Tôi, Sở Khanh Y, thích ở nhà.
Nếu tôi có thể nằm, tôi tuyệt đối sẽ không bao giờ ngồi. Nếu tôi có thể ngồi, chắc chắn tôi sẽ không bao giờ đứng. Nếu không phải ra khỏi cửa, tôi nhất định sẽ không bao giờ cởi bỏ bộ quần áo ngủ in hình Saint Tail của mình.
Ngày thứ tư trong chuyến công tác tới Đức của Tống tiên sinh là vào chủ nhật.
Tôi đã dành ra ba giờ đồng hồ để trang điểm thật tỉ mỉ, cầm tấm thiệp mời màu đỏ mà Tiêu Mã gửi vào hôm trước sau đó trang phục lộng lẫy bước ra khỏi nhà.
Tiêu Mã bày tỏ ý kiến về sự bất thường của tôi: "Chị ơi, chị ăn mặc lộng lẫy quá, người không biết còn tưởng rằng chị đến đám cưới đoạt lại bạn trai cũ đấy chứ."
Tôi cảm thấy không thể tưởng tượng được: "Tớ đã có Tống Lâm Đăng rồi, sao phải đi cướp đoạt nam nhân thúi khác? Mắt tớ mù sao?"
Tiêu Mã: "..."
Tiêu Mã trầm mặc hai giây: "Mà này, chồng cậu có biết là hôm nay cậu muốn tham gia đám cưới bạn trai cũ không?"
Tôi suy tư một lát: "Chắc là biết?"
"Cậu chắc chắn?"
"..."
Tiêu Mã khoanh tay trước ngực, bộ dạng như đang xem một vở kịch hay: "Trước kia, cho dù chồng cậu đi công tác ở đâu, cậu như cái đuôi nhất định phải bám theo anh ấy, lần này cậu lại không đi Đức, anh ấy không hỏi lý do sao?"
Tôi tức giận: "Tớ không có dính anh ấy như vậy được không? Tớ chưa bao giờ dính vào anh ấy khi anh ấy đi làm! Chỉ có đôi khi anh ấy đi công tác quá lâu, tớ lo lắng anh ấy quá nhớ tớ, đến lúc làm việc phân tâm, nên mới cùng đi công tác với anh ấy."
Tiêu Mã: "Ừ ừ, cậu nói đúng, cho nên chồng cậu cũng biết chuyện cậu vì bạn trai cũ mà không đi công tác cùng anh ấy sao?"
"..."
Đột nhiên hiểu ra lý do Tống tiên sinh tức giận.
Không phải là do anh ấy nhìn thấy thiệp mời đâu nhỉ?
Tiêu Mã tiếp tục đâm vào tim tôi: "Chậc chậc, cậu đã thay quần áo sang trọng như vậy rồi."
"..."
"Còn trang điểm tận ba tiếng."
"..."
Tiêu Mã nhấn mạnh: "Và cậu còn dùng tiền của chồng mình để mua quần áo và đồ trang điểm nữa."
Đột nhiên tôi cảm thấy chân mình hơi yếu.
Tiêu Mã cười gian xảo: "Sao tớ cảm thấy ở nơi nước Đức xa xôi, đầu của chồng cậu có chút xanh nhỉ?"
.....
Tiêu Mã nói đúng, khi còn học đại học tôi từng có một người bạn trai, cứ gọi hắn ta là Tiểu Tiền đi. Nhà Tiểu Tiền mở công ty cung cấp nhu yếu phẩm hàng ngày, ngoại hình đẹp và hàng năm đều chiếm vị trí thứ hai trong bảng xếp hạng "Những nam sinh đẹp trai nhất trường".
Vị trí thứ nhất đương nhiên là thuộc về Tống Lâm Đăng.
Chính xác mà nói, chỉ cần Tống Lâm Đăng có mặt, thì bất cứ vị trí đứng đầu nào được khen ngợi đều thuộc về một mình anh.
Vào kì nghỉ đông lớp 12, Tiểu Tiền đã tỏ tình với tôi, còn chưa cho tôi thời gian từ chối, hắn đã nói thêm: "Tôi không ngại việc cậu xem tôi thành thế thân của Tống Lâm Đăng đâu, tên đấy không thích cậu thì tôi thay thế hắn thích cậu."
Thực ra, hắn không giống Tống Lâm Đăng một chút nào cả.
Nhưng cuối cùng, tôi vẫn đồng ý hẹn hò với hắn. Bây giờ, mỗi khi nhắc lại chuyện đó, tôi cảm thấy mình đúng là "cặn bã", tôi mệt mỏi quá mà.
......
Tiểu Tiền đã khác xa hồi còn học cấp ba. Bây giờ hắn đã lịch sự và lễ phép trong cách cư xử với mọi người, không còn né tránh ánh mắt của người đối diện nữa.
Vợ hắn là một người phụ nữ cực kì xinh đẹp, không có điểm nào giống tôi.
Khi Tiểu Tiền nhìn thấy tôi, hắn nói chuyện với tôi cực kỳ tự nhiên trong một lúc, cũng không có ý giấu giếm mà giới thiệu với vợ rằng tôi là bạn gái cũ của hắn.
Tôi vén sợi tóc bên tai, mỉm cười hào phóng: "Hai ngày nay chồng tôi lại tình cờ đi công tác, hôm nay không tới được, nhưng tôi đã thay anh ấy chuẩn bị một món quà."
Tiểu Tiền cùng vợ hắn mỉm cười, nói vài câu khách sáo liền đi tiếp đón những người khác.
Tiêu Mã sờ sờ cằm, có chút khó hiểu: "Khanh Y, sao tớ cảm giác hôm nay cậu có chút kì quái?"
Tôi vén váy ngồi xuống, cười tủm tỉm: "Thật không? Kì quái chỗ nào?"
Tiêu Mã lẩm bẩm: "Hôm nay, cậu đến đây không giống để cắm sừng cho chồng, giống đến để báo thù cho chồng mình thì đúng hơn."
Tiêu Mã lại nói đúng một lần nữa.
Tôi đến đây không phải để chúc Tiểu Tiền tân hôn hạnh phúc, tôi đến là để ném cho anh ta một trái bom.
Để tặng được món quà này, tôi đã phải chuẩn bị cả năm trời.
.....
Hôn lễ chính thức bắt đầu, trên màn hình lớn chiếu những khoảnh khắc ngày xưa của cô dâu chú rể, nhìn họ vô cùng hạnh phúc.
Tôi nhấp một ngụm rượu vang đỏ, mắt cũng không chớp mà nhìn màn hình lớn, chậm rì rì nói: "Ba."
Tiêu Mã: "Cái gì?"
Tôi: "Hai."
Tiêu Mã: "Hả?"
Tôi: "Một."
Màn hình lớn bỗng dưng tối sầm lại, ngay sau đó hiện ra một chồng lớn ảnh khiêu dâm của chú rể và chị em của cô dâu, của cô dâu cùng tiểu thịt tươi mới nổi đình đám gần đây, đủ loại khiến mọi người xem đến hoa cả mắt.
Hiện trường hôn lễ lập tức bùng nổ.
Có người nhanh chóng tắt màn hình lớn, nhưng lại không ngờ rằng âm thanh bốn phía vẫn tận chức tận trách mà phát một đoạn ghi âm dâm mĩ như cũ.
Tiêu Mã choáng váng, ly rượu trong tay bị nghiêng, rượu vang đỏ rơi xuống sàn nhà.
Tôi đứng ở một góc không ai nhìn thấy, vui vẻ gọi điện thoại cho Tống Lâm Đăng ở nước ngoài: "Chồng à, em sẽ nói cho anh một bí mật."
Tống tiên sinh không mặn không nhạt nói "Ừ". Qua microphone, tôi nghe thấy tiếng ồn ào phát ra từ bên anh.
Tôi không để tâm, đặt một tay lên mặt, nói nhỏ: "Thật ra chúng ta đã kết hôn ở kiếp trước rồi."
Tống tiên sinh im lặng một lát, cười ra tiếng, hỏi lại: "Chỉ có kiếp trước?"
"Tham lam như vậy sao? Hai kiếp còn chưa đủ à?" Tôi nghe anh nói xong, tận tình khuyên bảo: "Làm người thì cần phải biết đủ, nếu đòi hỏi quá nhiều, đến một thời gian nào đó, nó sẽ bắt đầu thu lãi. Thử nghĩ xem, lỡ may trời cao cho duyên phận chúng ta đời đời kiếp kiếp nhưng cái giá phải trả lại là đời đời âm dương cách biệt thì có đáng không? Nếu chúng ta ở mỗi thế giới vừa ở cùng nhau không đến một năm liền chia lìa, về sau nếu muốn ở cùng nhau 20 năm, thì phải đầu thai chuyển kiếp đến tận 20 lần, hơn nữa mỗi lần đầu thai thành người còn phải chờ tận 20 năm... Em cúp đây, sao đoạn ghi chép này lại lộn xộn như vậy chứ?"
Tôi bỗng hơi xấu hổ về bản thân, đơn giản là không muốn tính: "Quên đi, cứ để ông trời tự tính vậy, em là một đứa thất bại, điểm toán năm nào cũng không đạt chuẩn, tính đến cuối cùng khẳng định càng mệt."
Anh thấp giọng cười.
Phía sau là âm thanh lộn xộn của chén đĩa va chạm, nhưng trong tai tôi dường như chỉ có thể nghe được tiếng cười trong hơi thở tinh tế của Tống Lâm Đăng.
Không ai nói gì nữa.
Một lúc sau, tôi cúi đầu nhìn đôi giày cao gót sáng loáng dưới chân mà anh đưa cho tôi, đột nhiên nói: "Tống Lâm Đăng."
Anh chậm rãi nói: "Hả"
"Em rất yêu anh." Tôi hét lên, ngửa đầu lên và chớp mắt thật mạnh nhưng giọng điệu lại vô cùng bình tĩnh, "Yêu đến mức, nếu một ngày nào đó anh rời bỏ em, em sẽ không thể nào sống nổi."
Thời gian ở đầu bên kia điện thoại dừng một chút, tất cả âm thanh lập tức tan vào trong không khí có chút ngọt ngào.
Một lúc lâu sau, tôi mới nghe thấy tiếng thở dài trả lời của anh:
"Sở Khanh Y, bây giờ Tống Lâm Đăng rất muốn hôn em."
Tôi cười thầm: "Thật là đáng tiếc, dù sao thì anh cũng chỉ có thể nghĩ đến điều đó thôi, bây giờ chúng ta đã cách xa nhau hàng vạn dặm rồi."
Anh cười một tiếng, giây tiếp theo, cuộc gọi đã bị ngắt.
Tôi mờ mịt nhìn di động, đôi mắt nhanh chóng bị che lại, nửa người trên lập tức rơi vào vòng tay quen thuộc, môi chậm rãi cảm nhận được sự mềm mại, mà tên trộm này còn không cho tôi thời gian phản ứng, quen cửa quen nẻo cạy răng hôn.
Thực ra khi tôi gọi điện thoại cho anh, tôi đã nghĩ đến việc liệu anh ấy có thể sẽ đột nhiên xuất hiện trước mặt tôi giống như phim truyền hình không.
Nhưng tôi lại không hy vọng anh xuất hiện chỗ này, càng không hy vọng vợ chồng Tiểu Tiền thấy anh.
Mâu thuẫn đối kháng nghĩ cùng không thèm, nhưng thời điểm không nghĩ tới lại buông xuống kinh hỉ.
.....
Trên đường trở về, tôi nằm nghiêng ở ghế sau xe, gối lên đùi Tống tiên sinh mơ màng sắp ngủ, tự nhiên liền nhớ tới cách mà năm đó tôi trả lời Tiểu Tiền khi hắn thổ lộ với tôi.
Tiểu Tiền nói: "Tôi không ngại cậu đem tôi trở thành thế thân của Tống Lâm Đăng, tên đấy không thích cậu, tôi thay thế hắn thích cậu."
Tôi nhìn hắn thật lâu, mới chậm rãi cong môi: "Nhưng chính đôi mắt của cậu cũng nói cho tôi biết, cậu không thích tôi."
Ánh mắt của hắn lập lòe một chút.
Tôi vẫn cười: "Cậu đang muốn lợi dụng tôi để làm gì?"
Trên mặt hắn lộ ra vẻ xấu hổ khi bí mật bị đâm thủng, hắn hé môi vài lần, nhưng hắn không thể cho tôi một cái cớ thích hợp.
Khi học cấp ba, tính tình của Tiểu Tiền rất yếu đuối, điều kiện gia đình coi như không tệ, rất dễ dàng bị cho rằng coi tiền như rác. Tôi quen biết hắn qua một lần thuận tay giúp đỡ khi hắn bị bắt nạt.
Một kẻ nhu nhược như vậy sao có thể lợi dụng tôi để làm những việc thương thiên hại lý* được? Cùng lắm là dùng danh nghĩa nữ bá vương của tôi để trấn áp mong muốn tiếp tục bắt nạt anh ta của người khác.
* Thương thiên hại lý: tàn nhẫn, nhẫn tâm, không có tính người.
Nghĩ đến đây, tôi đột nhiên mất hứng, cuối cùng chỉ gật đầu: "Cậu muốn thế nào cũng được."
Vì thế mối quan hệ này được quyết định một cách tùy tiện.
Khi đó có chết tôi cũng không thể tưởng được, vào khoảnh khắc tôi gật đầu, Tử thần đã giơ đao của hắn lên rồi.
.....
Một giấc mộng lớn, đôi mắt nhắm nghiền của Tống Lâm Đăng lại một lần nữa xuất hiện trong mắt tôi, với hàng mi đen và nước da trắng bệch. Tôi gối lên đùi anh ngơ ngẩn hồi lâu, mới dùng ngón tay chạm vào mặt anh.
Anh hơi nghiêng đầu, đầu ngón tay của tôi liền chạm vào khóe môi hơi cong, vẻ mặt đắc thắng.
Tôi chưa kịp rút tay về thì anh ấy đã mở mắt ra, nắm lấy đầu ngón tay tôi, nhíu mày: "Sao lại lạnh như vậy?"
Tôi gãi gãi lòng bàn tay anh, miễn cưỡng trở mình: "Bởi vì em trời sinh "băng cơ tuyết cốt"."
"..."
Tống tiên sinh mặt không biểu cảm nói với tài xế phía trước: "Tăng nhiệt độ điều hòa lên một chút."
Tài xế đáp lại bằng một nụ cười sau đó tăng nhiệt độ lên.
Tôi bày tỏ sự tức giận trước sự im lặng của anh, móng vuốt chuyển từ gãi sang cào. Tống tiên sinh mặc kệ tôi tác quái, thuận tay khoác áo cho tôi từ phía sau, đôi tay ấm áp nắm lấy tay lạnh của tôi, nhẹ nhàng xoa xoa.
"Ở nhà còn canh xương sườn không?" Anh thuận miệng hỏi.
"..." Tôi ho khan: "Anh chẳng nhẽ còn mong em giữ lại nồi canh đến tận 4 ngày cho anh sao?"
"Anh có thể giảm từ năm ngày đi công tác đến còn bốn ngày, sao em lại không thể giữ canh xương sườn trong bốn ngày cho anh?"
Tôi cứng họng: "Anh bị sao vậy? Canh xương sườn giữ lại đến 4 ngày thì làm sao mà uống?"
"Anh muốn uống."
"Hết rồi."
"Anh muốn uống."
"Lần trước em muốn anh uống thì anh lại chỉ uống có hai ngụm."
"Anh muốn uống."
"Tống Lâm Đăng anh đã lớn như vậy rồi, có thể đừng ngây thơ và gây sự vô lí như vậy được không?"
"Anh muốn uống."
"Anh muốn tạo phản à?"
"Anh muốn uống." Anh gằn giọng, lặp đi lặp lại: "Anh —— muốn —— uống ——"
"..."
Tôi nhìn nhìn bàn tay đang bị anh nắm chặt, thở dài một hơi, quay đầu lại nói với tài xế: "Dừng lại trước siêu thị."
Vừa dứt lời, cổ tay đã bị người nào đó hôn nhẹ một cái.
- -----------------