CUỘC SỐNG HẠNH PHÚC SAU KHI TRỌNG SINH

Tiểu đội trưởng chiếm được chỉ thị, lại càng đối đãi thận trọng.

Anh nhìn về phương hướng anh lính trẻ chỉ, là một chiếc xe việt dã màu đen cao lớn, nếu là phụ nữ có thể sẽ cảm thấy loại xe nổi tiếng như Porsche, bảo mã (BMW) hấp dẫn, nhưng là một người người đàn ông, tiểu đội trưởng kìm lòng không đặng cảm thán một tiếng, xe này thật sự là rất đẹp, thân xe cao lớn màu đen có vẻ phá lệ khí phái cùng đại khí.

Lúc này, một cô gái dáng người cao to từ sau tay lái xuống.

"Mẹ!" Ba bé cưng bên cạnh lập tức chạy như bay đến trước mặt người kia.

"Mẹ, chúng con kêu ba ba ra được rồi!" Hạo Hạo ôm lấy đùi Đỗ Nhược, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn Đỗ Nhược.

"Ừ, thật lợi hại!" Đỗ Nhược nhất nhất hôn ba bé cưng, xong mới đứng thẳng lên, nhìn binh lính đối diện, gật đầu cười, "Thật sự là phiền toái các anh."

Hai người này nhất thời có loại cảm giác tay chân không biết làm thế nào, nhức đầu, thẹn thùng nói không sao.

"Ba ba" "Ba ba" "Ba ba" ánh mắt tên nhóc kia thật sắc bén, Tề Thâm vừa đến cửa, đã nhìn thấy ba ba bọn nhỏ, lập tức hoan hô chạy về phía anh.

Tề Thâm nghe tiếng nhìn lại, "Haiz, ba tiểu bảo bối." Đi nhanh đến, ôm lấy ba bé cưng một phen, rước lấy một trận kinh hô non nớt.

"Xin chào, Tề đội trưởng." Hai người nhanh chóng phục hồi tinh thần, đứng thẳng người, chào quân lễ.

Tề Thâm hừ hừ hai tiếng, đi đến trước mặt vợ, khó nén kích động nói, "Sao đến đây nhanh như vậy?"

"Ba bảo bối của anh nháo muốn tìm ba." Đỗ Nhược nhếch cằm ý bảo ba tiểu lâu la trong lòng chồng. Về nhà vội vàng ăn cơm trưa, ba bé cưng liền vội vàng đổi lại đồ lính nhỏ mà ông cố nội đưa bọn họ, không ngừng thúc giục cô đi tìm ba, ngay cả kế hoạch cô muốn đi xem dì Lưu, cũng bị bọn nhóc làm rối loạn, chỉ có thể gọi điện thoại báo cho dì Lưu biết cô sẽ đến.

Tề Thâm cọ cọ bên này, lại cọ cọ bên kia, thầm nghĩ, các bảo bối thật sự là rất biết lòng ba ba, quả nhiên là bảo bối ngoan của ba ba.

"Lão đại, đây là chị dâu của chúng tôi." Chu Thụy cùng Dương Khải Thành đã sớm theo tới, chính là bị đội hình khổng lồ ba bé cưng dọa, bọn họ chỉ biết là đội trưởng có con, cũng không có nói là ba bé a! Sau đó, nhìn lại nhân gia tức phụ*, trách không được đội trưởng không vừa mắt y tá nhỏ trong bệnh viện quân khu, tuy rằng đều rất xinh đẹp, nhưng là khí chất thật không có thể so, chị dâu trong nhà khẳng định cũng không sai, chậc chậc, nhìn khí chất này, ngược lại thật sự là người so với người, thua là cái chắc.

*nhân gia tức phụ: vợ người ta

Nhìn Tề Thâm mặc dù ở mặt ngoài phòng bị nhìn người khác, nhưng đáy mắt là vui sướng, Đỗ Nhược liền hiểu được hai người này là trợ thủ đắc lực ở bộ đội của Tề Thâm, cô cười đưa tay phải ra, "Chào các anh, tôi là vợ Tề Thâm, Đỗ Nhược."

"Chào chị dâu" không đợi bọn họ bắt bàn tay giống như tác phẩm nghệ thuật này, Tề Thâm sớm đặt con xuống, nắm tay cô lại, hai người đành phải lập tức rút tay về, đổi thành chào kiểu quân lễ, âm thầm nói nhỏ, thật nhỏ mọn.

"Đi, trước về phòng ở nhìn xem." Tề Thâm nắm tay Đỗ Nhược trở lại xe, đem ba bé cưng ôm lên xe, bản thân mình ngồi vào chỗ tay lái.

"Lão đại, chúng tôi thì sao?" Chu Thụy ưỡn nghiêm mặt hỏi.

"Tới thế nào, về thế ấy." Tề Thâm lạnh nhạt vừa dứt câu nói, liền hoắc mắt đạp chân ga, đi vào, lưu lại hai người phía sau thống khổ rên rỉ.

"Chậc chậc, xe này, thật đẹp." Anh lính trẻ chép miệng, cảm thấy tay ngứa ngáy muốn lái một phen.

"Đừng suy nghĩ, người anh em, xe kia, ít nhất cũng phải rất nhiều tiền." Tiểu đội trưởng so so ngón tay, thần bí nói.

Anh lình trẻ trố mắt, nhiều như vậy.

"Tuy rằng đã biết lão đại gọi điện thoại rất mạnh mẽ, gặp mặt thì càng lợi hại" Chu Thụy giễu cợt lắc đầu, đặt tay lên bả vai Dương Khải Thành, bất quá trong lòng có chút bận tâm, chị dâu như vậy có thể hay không cùng gia đình quân nhân ở một chỗ, nếu không thể, đối với công tác đội trưởng có thể 10 phần bất lợi.

"Được rồi." Dương Khải Thành đập mạnh vào lưng Chu Thụy, thật giống đàn bà, quan tâm chuyện này có cái gì tốt."Trở về nói với vợ, làm tốt quan hệ với chị dâu."

☻☻☻

Tề Thâm nắm tay trái Đỗ Nhược để lên tay lái, nhẹ nhàng mà vuốt ve, Đỗ Nhược cũng không giãy giụa, dung túng tiểu tâm tư người nào đó, mặc anh nắm.

Trong đại viện quân khu này, tất cả đều là người nhà bộ đội đặc chủng, tuy rằng không xa hoa nhưng cũng không đến nỗi giống căn cứ ở bên trong vùng núi gian khổ như vậy, coi như là khá tốt. Cho nên có rất nhiều điều kiện làm người nhà đều tự mình xin tùy quân.

Đúng ngay buổi chiều ngày nghỉ, hầu như tất cả các quân tẩu làm xong việc nhà, một ít quan hệ tốt tụ cùng một chỗ nói chuyện phiếm, nghỉ ngơi một chút. Đột nhiên, có người lăng lăng nhìn một phương hướng.

"Sao vậy?" Tất cả mọi người nhìn về phía kia, chỉ thấy một xe nhìn qua vững vàng, sáng sủa, đại khí đang chậm rãi đi đến khu dân cư nơi này.

"Đây là xe nhà ai?" Trong người nhà bộ đội mặc dù không giống như trước kia, điều kiện gia đình không tốt lắm, vài quân tẩu cũng có một chiếc xe hơn trăm ngàn thay đi bộ, nhưng là, người có chút ánh mắt đều biết không phải là hơn trăm ngàn nho nhỏ có thể giải quyết.

"Xe này ít nhất một triệu" một vị quân tẩu trẻ tuổi biết loại xe Land Rover này, thô thô đoán chừng một phen, kiêu ngạo nói.

Tất cả mọi người ào ào suy đoán đây là nhà ai xe.

"Tiểu Mạn, không phải là thân thích nhà em chứ?" Một người phụ nữ trẻ tuổi thoạt nhìn trang điểm thời thượng, đẩy đẩy người phụ nữ bên cạnh, dùng âm thanh nói tất cả mọi người có thể nghe thấy.

"Ồ ~ đúng ôi "

"Tiểu Mạn, nhà em thật là có tiền!"

...

"Không phải nhà em!" Triệu Hiểu Mạn, cũng chính là Tiểu Mạn mọi người vừa nhắc, cười khổ lắc đầu, gia đình nhà cô điều kiện là không sai, cha mẹ thật tinh mắt, tài năng, tại thời kỳ kia bắt lấy kỳ ngộ, buôn bán lời không ít, nhưng dù có tiền, lão nhân gia vẫn là nhân dân lao động giản dị, sẽ không tiêu nhiều tiền đi mua một xe như vậy.

Lúc này xe vững vàng dừng ở trước một căn nhà.

Cửa xe chỗ tay lái mở ra, xuống là một người đàn ông thân đồ lính.

"Là đội trưởng trung đội ba." Một chị dâu thấy, lập tức liền nhận ra người đến. Tất cả mọi người rướn cổ lên, hướng bên kia xem.

Cửa xe vị trí tay lái phụ cũng mở ra, là một người phụ nữ tuổi còn trẻ, sợi tóc đen bị buộc thành đuôi ngựa thật cao, nửa người trên mặc một T-shirt ngắn tay một màu thoáng bó sát người, bên dưới là một quần Jeans màu lam, hơn nữa trên chân đi một đôi giày vải bạt màu trắng tinh, cả người đều có vẻ đơn giản, xinh đẹp.

Có vài vị trẻ tuổi quân tẩu cũng không khỏi cúi đầu nhìn mình một chút, bình thường cảm thấy còn thích trang điểm thời thượng, nháy mắt cảm thấy vẫn là đơn giản, không khỏi chép miệng, sinh ra một ít cảm xúc, nhưng thật ra ở trong lòng Triệu Hiểu Mạn ủng hộ, thực xuất sắc.

"Oa ~ thật đáng yêu a" một người trong đám quân tẩu phát ra một tiếng kinh hô nho nhỏ.

Mọi người nhìn lên, nháy mắt bị giật mình, ba đậu đinh mặc đồ lính được Tề đội trưởng ôm từ trên xe xuống.

Đỗ Nhược cũng nghe thấy tiếng thét kinh hãi kia, nhìn sang, thấy tất cả mọi người mắt đầy sao nhìn ba bé cưng nhà mình, bật cười vỗ vỗ tay xuống đầu con, nói với Tề Thâm, "Lên trước chào hỏi đi."

Tề Thâm xoay người nhìn lại, nhíu mày, bật cười, đối với mị lực ba bé cưng cũng sớm thấy nhưng không thể trách, dắt tay vợ, mang theo ba bé cưng liền đi đến đám người.

"Oa ~ bọn họ chạy tới " tất cả mọi người nhìn thấy.

Một phu nhân trong đó nhìn qua tương đối lớn tuổi đứng lên, đi tới trước mặt Tề Thâm "Tề đội trưởng, đây là?"

"Chị dâu, này là vợ con của em." Vị này chính là phu nhân lãnh đạo tối cao của căn cứ, Tề Thâm rất tôn kính, bé cưng lớn, nhỏ nhà mình còn muốn người ta chiếu cố nhiều hơn.

Lý phu nhân tuy rằng trong lòng đã đoán được, nhưng trải qua Tề Thâm nghiệm chứng, vẫn là kinh ngạc không nhỏ. Trước còn muốn làm mối cho Tiểu Tề, chợt nghe chồng nói thanh niên này đã kết hôn, lúc ấy còn không tin, cũng vì, ba năm cũng chưa người, ai tin tưởng a. Hôm nay mới thấy.

"Cô gái này thật xinh đẹp, đứa nhỏ cũng thật đáng yêu a." Lý phu nhân thu hồi tâm tư, thiệt tình khen cả nhà trước mặt, trên thực tế thật đúng không ai thoát khỏi mị lực của ba bé cưng.

"Chào chị" Đỗ Nhược gật đầu với vị phu nhân kia.

"Cảm ơn dì khích lệ." Nghe có người khích lệ, ánh mắt ba bé cưng tức thì đều híp lại thành một đường nhỏ, vẫn còn không quên nói tiếng cám ơn.

Mọi người lại hàn huyên một phen, mới thả một nhà Tề Thâm rời đi, chỉ chốc lát sau, tin tức vợ con trung đội trưởng đội đặc chủng ba đến đây liền truyền tới mỗi một cái góc xó trong quân khu.

Ba bé cưng vừa xuống máy bay, về nhà ăn cơm, rồi vội vàng ngồi xe chạy tới quân khu, cũng sớm đã mệt mỏi, lúc này phơi cái bụng như con ếch xanh, lộ ra trắng non mềm ở trên giường lớn ba ba chuẩn bị vù vù ngủ.

Đỗ Nhược được Tề Thâm dẫn đi tham quan nhà nhỏ của bọn họ.

Bởi vì bộ đội ở địa phương hẻo lánh, nên phòng ở tương đối đơn giản, Tề Thâm được phân phối phòng ở nhỏ, không lớn, tuy rằng các phòng ở cách thật sự gần, nhưng là tiểu viện độc lập, tuy rằng đồ vật bên trong cũng còn không đồng bộ, nhưng này đó cũng không sao, Đỗ Nhược rất là thích phòng này, cứ còn tưởng rằng sẽ là loại nhà trọ.

“Phòng này chuẩn bị cho ba tiểu gia hỏa." Tề Thâm mở cửa phòng, bên trong còn không có gì cả, vật dụng còn không có đưa lại đây, đêm nay tiểu ma quỷ đi theo đoạt vợ, nghĩ đến đây, ánh mắt không khỏi tối sầm lại, kéo vợ yêu, ôm vào trong ngực.

Đỗ Nhược đang nghĩ tới bố trí cái phòng này ra sao, không kịp đề phòng đã bị kéo vào một cái ôm ấp lửa nóng, cô ngẩng đầu, vừa vặn chống lại một đôi mắt thâm thúy u ám, "Anh... Ah......"

Tề Thâm bỗng dưng ngậm chặt môi Đỗ Nhược, dùng răng nanh cắn nhẹ môi của cô, khi cảm giác được tay Đỗ Nhược nhẹ đặt trên cổ anh, động tác của anh đột nhiên trở nên bá đạo cùng đói khát, như là cảm tình ẩn nhẫn hồi lâu mới được phóng thích, không quản chuyện khác, tận tình hôn sâu. Tề Thâm cạy mở hàm răng của cô, lưỡi linh hoạt thừa cơ trợt nhập trong miệng cô, cẩn thận nhấm nháp mỗi một tấc mỹ vị thuộc về mình, cũng dây dưa cái lưỡi của cô, nuốt thở dốc của cô, làm đối phương một trận run rẩy.

Cả người Đỗ Nhược như nhũn ra, hô hấp trở nên dồn dập, cô đẩy bả vai Tề Thâm một cái, cho đến anh hơi hơi thối lui, mới thở hổn hển gối lên bờ vai dày rộng của anh, "Không thể thở được." Nhỏ giọng nỉ non.

Ai ngờ người đàn ông giống như là bị mở ra 1 cái... cơ quan nào đó, thân thể lay động không được, "Tề phu nhân, em thật đáng yêu." Bộ dạng này của Đỗ Nhược chỉ có mình mới thấy được, Tề Thâm thỏa mãn thở dài, "Từ nay về sau, cũng phải đứng ở bên cạnh anh." Năm năm thử qua một lần thôi, không bao giờ muốn thử lần thứ hai nữa.

"Ah..." Hồi lâu, Đỗ Nhược mới nhẹ nhàng trả lời một tiếng.

Đợi cho Tề Thâm ôm đủ, phát hiện người trên vai mình sớm đã ngủ.

Đem Đỗ Nhược ôm về giường, nhìn trên giường một lớn ba nhỏ, Tề Thâm cảm thấy toàn bộ thế giới đem đến trước mặt mình cũng không đổi, đây là vợ con của mình a.

Anh nắm tay Đỗ Nhược, ghé vào mép giường, cũng tiến nhập mộng đẹp.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi