải hiếm có, nhưng là do thần tự tay chế tạo".

Thực ra lúc trước hắn nghĩ nhất định Khương Ngộ sẽ ngạc nhiên lắm, từ khi trên đường tới đây đã thấy thấp thỏm rồi.
Giờ phút này hắn nhìn thấy phản ứng của Khương Ngộ, cảm giác thất bại lan ra khắp cõi lòng.
Không ngờ con ngươi Khương Ngộ bỗng rung động.
Ân Vô Chấp tự tay làm, chẳng phải, có lẽ sẽ không được chắc chắn lắm hay sao?
"Trẫm thích".
Trái tim Ân Vô Chấp vừa rơi xuống lại bay cao: "Thần đưa bệ hạ lên nhé".
Với Khương Ngộ thì quả thực đây không phải thứ hiếm lạ gì, một con diều khổng lồ, nếu cho người hiện đại xem thì họ liếc mắt một cái cũng nhận ra đây là dù lượn mà thôi.
Nhưng qua phản ứng của mọi người xung quanh thì hẳn Ân Vô Chấp cũng đã tốn nhiều công sức, dù sao có lẽ hắn là kẻ đầu tiên tạo ra một chiếc dù lượn dành cho hai người.
"Thần vốn đã muốn cho bệ hạ xem từ trước.

Nếu xuất phát từ đây rồi bay xuống dưới thì chúng ta sẽ đặt chân lên con sông đào trong kinh, khi ấy băng rất dày, có thể chơi trên băng cũng được".
Gió thổi qua tai, Khương Ngộ nghe được giọng nói xen chút thở than ấy: "Giờ băng đã tan hết rồi".
Y bay giữa cơn gió, mặt đối mặt với Ân Vô Chấp.

Mái tóc dài của hắn tung bay, gò má như tượng tạc, loáng thoáng đôi phần cô đơn.
Khương Ngộ dời mắt, giọng bình thản: "Rất vui".
Ân Vô Chấp sững sờ.
"Nhưng chưa đủ cao".

Khương Ngộ lại nói.

"Nếu được chơi ở vực sâu thì tốt".
Hai mắt Ân Vô Chấp sáng rực: "Thần biết ở phía bãi săn có một vách núi, nhưng giờ nhiệt độ nơi đó rất lạnh.

Đợi chừng nào khí trời ấm áp hơn một chút thì thần sẽ đưa bệ hạ đi".
"Được".
"Hẹn rồi đấy nhé".
"Ừm".
Thấy nói gì y cũng gật tuốt, cả gương mặt Ân Vô Chấp rạng rỡ hẳn lên, hắn lại nói: "Tới đông năm nay thần sẽ đưa bệ hạ đi trượt băng".
Còn tận một năm nữa mới tới mùa đông.

Khương Ngộ không đảm bảo mình có thể sống được tới lúc ấy, y đáp: "Không được".
Ân Vô Chấp tiện đà mượn lực nhún chân một cái trên ngọn cây, tiếp tục bay về phía trước, rõ ràng tâm trạng đã xấu đi.
Khương Ngộ cũng chẳng nói thêm gì.
Không ai có thể cản được sự nghiệp đi chết của y đâu.
Tuy giấc mơ kì lạ tối qua khiến y thấy ngờ vực, nhưng y vẫn quyết định sẽ đi theo dòng lịch sử mà mình biết.


Tóm lại chắc chắn Ân Vô Chấp sẽ là vị Hoàng đế ngàn năm có một, y muốn tự tay đưa hắn lên vị trí ấy.
Đó là số mệnh vốn nên thuộc về Ân Vô Chấp.
Quãng đường còn lại chẳng có gì mới mẻ, Khương Ngộ hơi thất vọng, hơi muốn bắt nạt Ân Vô Chấp.
Ân Vô Chấp thì lại hoàn toàn thả lỏng, vừa tháo dây cho y vừa nói: "May là không có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra, tay nghề của thần vẫn còn ổn".
Dứt lời, hắn dừng tay nhìn Khương Ngộ, đôi mắt sáng tựa sao sa dường như đang đợi được khen: "Nhỉ?".
Khương Ngộ: "...!Ừm".
Thực ra y cũng không thất vọng lắm.
"Phải rồi".

Ân Vô Chấp tiếp tục tháo dây.

"Tối qua bệ hạ có nằm mơ không?".
"Không".
"Thần mơ thấy nhiều thứ lắm".

Ân Vô Chấp cuối cùng cũng cởi hết mớ dây thừng, ôm lấy eo y.

"Tiếc là khi tỉnh dậy thì quên sạch".
Hẳn giấc mơ kia rất đẹp.

Nhưng khi tỉnh dậy hắn chỉ còn cảm giác mê man, hoàn toàn không nhớ nổi mình đã mơ về ai, mơ thấy chuyện gì.
Hắn còn đang nghĩ xem liệu có phải do thứ cao mà Thu Vô Trần đã thoa lên tay không, nhưng nếu thiên tử cũng ngửi mà không mơ thấy gì thì chắc chỉ là trùng hợp thôi.
Tuy băng trên sông đã tan nhưng thực ra vẫn chưa tan hết, thi thoảng lại có một tảng băng lững lờ trôi qua.

Ân Vô Chấp cõng y về xe ngựa, chợt thấy trong băng có một bóng đen, nhìn kĩ lại mới thấy là một con chuột bị đông cứng ngắc trong đó.
Hắn lấy làm lạ: "Con chuột này thú vị thế, mùa đông mà lại đi bơi, chắc nó không ngờ cuối cùng mình phải chết".
Khương Ngộ ngáp một cái, mềm nhũn tựa đầu trên vai hắn: "Buồn ngủ".
Những ngày sau đó, Ân Vô Chấp thường đề nghị đưa Khương Ngộ ra ngoài cung chơi.

Chỉ tiếc là sức lực y có hạn, mỗi lần đi là phải nghỉ ba ngày mới hồi phục được, chuyện lâm triều thì càng khỏi nói, mỗi lần xong xuôi là nghỉ mất hai ngày.
Khương Ngộ giờ chẳng mấy khi phải bận tâm về sự vụ ở ngự thư phòng nữa, Ân Vô Chấp gần như có thể xử lí hết, huống hồ còn có Trần Tử Diễm hỗ trợ.
Trần Tử Diễm phát hiện Ân Vô Chấp rất bận, bận tới mức nào? Trừ việc xử lí đám sổ sách được đưa tới mỗi ngày thì hắn còn chạy đi nghiên cứu sách sử tiền triều, hôm nào cũng sung sức phấn chấn như không hề biết mệt.
"Nguyên Thái tử bị bắn chết ở tông miếu vì tội mưu nghịch, khi ấy tiên đế cũng có mặt.

Sau đó điều tra mới biết nguyên Thái tử đã nhận được chỉ dụ, ngỡ là sẽ có người gây ra chuyện bất lợi cho tiên đế nên mang quân tới bảo vệ".

Trần Tử Diễm nói.

"Năm ấy chuyện này đã được điều tra rõ ràng, đệ còn lật qua lật lại làm gì nữa thế".
"Lúc ra tay với Thái tử, chẳng lẽ tiên đế không hề do dự?".
"Phụ thân ta từng kể khi ấy Tề Vương đã phá được một cơ sở ngầm của người Triệu ẩn nấp trong kinh, còn bắt giam thủ lĩnh của chúng – cũng chính là Thái tử Triệu Trừng hiện nay, chắc đệ chưa từng qua lại với gã".
"Đúng".

Ân Vô Chấp thẳng thắn đáp.

"Nhưng đệ biết gã, gã từng là Thế tử Văn Vương.


Văn Vương giả bệnh mười mấy năm ở nước Triệu, không ngờ lại là nằm gai nếm mật đợi thời cơ".
Nhắc đến người này, Trần Tử Diễm khẽ than thở.

"Nghe nói ông ta và thiên kim nhà họ Hạ đã được hứa hôn từ trong bụng mẹ, đôi vợ chồng này rất yêu thương nhau, kết hôn được một năm thì sinh ra Triệu Trừng.

Không ngờ sau đó vua Triệu lại cưỡng ép Văn Vương phi, khiến bà ấy ôm hận mà treo cổ trong hoàng cung nước Triệu, Văn Vương cũng từ lúc ấy mà bệnh không dậy nổi.

Khi ấy bao nhiêu người nhạo báng ông ta, ai mà ngờ...".
Ân Vô Chấp cũng rất cảm thông: "Chỉ tội nghiệp người phụ nữ kia".
"Đúng thế".

Trần Tử Diễm lắc đầu, vô cùng nuối tiếc.

"Chúng ta không có duyên được gặp một người xinh đẹp nức tiếng tới vậy".
Ân Vô Chấp không đồng ý: "Ta thấy trong cung cũng có một giai nhân hiếm gặp còn gì".
"Đệ đang nhắc tới bệ hạ hay...".
Ân Vô Chấp hơi mím môi, Trần Tử Diễm gật gù: "Cũng đúng, tuy bà ta không quyền không thế nhưng lại được tiên đế cưng chiều nâng niu, tới nay vẫn chưa một ai dám đụng tay vào".
"...".

Thôi.

Ân Vô Chấp nói: "Huynh kể tiếp về Thế tử Văn Vương đi".
"À phải, Thế tử Văn Vương cũng chính là Thái tử nước Triệu hiện giờ.

Năm ấy gã bị Tề Vương bắt giữ, đúng lúc nước Triệu đang có biến – Văn Vương soán vị thành công, Thế tử của ông ta cũng nhảy thẳng lên ngôi Thái tử.

Tề Vương đoán rằng cơ sở ngầm đó nhất định sẽ không tiếc bất cứ thứ gì để bảo vệ Triệu Trừng cho bằng được, mọi động tĩnh trong kinh thành cũng thể hiện điều đó".

Trần Tử Diễm nhớ lại.

"Ngày ấy tiên đế đặc biệt bí mật đưa Triệu Trừng tới tông miếu để dùng máu tươi gã tế tổ tiên, chỉ đợi binh tướng nước Triệu tới rồi giăng lưới bắt gọn một mẻ, chỉ tiếc đội quân kéo tới không phải cơ sở ngầm tới cứu viện cho Triệu Trừng mà là nguyên Thái tử".
"Lẽ nào đám binh sĩ kia lại không nhận ra Thái tử hay sao?".
"Kẻ hạ lệnh đánh chém là cấp dưới của Tề Vương, sau khi phát hiện mình giết nhầm người thì tự sát ngay trước mặt tiên đế".

Trần Tử Diễm nói.

"Đầu tiên giết Thái tử, sau đó tự sát để bảo vệ Tề Vương, kết quả điều tra cũng cho thấy kẻ đã truyền chỉ dụ cho Thái tử là người của phủ Tề Vương.

Rõ ràng đây là mưu kế do Tề Vương lập nên để hạ bệ Thái tử".
"Vậy nên tiên đế mới phế bỏ hai chân Tề Vương?".
"Đúng vậy".
Ân Vô Chấp nhớ lại hình ảnh Tề Vương điện hạ ngồi im lặng trên xe lăn, nói với vẻ bất đắc dĩ: "Chuyện này quả là khó xử".
"Mọi chứng cứ đều chỉ điểm Tề Vương, còn gì điều tra được nữa".


Ân Vô Chấp day trán.

"Ta cứ thấy có chỗ sai sai, sau đó tên Triệu Trừng kia được cứu thế nào?".
"Nghe nói là bắt giữ Ninh Vương điện hạ rồi tự trốn thoát".
"Ninh Vương cũng có mặt trong lễ tế tổ ư?".
"Không, Triệu Trừng không bị giết trong ngày tế tổ.

Tiên đế thấy giữ gã lại thì có giá trị hơn là chỉ giết gã một cách dễ dàng như thế, bèn nhốt gã vào địa lao trong cung rồi cử binh lính trông coi nghiêm ngặt.

Chẳng biết Ninh Vương nghe được tin ấy từ đâu, cổ độc trong người ngài ấy là do Văn Vương chế tạo, tất nhiên tên Triệu Trừng kia cũng sẽ có hiểu biết.

Vì vậy ngài ấy cố gượng cơ thể yếu ớt và tàn phế tới gặp Triệu Trừng, ép hỏi gã cách giải độc, chuyện sau đó thì đệ đã biết rồi".
Ân Vô Chấp cau mày lật sổ sách và ghi chép của vài năm trước: "Quả thực trong cung có quỷ".
Ban đêm, điện Tử Vân.
Diêu Cơ ôm mèo thả vào một cái lồng tre lớn.
Có lẽ đã quen bị nhốt nên con mèo trắng chỉ kêu meo một tiếng, dùng mũi dụi dụi vào tay thị.
Diêu Cơ vuốt ve dỗ dành nó, hỏi: "Ngươi đã nhìn rõ chưa? Thái hoàng thái hậu thực sự không phái người trông coi điện Thái Cực nữa?".
Tỳ nữ đáp: "Nô tì đã quan sát vài ngày, quả thực là thế ạ, hẳn Thái hoàng thái hậu thấy dạo này nương nương không hành động nên bà ta cho rằng người sợ bà ta".
"Nực cười".

Diêu Cơ nói.

"Ai gia không được gặp chính đứa con mình dứt ruột đẻ ra, quá sức nực cười".
"Nương nương phải mau mau tới thăm bệ hạ đi, nghe nói mấy ngày nay Thế tử Ân Vương thường đòi đưa bệ hạ ra ngoài chơi, thế mà bệ hạ cũng thực sự đồng ý".
"Tên Ân Vô Chấp đó!".

Giọng Diêu Cơ chợt hằn học.

"Đáng chết, dám quyến rũ bệ hạ! Sao bà già kia lại để một con hồ ly tinh ở lại bên bệ hạ, chuyện không cần nhúng tay thì cứ xía mũi vào, rốt cuộc bà ta muốn làm gì cơ chứ?".
"Thế tử Ân Vương không phải hồ ly tinh bình thường đâu ạ".

Giọng tỳ nữ kia chua lòm.

"Mưu kế của hắn ta thâm hiểm lắm".
Diêu Cơ nhìn ả, mắng: "Ngươi tự nhận là xinh đẹp dịu dàng, sao đến cả một tên nam tử còn không sánh bằng!".
Tỳ nữ: "...!Nô tì chưa từng được tới gần bệ hạ".
"Còn đệ đệ ngươi?".
"Ý Nhân Nhi có tới vài lần, nhưng rõ ràng...!bệ hạ cũng không mấy hứng thú".

Tỳ nữ hơi bực bội.

"Nó còn suýt bị Thế tử bóp chết".
"Tần Xuyên không biết các ngươi là chị em ruột phải không?".
"Dạ không, chúng nô tì không vào cung cùng lúc, bình thường khi gặp mặt nói chuyện cũng rất chú ý xung quanh".
"Thế thì tốt.

Mai ngươi theo ai gia tới gặp bệ hạ, để nó giữ ngươi lại".
"...!Trong điện của bệ hạ không thiếu cung nữ".
"Dĩ nhiên ai gia sẽ có cách".
Hai mắt tỳ nữ sáng lên: "Nô tỳ tạ ơn Thái hậu".
Khương Ngộ hắt xì một cái.


Ân Vô Chấp đang quỳ bèn ngước lên, hỏi: "Sao thế? Không thoải mái ở đâu?.
Khương Ngộ cúi đầu nhìn đôi chân mình được ngâm trong thùng gỗ, lại nhìn đôi tay Ân Vô Chấp cũng ngâm trong thùng gỗ, đáp: "Mệt".
"Thần đang quỳ mà còn không mệt".

Ân Vô Chấp nói.

"Ngâm thêm một lúc nữa, rồi sẽ ngủ ngon hơn".

ngôn tình hay
"Ngủ ngon".
"Thần biết bình thường người vẫn ngủ rất ngon, nhưng ngâm chân xong còn ngủ ngon hơn nữa".
"Nhưng trẫm phải ngồi".
Ân Vô Chấp mỉm cười: "Ừm, nên ngồi thẳng một lúc mới tốt cho eo, cả ngày cứ cuộn người lại thì không được đâu".
Khương Ngộ ngồi cũng không yên, cứ nghiêng trái nghiêng phải: "Nằm".
"Ngồi một lúc nữa, ngâm xong rồi hẵng nằm, vừa nằm vừa ngâm chân thì ngủ không ngon đâu".
Khương Ngộ sợ nhất là ngủ không ngon: "Đủ chưa".
"Sắp rồi sắp rồi".
Khương Ngộ lười nhấc chân, y đợi thêm hai lần "sắp" nữa, lại hỏi: "Đủ chưa".
"Chưa đủ".

Ân Vô Chấp ấn chân y xuống.

Làn da ngâm trong nước nóng đã ửng hồng, bàn chân cũng biến thành màu hồng, trông rất đáng yêu.

Hắn nói: "Chân bệ hạ đẹp thật đấy".
Khương Ngộ đáp lễ: "Tay ngươi cũng vậy".
"Bệ hạ thấy tay thần đẹp sao?".

Ân Vô Chấp hỏi: "Thế bệ hạ có thích thần chạm vào người không?".
Khương Ngộ không đáp.
Y cũng chẳng biết liệu mình có thích hay không, tóm lại không ghét là được.
Cuối cùng cũng ngâm xong, Ân Vô Chấp vừa lau khô chân cho Khương Ngộ, y đã vội vàng nằm xuống.

Hắn buồn cười ôm Khương Ngộ đặt vào sâu trong giường, kéo chăn đắp kín cho y rồi xoay người đè lên: "Bệ hạ nhìn này, tay thần đỏ hết rồi".
Khương Ngộ nhìn.
"Ừm, tay thần đỏ, chân bệ hạ cũng đỏ".
Khương Ngộ: "?".
"Đúng là một cặp trời sinh".
Khương Ngộ: ".".
Y liếc hắn một cái.
Ân Vô Chấp sững sờ: "Bệ hạ...".
"Bệ hạ vừa tỏ ý chê bai thần?".
Khương Ngộ đang nghĩ xem có cần dỗ hắn hay không...
"Trời ơi, vì Thế tử mà bệ hạ tỏ ý chê bai, điện hạ quả là có phước".

Thì Tề Hãn Miểu đã vui mừng thò đầu ra, có vẻ rất mong chờ.

"Bệ hạ ơi, lão nô có thể may mắn được bệ hạ chê bai được chứ? Không cần biểu cảm đâu, ánh mắt, ánh mắt chê bai cũng được".
Lời tác giả:
Tang Phê: Ban nãy trẫm dùng ánh mắt còn gì.
A Chấp: Biểu cảm, là biểu cảm!
Cố ý gieo rắc lời đồn vợ vì mình mà thay đổi biểu cảm trên mặt.jpg.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi