CUỘC SỐNG HẠNH PHÚC SAU KHI TRỌNG SINH

Ngày thứ hai sắc trời đã không còn sớm, mặt trời cũng đã xuyên thấu qua cửa sổ chiếu thẳng tắp lên trên giường, Đỗ Nhược đang bọc chăn ngủ thơm ngọt, tối hôm qua bị Tề Thâm ép buộc ác độc, hậu quả chính là cả người đau nhức, làm cho buổi tối trước khi ngủ, hoàn toàn quên mất đã đáp ứng ba bảo bối nhỏ hôm nay cả nhà đi chơi.

"Mẹ, mẹ, rời giường" âm thanh non nớt không ngừng quanh quẩn bên tai Đỗ Nhược, cùng với thân thể mềm yếu áp ở trên người, tay nhỏ bé còn không ngừng đong đưa cô.

Tề Thâm một đêm thoả mãn, cũng dậy trễ, từ lúc dưới lầu đã nhìn thấy ba tiểu gia hỏa của anh đang lén lút thương lượng cái gì. Thấy tên nhóc kia thế nhưng tính toán đánh thức vợ mới theo đi lên, Đỗ Nhược tối hôm qua bị anh ép buộc ngoan, chớ để cho bọn nhóc đánh thức.

Tề Thâm lên thang lầu, ồ? Từ khe cửa nhìn vào trong xem, ôi ôi, còn có canh gác, chỉ thấy Hạo Hạo mở cửa ra, thò đầu nhỏ hướng ngoài cửa nhìn, lâu lâu còn quay đầu thông báo vài tiếng.

Nha?! Là ba ba!"Nhanh chút, ba ba lên đây." Hạo Hạo thấy ba ba, lập tức vứt bỏ nơi trấn thủ, cũng hự hự bò lên giường ba mẹ, ba tiểu gia hỏa chui vào ổ chăn của mẹ, vẫn không nhúc nhích.

Tề Thâm vừa vào cửa, mặt đều đen, ba tên này ngứa da, có nên cảm thấy may mắn vì mình đã hầu hạ mặc quần áo cho vợ? Bằng không không phải là bị ba tên nhóc này chiếm tiện nghi?

Trên giường Đỗ Nhược nhắm mắt lại, cả người không thể áp chế run run, thật sự là không nhịn được mới cười ra tiếng, sự cảnh giác của cô, từ lúc đứa nhỏ vào cửa liền tỉnh, chính là trong ổ chăn thật dễ chịu, lại muốn ở trên giường một lát, liền tùy ý bánh bao nhỏ ép buộc, nhưng không nghĩ tới cô sinh ra ba bé cưng ngốc, trốn ba ba bọn họ thế nhưng lại trốn vào trong chăn, cảm giác được ổ chăn đè xuống tay cô, thật sự là rất khôi hài.

Tề Thâm bất đắc dĩ nhìn người trên giường cười đến không dừng lại một cái, trong mắt là vô tận ôn nhu cùng sủng nịch, đi đến bên giường, rõ ràng thấy ba tên kia rúm thành ba cục nhỏ, tức giận ngồi xuống, vung bàn tay lên vỗ mỗi cục nhỏ một cái.

Bị phát hiện, bánh bao nhỏ chậm rì rì leo ra ổ chăn, u oán nhìn mẹ một cái.

Đỗ Nhược dựa trong lòng Tề Thâm, thật vất vả ngưng cười, hai tay đầu hàng, "Mẹ lập tức liền rời giường, sau đó chúng ta đi công viên trò chơi."

"Nha nha" các bánh bao nhỏ hoan hô một tiếng, oạch oạch bò xuống giường, chân ngắn chạy nhanh, lập tức trở về phòng thu thập hành trang.

☻☻☻

Văn phòng khoa tim bệnh nhi của bệnh viện.

"Làm sao có thể không phải là bác sĩ nơi này của các người?!" giọng nam cao vút từ bên trong truyền tới, làm mọi người ngang qua tò mò nhìn nhìn vào bên trong, ý đồ nhìn ra chút gì.

"Vị tiên sinh này, bác sĩ Đỗ là người nhà bệnh nhân của chúng tôi từ bên ngoài mời về làm bác sĩ mổ chính, cũng không phải là bác sĩ bệnh viện chúng tôi, bởi vậy làm xong giải phẫu, không có vấn đề đặc thù, thì sẽ không đến bệnh viện." Chủ nhiệm khoa cau mày nhẫn nại giải thích với ba người đối diện.

Kiều Lập Quốc phiền chán thả lỏng cổ áo, giận trừng mắt bác sĩ trước mặt. Bọn họ sáng sớm liền đi tới bệnh viện này, kết quả nói cho ông ta biết Đỗ Nhược tới?

Diệp Tĩnh Nhã dường như là nhìn thấu bác sĩ không kiên nhẫn, vội vàng nhẹ tươi cười nhợt nhạt, "Thật sự là ngượng ngùng, tính tình chồng của tôi tương đối nóng nảy. Không biết có thể hay không cho chúng tôi số điện thoại của Đỗ Nhược?"

Nếu là Diệp Tĩnh Nhã ngay từ đầu liền hỏi số điện thoại, mà không phải là Kiều Lập Quốc phát giận, vị bác sĩ chủ nhiệm này có khả năng cho bọn họ số điện thoại, nhưng hiện tại xem ra dường như là lai giả bất thiện, ông không dám tùy tùy tiện tiện cho người ta số điện thoại, để lại tâm nhãn, nói: "Chúng tôi không thể tùy tiện lộ ra số điện thoại cho những người khác!"

"Nha! Chúng tôi là ba mẹ cô ta." Diệp Tĩnh Nhã kéo tay Kiều Lập Quốc, cười giải thích với bác sĩ.

"Thật xin lỗi, tôi không giúp được gì!" Trực giác trong lòng thấy không ổn, nào có đạo lý làm cha mẹ không biết số điện thoại con, không đợi ba người Kiều Lập Quốc muốn biết tin tức vị bệnh nhân kia, vị bác sĩ này trong lễ phép có chứa vài phần cường ngạnh mời người ra ngoài văn phòng, không tiếp tục dây dưa cùng ba người.

"Anh nói làm sao bây giờ?" Khẩu khí Diệp Tĩnh Nhã không tốt lắm, nếu không phải Kiều Lập Quốc ngày hôm qua chờ không được, có lẽ ngày hôm qua bọn họ đã tìm được Đỗ Nhược, nay tốt rồi, lại một manh mối bị chặt đứt.

Kiều Lập Quốc nghe vậy, hất tay Diệp Tĩnh Nhã, một người đi trước.

Ả cúi đầu, che đậy kín khinh thường trong mắt, theo ông ta hai mươi mấy năm, vẫn cho là ông ta là con cháu quan gia có tiền, có thế, sau khi kết hôn, mới biết được bất quá là phế vật dựa vào vợ leo lên.

"Mẹ, làm sao bây giờ?" Hai người phải đi nơi nào tìm người? Chẳng lẽ muốn tìm Hướng Tinh?

Diệp Tĩnh Nhã nâng cao sống lưng, "Hừ, thật sự không được, khiến cho lão nhân lấy tiền ra."

Kiều Tâm cùng Diệp Tĩnh Nhã đi đến cửa chính bệnh viện, "Đây không phải là Kiều Tâm sao?" Thoáng nghe thấy âm thanh ở trong tai bọn ả nghe qua có chút ý tứ châm chọc hàm xúc.

Hai mẹ con quay đầu, Kiều Tâm nhìn người tới, liền ngây ngẩn cả người, lập tức cười, "Nguyên lai là chị tư." Là chị tư bạn trai ả.

Trương Lam Hân không nghĩ tới ở bệnh viện nơi này nhìn thấy bạn gái em trai, nhìn người phụ nữ bên cạnh Kiều Tâm có vài phần giống nhau, trong lòng biết là mẹ ả, cũng không lên tiếng chào hỏi, dù sao mẹ cô cũng không có ý định cho người phụ nữ này vào cửa, "Miệng thực ngọt, bất quá cô vẫn nên gọi tôi là Lý phu nhân, dù sao cô cùng em trai tôi bát tự cũng còn không có coi đâu." Âm thanh câu cuối cùng nhỏ vài phần. Cho dù là như vậy, Lý Thiên nghe xong vẫn là nhíu nhíu mày, người phụ nữ này, miệng thực khiếm, sẽ đắc tội với người.

"Vị này là chị gái Vân Dật đi, Tâm Tâm cũng không giới thiệu một chút, " Diệp Tĩnh Nhã oán trách nhìn thoáng qua con gái của mình, một mặt từ ái đối với Trương Lam Hân nói, "Tâm Tâm bị nhà chúng tôi làm hư a, về sau còn cần các vị dạy nó nhiều hơn mới được."

Kiều Tâm cuối cùng là tu luyện không có tới, gương mặt sớm xám tro, hai tay nắm thật chặt, để móng tay bấm vào hai bàn tay của ả.

Tuy rằng khinh thường cùng Diệp Tĩnh Nhã nói chuyện, nhưng tóm lại người ta là trưởng bối, Trương Lam Hân vẫn có chút đúng mực, hừ hừ ứng vài tiếng, liền dắt chồng xoay người rời đi.

Trương Lam Hân đi rồi, hai mẹ con đứng yên tại chỗ thật lâu, trong lòng Kiều Tâm ức chế, không cam lòng cùng lửa giận, xoay người rời đi, "Con muốn đi đâu?" Diệp Tĩnh Nhã cau mày hỏi Kiều Tâm.

Cười nhạo một tiếng, "Còn có thể làm cái gì? Nếu tìm không thấy người, bù không được khoản tiền kia của các người, con sẽ không tiến vào được cửa Trương gia." Kiều Tâm hất cánh tay Diệp Tĩnh Nhã ra, đạp giày cao gót, bước nhanh rời khỏi bệnh viện.

Diệp Tĩnh Nhã cúi đầu nhẹ xoa đầu đang đau "Thình thịch", sửa sang lại cảm xúc mới mang dáng vẻ tao nhã rời đi, ả bây giờ là người có thân phận, ả không cho phép bản thân mình có bất kỳ cái gì không hoàn mỹ.

☻☻☻

Đỗ Nhược lau mồ hôi trên trán Duyệt Duyệt, "Uống chậm một chút, chúng ta còn có rất nhiều thời gian, không nóng nảy."

Hạo Hạo nuốt xuống một miệng nước, không đồng ý nhíu lông mi nhỏ lại, nói với mẹ, "Nhưng là chúng ta cũng rất lâu không có đi chơi a."

Tuyên Tuyên lấy khăn tay thêu tiểu Hồ Ly từ trong túi mình ra đưa cho ba ba, "Ba ba, nhanh chút, Tuyên Tuyên muốn lau mồ hôi."

Hạo Hạo mút lấy ống hút, vội vàng xoay mông lại ba ba, "Con cũng muốn."

Tề Thâm hầu hạ con, tức giận vỗ vỗ mông nhỏ, "Con muốn, con muốn cái gì, nẹt mông sao?"

Đầu Hạo Hạo quơ tới quơ lui, "Khăn ở bên trong yếm." Lắc lắc cái yếm nhỏ ở sau mông.

"Oa, thật đáng yêu a!" Người chung quanh đang ngồi nghỉ ngơi phát ra một trận thở nhẹ.

Thật đáng yêu! Tề Thâm thật sự là đối với đứa nhỏ nhà mình không có biện pháp, khẽ thở dài: "Sao lại trêu hoa ghẹo nguyệt như vậy a?"

"Khăn tay chim ưng nhỏ của mày thật xinh đẹp." Một cô bé 6, 7 tuổi đứng trước mặt Duyệt Duyệt, nhìn khăn tay nhỏ trong tay bé.

Duyệt Duyệt nháy mắt, không khách khí gật đầu, lộ ra răng nhỏ trắng bóc: "Cảm ơn!"

Cô bé bất mãn nhìn tiểu đậu đinh xinh đẹp trước mắt, thế nào còn không đưa khăn cho mình? Bình thường chỉ cần bé vừa nói thích, người khác đều tranh nhau đem đồ vật cho bé.

Duyệt Duyệt chu cái miệng nhỏ xinh, không rõ chân tướng xem chị gái trước mắt, bé ấy thế nào luôn nhìn chằm chằm bé a?

"Mày đưa khăn tay cho tao." Cô bé còn nhỏ như vậy, đã am hiểu sâu đạo lý "Núi không dời ta liền dời núi", mày không chủ động cho, tao đây liền mở miệng muốn.

Khăn tay nhỏ này là Đỗ Nhược cố ý chuẩn bị cho đứa nhỏ, dùng vải dệt mềm mại nhất làm thành khăn nhỏ, để trong túi quần đứa nhỏ, từ nhỏ liền dưỡng thành thói quen thích sạch sẽ, bởi vậy cho dù nghịch ngợm nhất trong ba bé cưng, tiểu Hạo Hạo cũng là bé cưng sạch sẽ. Vì khác nhau, Đỗ Nhược còn thêu ở góc khăn động vật nhỏ mà mỗi bé yêu thích để phân biệt, cho nên khăn tay càng không rời khỏi người ba bé cưng.

Tề Duyệt Duyệt làm sao có thể đưa khăn tay nhỏ cho người khác? Bả đầu uốn éo, thật không làm người thích, chân nhỏ muốn chạy trở lại bên người ba mẹ.

"Này!" Cô bé kia không nghĩ tới bé thế nhưng muốn chạy trốn, lập tức vươn tay cầm cổ áo bé, tay kia thì đoạt khăn tay trong tay Duyệt Duyệt.

Duyệt Duyệt là ai? Đây chính là con của Tề Thâm và Đỗ Nhược, một là đội trưởng bộ đội đặc chủng, một là cao thủ võ công, cho dù người ta còn nhỏ, cũng không phải ngồi không. Huống hồ tiểu tử kia bình thường chính là nữ Bá Vương, mặc dù không bạo lực giống anh trai, nhưng không phải là người dễ chọc, tay nhỏ bé xoay người bắt lấy tay đang nắm cổ áo phía sau, đẩy ra, đem cô bé phía sau kia ngã sấp xuống đất.

Người chung quanh đều không có phản ứng kịp, thấy bạn học nhỏ, không nghĩ thế nhưng đánh nhau.

Khăn tay không lấy được, còn bị xô ngã, cô bé kia cũng bất chấp bình thường mẹ dạy phải thục nữ, nhất thời nằm xuống mặt đất, oa oa khóc rống lên.

Từ lúc Duyệt Duyệt bị nắm cổ áo, Đỗ Nhược và Tề Thâm liền phát hiện, đi qua, con gái của bọn họ đã đem người quăng ngã.

Hạo Hạo cùng Tuyên Tuyên hai tiểu gia hỏa thấy em gái (chị gái) lại bị người khác khi dễ, lập tức chạy tới phía trước Duyệt Duyệt, giận trừng mắt nhìn con nhóc này khóc đến xấu xí.

Đỗ Nhược nhẹ xoa Duyệt Duyệt đang ôm thật chặt bắp đùi mình, cho dù biết tên nhóc kia là giả vờ đáng thương, vẫn an ủi cười với bánh bao nhỏ dùng ánh mắt ướt sũng nhìn mình.

"Bé, bé, làm sao rồi? Sao lại khóc?" Một người phụ nữ từ trong đám người đi ra, ôm cô bé kia ngồi dưới đất đau lòng dụ dỗ.

"Các người!" Cô bé khóc suốt không ngừng, người phụ nữ tức giận ngẩng đầu quát lớn người một nhà này làm đứa nhỏ mình khóc.

Đỗ Nhược cùng Tề Thâm liếc nhau, dĩ nhiên là người quen biết.

"Tề thiếu, " chồng cô gái cũng đi đến, thấy là Tề Thâm, lập tức cười lên tiếng kêu anh, nhìn nhìn Đỗ Nhược bên cạnh, "Đỗ Nhược?" Nhìn ba cục bột nhỏ trước mắt, trong lòng Tôn Hạo Vũ có chút kinh ngạc, không nghĩ tới vợ Tề Thâm lại là Đỗ Nhược.

Tề Thâm, Đỗ Nhược cười lên tiếng chào hỏi, ba bánh bao nhỏ cũng thông minh, ngọt ngào, ngây thơ chào: chào chú, chào dì.

Tôn Hạo Vũ không biết chuyện phát sinh nơi này, thấy con gái bảo bối thế nhưng đang khóc, liền hỏi câu, "Đây là làm sao rồi?"

Vợ Tôn Hạo Vũ lúng túng nở nụ cười một chút, không biết trả lời như thế nào, cô biết thừa là con gái của mình muốn cướp gì đó của con người ta, lại nói gặp người ta là Tề Thâm, ngay cả bạn đúng bạn cũng phải giải thích, huống chi vẫn là con mình không đúng.

Bạn học nhỏ Tôn Hân Hân cũng không biết mẹ rối rắm, gặp ba ba đến đây, cảm thấy có người làm chỗ dựa cho mình, lập tức lớn tiếng chỉ vào Tiểu Duyệt Duyệt lên án, "Ba ba, chính là nó đem con quăng ngã."

Hạo Hạo cùng Tuyên Tuyên hung hăng trừng mắt Tôn Hân Hân, cho thấy mình bất mãn, nếu Đỗ Nhược cùng Tề Thâm không ở đây, tiểu tử kia sớm không nói hai lời, đã đánh người rồi.

Vợ Tôn Hạo Vũ ngượng ngùng cười cười, "Ngượng ngùng a, đứa nhỏ thật sự là không hiểu chuyện."

"Không có vấn đề gì, con của tôi nghịch ngợm, vô tình làm bạn học nhỏ này ngã sấp xuống." Người ta cầu hoà, Đỗ Nhược đương nhiên cũng là cười cho qua.

Thật vất vả dỗ cô bé kia, nhưng đứa nhỏ kia không thuận theo, lại nhớ khăn tay của tiểu Duyệt Duyệt, "Con cũng muốn, con cũng muốn."

Nhưng một nhà Tề Thâm đều không có ý muốn nhường khăn tay, vợ Tôn Hạo Vũ đành phải dụ dỗ về sau đi mua.

Tôn Hạo Vũ cảm thấy mất thể diện, nhìn người ta so con còn nhỏ hơn, ở trước mặt ba mẹ cũng biết lễ phép không lên tiếng, con sao không biết xấu hổ khóc rống không ngừng? Gầm lên một câu Tôn Hân Hân, cùng Tề Thâm cáo từ, mới mang đứa nhỏ rời đi, trong lòng hạ quyết tâm phải quản giáo con thật chặt, rất không giống ai.

Đây đối với tiểu tử kia mà nói chỉ là tiểu nhạc đệm, bọn họ tiếp tục chơi trong công viên trò chơi cả một ngày.

Chỉ có trong lòng Tề Thâm cùng Đỗ Nhược biết, rất nhanh sẽ có rất nhiều người biết vợ Tề thiếu thì ra chính là đại tiểu thư bị Kiều gia đuổi đi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi