CUỘC SỐNG HẠNH PHÚC SAU KHI TRỌNG SINH

Cửa bị đẩy ra.

Bước vào là một người phục vụ tuấn tú thật trẻ tuổi, đại khái khoảng 20 tuổi, không biết là gặp chuyện gì tốt, khuôn mặt hơi đỏ lên. Mọi người thấy đi vào là người phục vụ, không nhìn hướng cửa nữa.

"Bạn không phải nói, Đỗ Nhược lập tức đến sao? Sắp đến bữa ăn rồi." Hướng Tinh thấy người tới không phải Đỗ Nhược, liền kêu Trần Ngôn lại gọi điện thoại thử xem: "Nếu không, bạn lại..." Gọi lại thử xem

"Cảm ơn đã dẫn đường!" Tiếng nói cười từ cửa truyền đến, bởi vì vừa mới một hồi yên tĩnh, bây giờ trong ghế lô cũng không có ồn ào như trước, âm thanh câu này không lớn không nhỏ làm hầu hết người bên trong nghe thấy được.

Hướng Tinh nhìn về phía người tới, đem lời nói chưa ra khỏi miệng nuốt lại, im tiếng. Hướng Tinh rất nhiều lần nghĩ sau khi trong nhà phát sinh bi kịch, bộ dáng Đỗ Nhược, có lẽ suy sụp, có lẽ tái nhợt, có lẽ càng thêm kiêu căng, cũng có lẽ là trở nên tuyệt vọng điên cuồng, chỉ riêng không nghĩ qua một bộ dáng vân đạm phong khinh* như bây giờ.

*Vân đạm phong khinh : Nhàn nhạt như mây trôi, nhẹ nhàng như gió thổi. Ý nói thái độ lạnh nhạt, không quan tâm đến chuyện gì.

Đỗ Nhược đã mang thai hơn ba tháng, bị dì Lưu áp đặt hạn chế, đem quần Jeans hơi bó sát người, giày cao gót bất lợi cho sự sinh trưởng bé cưng gì đó đều đem gác xó, trong tủ quần áo Đỗ Nhược cũng chỉ một ít quần rộng giống quần áo ở nhà, còn lại chính là váy. Cho nên, trước khi ra khỏi nhà, vì không cho người có tâm nhìn ra bụng đã hơi gồ lên của mình, Đỗ Nhược mặc một váy dài đến mắt cá chân, bên ngoài lại phủ thêm một kiện áo khoác, chân đi một đôi giày đế bằng, thoải mái đơn giản, liền ngay cả tóc cũng chỉ là nhẹ nhàng mà buộc lên, rồi ra cửa.

Khi người khác nhìn thấy là một cô gái dáng người cao gầy thon dài, đem toàn bộ tóc cột thành một búi hơi có vẻ nhốn nháo lộn xộn, (lk: kiểu tóc này y chang cái đống bùi nhùi của nhỏ em ), đem khuôn mặt tinh xảo lộ ra vài phần nhẹ nhàng khoan khoái, làm cho người ta cảm giác phi thường thân thiết, không giống cảm giác cao quý, có khoảng cách như trước đây. Phía sau cổ cùng lỗ tai lưu lại vài sợi tóc mai, ôn nhu mà xinh đẹp tuyệt trần, tăng thêm vài phần vị phụ nữ, lộ ra cổ thon dài, có một loại gợi cảm không nói ra được, một thân váy dài chấm đất cùng áo khoác đem người càng dong dỏng cao giống người mẫu.

Trong nháy mắt, tất cả mọi người giống như không biết người này, ngây ngẩn cả người. Kiều Tâm thất thần ngẩn ra, phục hồi tinh thần lại, thấy mọi người dùng ánh mắt kinh diễm nhìn về phía Đỗ Nhược, trong mắt không khỏi hiện lên một tia sương mù.

"Kiều Nhược..." Hướng Tinh thoáng không xác định, hô lên.

Đỗ Nhược nghe vậy, xoay người lập tức đi tới chỗ bọn họ, tựa như chưa từng cách xa nhau mười kiếp, chưa từng rời đi, tùy ý tìm chỗ ngồi xuống.

Người phục vụ phía sau nhìn một đám người chung quanh mịt mờ, sau đó hài lòng mím môi cười, hoàn hảo không phải chỉ có bản thân mìnhthất thố như vậy, nhìn một cái, so với bọn họ, bản thân mình vẫn tương đối trấn định, chính là hơi hơi đỏ mặt mà thôi.

"Thế nào, không nhận ra?" Đỗ Nhược nhướn mày.

"Ôi mẹ nó, Kiều Nhược, à không, Đỗ Nhược, bạn thế nào thay đổi nhiều như vậy!" Không đợi mọi người phản ứng, Vương Minh Vũ đã oa oa kêu lớn.

"Chậc chậc, ăn chút gì đó này nọ, làn da này..." Diêu Nhạc Nhạc chịu đựng không nổi dụ hoặc, không tự chủ được vươn tay nhéo gương mặt trắng noãn của Đỗ Nhược, thật mịn, thật non mềm, ô ô, mình cũng muốn.

Không biết là vì Diêu Nhạc Nhạc quá tự nhiên, hay là trong tích tắc Đỗ Nhược vào cửa thấy thật kinh diễm, Trần Ngôn không được tự nhiên ho nhẹ một tiếng: "Đỗ Nhược, bạn chắc là nghe qua còn không có gặp bạn gái của mình, Diêu Nhạc Nhạc! Nhạc Nhạc, đây là Đỗ Nhược."

"Xin chào!" Diêu Nhạc Nhạc đối Trần Ngôn nhất thời hoảng thần lơ đễnh, thấy mỹ nữ như vậy cũng chưa phản ứng, mình mới nên lo lắng! Lại nói, bản thân mình cũng không phải nhìn ngây người thôi, nên vươn tay, còn rất có thâm ý nhìn chung quanh một vòng: "Cửu ngưỡng đại danh." (久仰大名 lâu nay kính mộ đại danh)

"Xin chào!" Đỗ Nhược hiểu được ngụ ý của cô ấy nhưng chỉ là mím môi cười cười.

"Đỗ..." Nhược...

"Nhược Nhược..."

Hướng Tinh há mồm, muốn nói chuyện với Đỗ Nhược, lại bị người đánh gãy, Hướng Tinh nổi giận nhìn lại, a, lại là cô ta. Kiều Tâm thấy mấy người lúc trước đối với mình xa cách giờ lại vây quanh Đỗ Nhược, khẽ cắn môi, đứng dậy hướng Đỗ Nhược đi đến.

"Diệp tiểu thư." Đỗ Nhược ngoài ý muốn, hôm nay ở nơi này lại nhìn thấy Kiều Tâm.

"Phốc xuy..." Không biết là ai nở nụ cười ra tiếng, tiếp theo cũng xuất hiện một ít tiếng cười chế nhạo.

Kiều Tâm bị Đỗ Nhược gọi ba chữ biến thành xấu hổ không thôi, cô không nghĩ tới, Đỗ Nhược thế nhưng một chút mặt mũi đều không cho mình, chẳng lẽ nó sẽ không sợ, người khác nói nó là hỗn hào không được dạy dỗ sao?

Đương nhiên không sợ, cho dù không đối với Kiều Tâm như vậy, người khác còn không như thường nói Đỗ Nhược kiêu căng sao? Hơn nữa, đây là chuyện mọi người đều biết, nếu là, thái độ Kiều Nhược tốt mọi người mới nhìn xem hôm nay mặt trời mọc từ hướng tây.

Nhìn lại lần nữa, quả nhiên vừa mới cảm thấy Đỗ Nhược trở nên ôn nhu nhất định là ảo giác, người này lúc nào cũng đều kiêu ngạo như vậy.

"Ôi, cô có thể hay không để cho chúng tôi nói chuyện!" Hướng Tinh không kiên nhẫn xem loại biểu tình như khóc lã chã này, vẫy vẫy tay đuổi người. Kiều Tâm nghẹn lời, đành phải trở lại bên cạnh hai người vừa mới kết bạn, nhận mọi người an ủi cùng lên án công khai Đỗ Nhược.

"Xem bộ dạng này của bạn, sẽ không cần mình hỏi bạn sống có tốt hay không?" Hướng Tinh bĩu môi. Hướng Tinh luôn luôn biết Đỗ Nhược xinh đẹp, nhưng hiển nhiên, không có xinh đẹp nhất, chỉ có nhiều hấp dẫn.

Hay là người này... Bị đả kích, có thể thay đổi, trở nên xinh đẹp hơn? Hướng Tinh ở trong lòng châm chọc.

"Coi như không tệ, chịu đựng cũng sống tốt mà!" Đỗ Nhược nhìn Hướng Tinh cùng Trần Ngôn, hoảng hốt nhớ tới, một đời kia người kia luôn đối với mình nói: "Kiều Nhược, bạn tỉnh tỉnh đi, tới khi nào bạn mới hiểu được ai mới là người đáng giá cho bạn quan tâm a?"

Hướng Tinh, người từng tại hôn lễ kia, lãnh ngạnh đối với mình nói: "Kiều Nhược, là bạn hủy đi hạnh phúc của hai bạn, hiện tại, bạn vui vẻ sao?" Trần Ngôn. Hiện thời gặp lại bạn bè, không khỏi cảm thán nói, thống khổ nhất đều đã qua, không phải sao?

Hướng Tinh thấy cô tuy rằng đầu tiên là một trận hoảng hốt, nhưng rất nhanh liền thay bằng bộ dáng chuyện cũng đều đã qua, không khỏi thở dài nhẹ nhõm một hơi, nói thật, bảo mình an ủi Đỗ Nhược, thật sự chính là rất thống khổ. Điều này cũng tốt, bớt việc. Hướng Tinh chau chau mày, tiếp đón người mang đồ ăn lên.

Trần Ngôn liền không giống Hướng Tinh nhẹ nhõm như vậy, nhìn về phía Đỗ Nhược muốn nói lại thôi. Trần Ngôn không nói, Đỗ Nhược cũng làm như cái gì cũng chưa thấy. Kỳ thực, Đỗ Nhược đại khái biết Trần Ngôn muốn nói cái gì. Nhưng là chuyện liên quan tới ba bé cưng, Đỗ Nhược chưa nghĩ xong sẽ xử lý vấn đề này ra sao, sở dĩ tạm thời không suy nghĩ, dù sao thuyền tới cầu tự nhiên thẳng, mọi thứ đều có thể giải quyết vào một ngày khác.

Đỗ Nhược có thể bỏ qua, Diêu Nhạc Nhạc không thể được. Diêu Nhạc Nhạc chen chen Trần Ngôn: "Muốn đi toilet? Ra cửa quẹo trái là được!"

Trần Ngôn buồn cười xoa xoa đầu Diêu Nhạc Nhạc: "Đầu em cả ngày đều nghĩ cái gì đâu!"

"Chính sự nha! Chính sự nha! Biết không?" Diêu Nhạc Nhạc giận dữ, người này, có biết hay không, kiểu tóc không thể loạn!

"Dạ dạ dạ, đồ ăn lên đây, còn không nhanh ăn cơm đi? Vừa mới rồi là ai la hét đói bụng?" Trần Ngôn ngẫm lại, thôi, việc này, bản thân mình thật đúng không dễ hỏi, vẫn là nghĩ biện pháp báo cho Tề Thâm, để nó tự giải quyết đi.

Tất cả mọi người vui chơi một buổi sáng, đã sớm đói bụng, đồ ăn vừa đến, liền đồng loạt xông lên tay gắp tay xới kéo ăn.

Trước lúc đi, Đỗ Nhược có ăn vài thứ lót bụng nên cũng không đói, chính là ăn một ít. Trong bữa ăn, trọng yếu nhất là lưu ý tên một số người, qua quá lâu, đều không nhớ rõ nhiều người.

Hướng Tinh đột nhiên nhớ ra cái gì đó, sáp gần đến Đỗ Nhược bên cạnh: "Quên hỏi bạn, bạn tạm nghỉ học là sao?" Nhìn sang Kiều Tâm bên kia; "Không phải là ả bên kia giở trò quỷ đi!"

Nhìn Hướng Tinh một bộ dáng bạn đừng sợ, có lời nói thẳng, có việc mình giúp bạn, không khỏi cười nhẹ một tiếng: "Không phải!" Cầm lấy cốc nước lọc uống một ngụm, cúi đầu nghĩ một chút, mới nói: "Chính là không nghĩ sẽ học tiếp ngành tài chính."

"Không nghĩ học có thể chuyển ngành a, tạm nghỉ học làm gì?" Hướng Tinh cự tuyệt đáp án lập lờ nước đôi, không biết là nghĩ tới điều gì, đột nhiên ánh mắt trợn to, một bộ dáng hoảng sợ: "Bạn không phải là bị đả kích quá lớn, đầu óc bỗng ngu, học không nổi nữa chứ?"

"Cái gì? Đầu óc bạn bị ngu á?" Diêu Nhạc Nhạc lại chạy tới giúp vui.

"Chẳng lẽ chuyện này rõ ràng như vậy sao?" Đỗ Nhược làm bộ như buồn rầu nhìn trời.

Hướng Tinh cùng Diêu Nhạc Nhạc liếc nhau, "Phốc" một tiếng, vui vẻ.

"Mình không nghĩ lại đi học tài chính tiếp, nói thật, tiền, mình thật sự là không lo. Bản thân mình tân tân khổ khổ đi học chuyên nghiệp để xử lý tài sản, còn không bằng trực tiếp mướn người làm cho bớt việc." Đỗ Nhược cảm thán: "Kế tiếp, làm chút chuyện bản thân mình muốn làm, cái gì cũng không quản, nhiều vui vẻ hơn!"

"Mình cũng muốn sống như vậy!" Diêu Nhạc Nhạc mơ mộng nói.

"Vậy còn không đơn giản, nhanh chóng gả cho Trần Ngôn, bạn muốn làm gì liền làm cái đó!" Hướng Tinh một mặt ghét bỏ nhìn Diêu Nhạc Nhạc mơ mộng.

"Vậy không được!" Diêu Nhạc Nhạc nhanh chóng ngồi thẳng người, một mặt đứng đắn: "Sao có thể sớm lập gia đình như vậy! Mình còn muốn đem sở học hồi báo xã hội!"

"Thôi đi cô, với chuyên nghiệp của cô, đi làm “nhà báo” đi!" Hướng Tinh trợn trắng con mắt.

"Mình tệ vậy sao? Đừng xem thường mình! Chờ ngày sau mình bồi dưỡng vài âm nhạc gia cho bạn xem." Diêu Nhạc Nhạc tức giận vô cùng.

Nhìn bộ dáng Diêu Nhạc Nhạc tức giận, tất cả mọi người cười ha ha.

Đỗ Nhược nhìn Diêu Nhạc Nhạc tràn ngập sức sống, một đời kia Diêu Nhạc Nhạc, Đỗ Nhược quan hệ không sâu, chính là biết cô ấy làm giáo sư âm nhạc ở trường đại học. Đỗ Nhược nghe qua một lần Diêu Nhạc Nhạc diễn tấu, một người có sức sống như vậy, ở thời điểm đối mặt với âm nhạc, lại có vẻ hết sức yên tĩnh tốt đẹp. Đỗ Nhược nghĩ, có lẽ làm theo sở thích, là người cố chấp, mới có thể sống vui vẻ được như vậy.

"Đỗ Nhược!"

Đỗ Nhược vừa quay đầu lại đã nhìn thấy Hướng Tinh mặt nghiêm túc: "Uh?"

"Bạn biết mình là người thế nào, mình là thích trực tiếp, bạn nếu cần hỗ trợ mà không tới tìm mình..." Hướng Tinh hơi hơi nhíu mày, có vẻ như đang tính toán: "Mình đây nhất định sẽ đánh bạn!" Nói xong còn hung hăng giơ giơ lên quả đấm của mình.

Đứa bé sống ở đại viện, làm sao có thể không có mấy chiêu, Hướng Tinh đấm đá một chút cũng không kém so với nam sinh, nếu là trước kia Đỗ Nhược chỉ học mấy chiêu, khả năng thật đúng sẽ có điểm sợ hãi, nhưng là, hiện tại Đỗ Nhược nhìn lại, tựa như đứa bé đáng yêu, không khỏi ý cười loan đến đôi mắt: "Đương nhiên!"

Hướng Tinh gặp Đỗ Nhược đáp ứng rồi, vui vẻ rất nhiều lại ở trong lòng không khỏi có điểm kỳ quái, ẩn ẩn dâng lên một ý niệm quỷ dị, mình vừa mới bị coi là trẻ con sao????

Đỗ Nhược cùng mọi người ở trong hội sở hết một buổi chiều, chậm rãi cùng mọi người bắt đầu quen thuộc.

Tuy rằng tất cả mọi người cảm thấy Đỗ Nhược biến hóa rất lớn, nhưng cũng sẽ không có người cảm thấy kỳ lạ, chẳng qua là khi trong nhà xảy ra biến cố lớn, tâm tình thay đổi không ít mà thôi.

"Thời gian trễ lắm rồi, mình đi về trước, các bạn ở lại chơi tiếp đi!" Đỗ Nhược nhìn đồng hồ, mình đã đáp ứng trở về ăn cơm chiều mà.

"Haiz…" Vương Minh Vũ vội vàng ngăn lại: "Gì kia, khó được ra ngoài một chuyến, thế nào nhanh như vậy trở về rồi?"

"Về sau chơi nữa." Đỗ Nhược không thèm để ý, chính là cười cười.

"Mình đây đưa bạn trở về!" Trần Ngôn cầm chìa khóa xe, chuẩn bị đưa người về.

"Mình lái xe tới, bạn đưa thế nào?" Đỗ Nhược vội vàng ngăn cản, "Các bạn cứ vui chơi đi."

Đỗ Nhược vẫy vẫy tay, lái xe của mình về nhà.

"Đỗ Nhược đâu?" Diêu Nhạc Nhạc trở lại bên cạnh Trần Ngôn, nhìn chung quanh một chút, không thấy Đỗ Nhược.

"Nhận hai cuộc điện thoại, đã đi về trước!" Trần Ngôn lắc lắc ly rượu trong tay.

"Mình cùng Nhạc Nhạc vừa mới ở toilet nghe được 1 chuyện." Hướng Tinh đi phía sau Diêu Nhạc Nhạc, đăm chiêu nhìn cửa.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi