CUỘC SỐNG HẠNH PHÚC SAU KHI TRỌNG SINH

Hôm nay Kiều lão phu nhân sinh nhật 70 tuổi, lớn tuổi rồi liền mong muốn nhìn đến cảnh con cháu đầy đàn. Năm nay, lão phu nhân càng vui vẻ, con lớn nhất rốt cục đều đem cháu trai cháu gái ở ngoài mang về, tuy rằng con dâu qua đời, một cháu gái khác cũng không ở nhà, nhưng lão phu nhân vẫn rất hài lòng, dù sao cháu gái cũng sẽ trở lại. Nghĩ tới con dâu, lúc trước lão ông muốn con trai cưới người vợ này, Kiều lão phu nhân không vui, con dâu trong nhà không quá tốt, luôn đàn áp trên đầu con trai, huống chi thân mình còn mảnh mai, nếu không, chỉ sinh con gái rồi không thể sinh tiếp. Kiều lão phu nhân hoàn toàn quên mất, nếu không phải mượn gia thế Đỗ Tiểu Tiểu, cũng chỉ dựa vào Kiều lão gia có thể đem Kiều gia phát đạt tới tình trạng này sao?

Người a...

"Mẹ, ngài kêu con chuyện gì?" Diệp Tĩnh Nhã lúm đồng tiền như hoa hướng Kiều lão phu nhân đi tới.

Kiều lão phu nhân thấy Diệp Tĩnh Nhã lại đây, hài lòng cười cười, "Tĩnh Nhã a, đi đem Tâm Tâm đứa nhỏ kia kêu trở về cho mẹ, đứng ở ngoài cửa gió lạnh!"

"Ồ? Tâm Tâm thế nào chạy tới cửa làm gì a?" Diệp Tĩnh Nhã nghe vậy, liền muốn đi gọi Diệp Tâm, cùng thời điểm này, không ở trước mặt bà nội ngây ngô, còn tại cửa làm gì?

Nhưng Kiều Chấn Bang nói một câu, liền dẹp bỏ ý niệm Diệp Tĩnh Nhã: "Tôi kêu Kiều Tâm ở cửa, không phải là muốn cho nó đi đón Nhược Nhược, hai chị em đánh chút quan hệ tốt, này có cái gì không tốt?" Kiều Chấn Bang cau mày, hướng Kiều lão phu nhân nói. Haiz, bà già này không biết suy nghĩ, mái tóc dài kiến thức ngắn.

"Về nhà mình, sao lại phải có người đón a? Nhược Nhược cũng không phải người ngoài. Khí trời lạnh, ông muốn đông lạnh hư đứa nhỏ kia sao?" Kiều lão phu nhân không thuận theo.

"Mẹ, không có chuyện gì! Thân thể Tâm Tâm tốt lắm, sao có thể để vài cơn gió thổi liền sinh bệnh? Lại nói, ba ba nó cũng hi vọng hai chị em quan hệ tốt." Trong mắt Diệp Tĩnh Nhã không có bất mãn, còn khuyên Kiều lão phu nhân đang cáu kỉnh.

Nàng dâu cùng cháu gái ngoan như vậy, Kiều lão phu nhân lại càng muốn bênh vực: "Kiều Ngải, con đi! Đem chị con gọi về."

Kiều Ngải len lén liếc ông nội một cái, không dám đi.

"Bà..." Kiều Chấn Bang thở dài: "Đi thôi đi thôi "

"Ai" Kiều Ngải thật nhanh chạy ra ngoài.

Chẳng được bao lâu, chợt nghe Kiều Ngải ở bên ngoài kêu: "Ông nội, bà nội, Kiều Nhược đã trở lại!"

"Ừ ừ! Đã trở lại là tốt rồi" Kiều lão phu nhân tuy rằng không cho Kiều Tâm chờ ở cửa, kỳ thực trong lòng cũng không phải không đau Kiều Nhược, chính là, có tương đối mà thôi.

Lúc này mọi người Kiều gia luôn luôn tại một bên nói chuyện phiếm cũng ngừng lại, nhìn về phía ngoài cửa, Đỗ Nhược từ ngày đó ở sở công chứng gặp qua liền không thấy lộ diện. Còn chưa thấy Đỗ Nhược, nhưng Bạch Linh Lâm bĩu môi, nổi giận đùng đùng đã trở lại.

"Đây là làm sao rồi? Linh Lâm?" cô hai Đỗ Nhược - Kiều Ái Hoa nhanh tới nghênh tiếp, ôm lấy khuê nữ của mình.

"Mẹ..." Bạch Linh Lâm dậm chân vừa định hướng mẹ mình cáo trạng, bên này Đỗ Nhược ba người liền vào cửa.

Mọi người nhìn cửa, chỉ thấy Đỗ Nhược trên thân một bộ áo sơmi ô vuông màu xanh hơi hơi rộng mở cổ áo, lộ ra bên trong cổ nhỏ cùng xương quai xanh tinh xảo, tay áo tùy ý kéo đến khuỷu tay, lộ ra cánh tay mảnh khảnh, rất là cảnh đẹp ý vui, phía dưới mặc một quần Jeans đơn giản thuần sắc một màu lam đậm, đi một đôi giày thoải mái, hơn nữa lưu loát buộc tóc đuôi ngựa, toàn thân cao thấp để lộ ra một loại nhẹ nhàng khoan khoái mạnh mẽ, làm cho người ta cảm thấy 10 phần thoải mái, nhìn tổng quát thì, vòng cổ tinh xảo ở dưới bóng đêm nhưng lại phát ra một chút ánh sáng, để lộ ra gợi cảm nhè nhẹ.

Ba cô gái bất đồng khí chất tiếu sinh sinh đứng ở ngay cửa, Kiều Tâm tinh tế ôn nhu, Kiều Ngải bé bỏng hoạt bát, mà Đỗ Nhược thon dài cao gầy cũng không trương dương diễm lệ như bình thường, ngược lại có loại mị lực phản phác quy chân*, cả người tản mát ra một loại hậu tích bạc phát* bình thản.

*Phản Phác Quy Chân: 返璞归真 – Phản phác quy chân: Nghĩa là điểm cao nhất chính là điểm xuất phát, được ứng dụng trong rất nhiều lĩnh vực đạt, trong võ thuật nghĩa là đạt tới cảnh giới “Tối thượng” trong truyền thuyết, quên đi tất cả võ học trong thiên hạ, bản thân đã không còn chiêu thức cụ thể, chỉ dựa vào ý cảnh mà đơn giản xử lý.

Nguồn gốc của câu nói này:

Lão Tử cùng Trang Tử, cả hai đều chủ trương “Phản phác quy chân – Sống chất phác giản dị, trở về với chân thật của thiên nhiên”, nhưng với Lão Tử là thái độ phản ứng, bởi chán ghét những hiện tượng đấu tranh quyền lực, đời sống xa xỉ và tâm địa xảo trá của nhóm chính trị quyền thế. Riêng với Trang Tử thì vì lẽ khác, Người quý trọng giá trị chân chính của sinh mạng con người hơn tất cả. Cho nên Trang Tử cực lực chống lại chế độ và tập tục truyền thống, cho rằng những thứ đó, đều gây phương hại cho bản chất chân thật của mạng sống con người. (-Tàng Thư Viện-)

*hậu tích bạc phát: Tích súc thật dầy sau đó mới phát

Kiều lão gia tử khẽ rũ mắt xuống, cháu gái này khi nào thì cho người ta cảm giác có bộ dáng này?

Đỗ Nhược không để ý mọi người ngẩn ra, thẳng tắp hướng hai người già Kiều gia, khẽ gật đầu, hí mắt nhợt nhạt cười: "Ông nội, bà nội!" Sau đó đem lễ vật cầm trong tay đưa cho Kiều lão phu nhân: "Bà nội, chúc ngài sinh nhật vui vẻ."

"Được rồi, được rồi, trở về là tốt rồi!" Kiều bà nội cao hứng gật đầu, rất là kiêu ngạo có cháu gái xinh đẹp như vậy.

Đỗ Nhược nhìn quanh một vòng, tìm được Kiều Lập Quốc: "Ba ba."

"Ah..." Kiều Lập Quốc trầm giọng, gặp Đỗ Nhược không có nói thêm câu nào, cau mày nói: "Nhược Nhược, con còn không có hướng...mẹ con…. chào hỏi đâu." Kiều Lập Quốc nghĩ một chút, vẫn là nói ra từ “mẹ”.

Kiều ông nghe xong lời này, quả muốn cạy mở đầu Kiều Lập Quốc, nhìn xem bên trong chứa cái gì, chuyện này, có thể gấp sao?

Không đợi Đỗ Nhược ra tiếng, Diệp Tĩnh Nhã giật nhẹ ống tay áo Kiều Lập Quốc, chuyển hướng Đỗ Nhược cười nói: "Nhược Nhược... Không cần phải để ý ba con, con gọi cái gì đều được, chúng ta là người một nhà, không cần đểý chuyện này!"

Lời còn chưa dứt, Kiều ông phun ra khẩu khí "Hừ".

Đỗ Nhược đều không có nhìn tới Diệp Tĩnh Nhã, liếc mắt một cái, chính là đối với Kiều Lập Quốc nói: "Con chỉ có một mẹ, vừa mới qua đời không lâu."

"Kiều Nhược!" Kiều Ái Hoa gầm lên: "Đây là sinh nhật bà nội con, cái gì có chết hay không, nhiều xúi quẩy." Vốn Kiều Ái Hoa đối với cô cháu gái Đỗ Nhược cảm giác cũng rất vi diệu, lúc chị dâu cả còn sống, bản thân mình còn có thể nịnh bợ cô ta một chút, nhưng bây giờ chị dâu cả đã chết, tài sản thì cho hết Đỗ Nhược, khiến mình đi nịnh bợ đứa con nít như vậy, thật sự là nhún nhường không được.

Diệp Tĩnh Nhã nghe xong Đỗ Nhược nói, cũng không khỏi mù mờ vành mắt, Kiều Lập Quốc thương tiếc cầm lấy tay nhỏ bé đang nắm ống tay áo mình run nhè nhẹ, lại nhìn con gái cùng con trai bên cạnh có chút sợ hãi, ánh mắt nhìn về phía Đỗ Nhược thì càng có vẻ không vui. Chính là em hai mình đã phát ra cáu kỉnh, tạm thời kiềm lại mà thôi. Ai ngờ...

"Con nói sự thật, không phải sao?" Đỗ Nhược khẽ cười hỏi ngược lại.

Không ai nói tiếp.

"Dù sao lễ vật con cũng đưa đến, ông nội bà nội cũng gặp được, ông nội, con trước tiên có thể rời đi không?" Đỗ Nhược nhàn nhạt quét nhìn một màn tràn ngập ôn nhu, chậm rãi nói: "Con lo lắng đã quấy rầy tâm tình của các người."

"Coi như chị còn tự mình hiểu lấy." Kiều Ngải dán chặt mẹ mình, nhỏ giọng nói thầm.

Kiều lão gia nặng nề mà hít vào một hơi: "Nhược Nhược, liền trở về như vậy, người một nhà cùng một chỗ ăn bữa cơm không được sao?" Vì sao nhất định phải cố tình gây sự như vậy... Kiều Chấn Bang cũng không có nói ra miệng.

Đỗ Nhược hiển nhiên cũng hiểu được suy nghĩ ông nội, nhưng cô có thể không cùng Kiều Tâm so đo, nhưng là đối với Diệp Tĩnh Nhã, thật xin lỗi, cho dù một đời kia yêu ba ba cùng ông nội, bà nội như vậy, vì bọn họ biến thành điên cuồng như vậy, Đỗ Nhược đối với chuyện này cũng không có thỏa hiệp, huống chi, bây giờ Kiều gia đối với Đỗ Nhược mà nói không là cái gì. Trở về nơi này, cũng chỉ là cho có mà thôi.

"Con cùng bà ta cho tới bây giờ đều sẽ không phải là người một nhà." Nhàn nhạt ngữ khí, lại mang theo một loại khinh thường nói không nên lời.

"Biến, cút... Mày lập tức cút ra khỏi Kiều gia cho tao!" Kiều Lập Quốc tay run run chỉ vào Đỗ Nhược, tức giận đến không nói ra lời: "Mày cho là có tài sản của mẹ mày, là có thể không nhìn người khác sao? Nghe, chỉ bằng mày, không có Kiều gia, tao nhìn xem tiền của mày có thể dùng tới khi nào?"

Đỗ Nhược nhìn Kiều Lập Quốc, ha ha, nguyên lai là nghĩ như vậy.

Kiều ông cũng không ngăn cản, theo ý ông ta, cháu gái trước kia đối Kiều gia rất có cảm tình, biến hóa này đều là tại tài sản con dâu mới vậy, trong lòng cũng cảm thấy hẳn là làm cho cháu gái đi ra ngoài đụng vào vách tường, được giáo huấn rồi trở về, mới biết được Kiều gia trọng yếu, khi đó, hết thảy liền tốt.

Tuy rằng không thể nói nắm chắc mười phần, nhưng là Đỗ Nhược đối với tâm tư của Kiều lão gia vẫn biết, Đỗ Nhược cúi đầu, gập người thật sâu, sau đó cũng không quay đầu lại, đi ra ngoài.

Kiều gia, gặp lại sau.

Diệp Tĩnh Nhã như là đột nhiên phục hồi tinh thần lại, tránh thoát Kiều Lập Quốc, đuổi theo ra bên ngoài, "Nhược Nhược..."

"Tĩnh Nhã! Không cần đuổi theo." Kiều Lập Quốc bắt lấy cánh tay Diệp Tĩnh Nhã, trấn an nói.

"Em lại không cần! Anh làm gì vì..." Diệp Tĩnh Nhã nhíu lại đôi mi thanh tú, nhẹ giọng trách cứ Kiều Lập Quốc.

"Được rồi!" Kiều Chấn Bang vẫy vẫy tay: "Khiến nó một người ở bên ngoài xông xáo cũng tốt, trải qua bên ngoài vất vả, mới biết trong nhà có bao nhiêu tốt."

Diệp Tĩnh Nhã nghe được đại gia trưởng lên tiếng, cũng không lên tiếng nữa. Nhưng thật ra lúc này trong mắt Kiều Tâm hiện lên một tia mừng như điên, Kiều Ngải cùng Bạch Linh Lâm thì càng trực tiếp, "Vậy có phải hay không nói chị ta cùng chúng ta không còn quan hệ gì."

Kiều Ngải còn khoa trương làm động tác quét rác: "Bị đuổi ra khỏi nhà."

Bạch Linh Lâm thổi móng tay mình: "Hừ, ai bảo chị ta vừa mới không chịu cho mình mượn xe."

Kiều Chấn Bang cũng không quản bọn nhỏ nói thầm thế nào, liền lên tiếng đi ăn cơm. Một bữa cơm, không có Đỗ Nhược, cũng đúng là vô cùng náo nhiệt. Có vài người ở trong lòng vui sướng khi người gặp họa nghĩ thảm trạng sau khi Đỗ Nhược ly khai Kiều gia.

Cho đến thật lâu về sau, người Kiều gia nhớ tới bữa cơm này, mới phát giác vô cùng châm chọc.

☻☻☻

Đại viện quân khu, Trần gia.

"Tiểu Ngôn! Điện thoại! Mau xuống đây nghe điện thoại!" Trần phu nhân hướng trên lầu kêu: "Tiểu Thâm… Thằng nhỏ khẳng định lại đang nghiên cứu cái gì đó, cả ngày đều dí đầu trong phòng. Dì đi lên gọi nó, nói nó gọi lại vào số máy này, có người tìm nó."

"Ha ha" đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng cười trầm thấp có chút khàn khàn,:"Được, dì à! Phiền toái dì."

"Không có chuyện gì" Trần phu nhân để điện thoại xuống. Lên lầu đến trước một gian phòng, mở cửa, quả nhiên, Trần Ngôn một đầu tóc rối tung, mặt tiều tụy, chỉ riêng hai mắt sáng lên nhìn một đôi khí giới bên cạnh, không biết đang làm những gì.

"Tiểu Thâm vừa mới gọi điện thoại tới tìm con, kêu con cũng không nghe!"

Trần Ngôn ngẩng đầu lại cúi đầu: "À, đã biết."

"Mau gọi lại đi! Con này tiểu tử thối, đừng cho là mẹ không biết khẳng định con không biết mình nói cái gì, quay đầu liền quên." Trần phu nhân một chưởng vỗ vào đầu Trần Ngôn, rất có tư thế.

"Ai u" Trần Ngôn phô trương ôm đầu,:"Mẹ, Giáng Long Thập Bát Chưởng của mẹ lại cao hơn một tầng."

Trần phu nhân buồn cười nhìn con mình: "Ít nói đi! Người ta tìm con không chừng là chuyện gấp!"

"Ôi, con hiện tại gọi điện thoại." Trần Ngôn chào quân lễ.

Trần Ngôn gọi điện thoại, ở trong lòng âm thầm may mắn, may mắn mẹ hiểu biết bản thân mình, bằng không bản thân mình khẳng định lại quên.

"Mày thằng nhóc này, lại đâm đầu vào thứ rách nát gì vậy?" Điện thoại thông, đối phương lập tức cười trêu nói: "Nói đi, chuyện gì? Nghe nói gần đây mày cùng Hướng Tinh tìm tao rất cấp bách."

Nói ra việc này, xem là mày gấp, hay là tao gấp. Trần Ngôn âm thầm châm chọc.

"Nói mau! Tao đây một người chỉ có mấy phút." Tề Thâm thúc giục, mắc cỡ ngại ngùng, thật không giống đàn ông.

"Tề Thâm, mày cùng Đỗ Nhược còn quen nhau không?" Trần Ngôn nghĩ một lát, vẫn là quyết định nói cho Tề Thâm.

“Đỗ Nhược? Ai vậy?" Tề Thâm không biết chuyện Đỗ Nhược sửa họ.

"Là Kiều Nhược. Cô ấy đã đổi họ." Trần Ngôn nghĩ nghĩ: "Mày đi không lâu, mẹ Kiều Nhược liền qua đời, cụ thể tình huống thế nào, chờ mày trở về lại nói tiếp. Tao không biết giữa tụi mày xảy ra chuyện gì, nhưng mà Tề Thâm, tao nói với mày, Đỗ Nhược sắp xuất ngoại, trong khoảng thời gian ngắn có vẻ như chưa có tính toán trở về."

"..."

Đầu điện thoại bên kia lâm vào trạng thái trầm mặc, chỉ có tiếng hít thở ồ ồ.

Hồi lâu.

"Khi nào thì đi?" Giọng nói Tề Thâm có vẻ 10 phần mỏi mệt.

"Cái gì?" Trần Ngôn không có phản ứng kịp.

"Con mẹ nó tao hỏi mày, người phụ nữ kia khi nào thì đi?" Đột nhiên, đầu điện thoại bên kia truyền đến tiếng gầm lên giận dữ.

Quả nhiên, Trần Ngôn cảm giác mình vừa mới đụng trúng chỗ đau của nó. Bất quá, làm lính thực thô lỗ, động một chút là thô bạo quát, động một chút là bắt đầu.

"Thời gian cụ thể tao không biết, nhưng..." Trần Ngôn chần chờ một chút: "Nghe nói, thủ tục cũng đã làm xong. Tùy thời điểm cũng có thể rời đi."

Tề Thâm vô lực cầm tay nghe, không biết nên làm cái gì bây giờ.

"Tề thiếu?" Điện thoại bên kia, Trần Ngôn gọi.

Tề Thâm nhìn đến bên cạnh có người ý bảo thời gian sắp đến, nhanh chóng cầm lấy tay nghe: "Trần Ngôn, mày cùng Hướng Tinh giúp tao trông chừng một chút, tao rất nhanh là có thể trở về! Bốn ngày, không, ba ngày liền đủ! Tao nhất định mau chóng chạy trở về."

"Ừ, đã biết. Chính mày cẩn thận một chút." Trần Ngôn dặn dò.

"Ừ ừ, mày giúp tao trông chừng một chút, tao rất nhanh trở về đi..." Tề Thâm cúp điện thoại, nhịn không được lại dặn dò một phen.

"Đã biết! Mày cẩn thận một chút."

Trần Ngôn để điện thoại xuống, không biết mình làm đúng hay không, dù sao vào lúc này, gọi điện thoại nói loại chuyện này cho nó nghe, sợ sẽ ảnh hưởng đến nó.

Haiz, hồng nhan họa thủy, Trần Ngôn nói thầm lên lầu, thằng nhãi này hoàn toàn quên mất bộ dạng chân chó của mình ở trước mặt Diêu nữ vương.

Bên này Tề Thâm để điện thoại xuống, vô lực vuốt mặt mình, Tề Thâm cảm giác mình thật buồn cười, bên này mới thuyết phục bản thân mình tha thứ cô ấy, đứa bénếu là không có, khi nào muốn thì cũng có thể có, không cần phải vì chuyện này ảnh hưởng đến tình cảm, bên kia, người ta đã chuẩn bị vô thanh vô tức rời đi.

"Không có sao chứ?" Đồng đội quan tâm hỏi một câu.

"Không có việc gì." Tề Thâm vuốt mặt, mau chóng hoàn thành nhiệm vụ, nhất định phải chạy trở về để hỏi cho ra nhẽ. Hai ngày sau, đồng đội hoàn toàn hiểu được cái gì gọi là "Không có việc gì".

Không có việc gì?

Không có việc gì, mới là lạ!!!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi