CUỘC SỐNG HẠNH PHÚC

Thấy cô nhìn mình bằng ánh mắt khác thường, người đàn ông vô thức nhíu mày, tay đỡ trên lưng cô cũng thả lỏng, anh lịch sự hỏi: “Cô Hạ, không sao chứ?”

Một câu “Cô Hạ” chẳng khác gì xô nước lạnh tạt vào người Hạ An An, hạnh phúc bất chợt ban nãy bỗng dưng biến mất, Hạ An An tỉnh táo lại trong nháy mắt.

Người này… không phải Minh Hiên của cô.

Cô lui về sau vài bước, hốt hoảng cúi đầu, “Không… không sao.”

“Ừ, không sao là tốt rồi.” Anh lịch sự nói, sau đó từ tốn bước qua, không hề lưu luyến, lạnh lùng rời đi.

Hạ An An quay đầu nhìn bóng lưng Hoắc Minh Hiên, giống nhau đến thế, nhưng rốt cuộc lại chẳng phải một người.

Cô Hạ.

Anh khách khí mà xa cách như vậy.

Anh không phải anh ấy, không phải Minh Hiên em yêu.

Minh Hiên của em sẽ vội vàng ôm lấy em, sẽ hỏi xem em có sợ hay không, sẽ quan tâm vì sao em lại cởi giầy, sẽ dịu dàng gọi em là An An chứ không phải ‘cô Hạ’.

Minh Hiên, Minh Hiên của em, em thật sự rất nhớ anh, anh có nhớ tới em không? Có phải An An kia đã quay về rồi?Anh đã nói anh vẫn sẽ yêu An An kiếp đó, nhưng anh có thể nhớ tới An An kiếp này?

Tôi của kiếp đó, nếu cô đã trở về, xin cô nhất định phải yêu Minh Hiên, yêu lấy đứa bé, nhất định phải thay tôi yêu họ.

Hạ An An dựa vào tường, từ từ trượt xuống, nghĩ đến hạnh phúc ở thế giới khác, nghĩ đến hạnh phúc cô không bao giờ có được, Hạ An An khóc không thành tiếng.

“Nêud đau khổ như vậy thì cứ xông tới cướp người đi, trốn ở đây khóc thì giải quyết được cái gì?”

Ngay giữa lúc Hạ An An đang khóc đến mơ hồ, một giọng nói lạnh lùng vang lên cắt đứt mạch suy nghĩ của cô.

Hạ An An ngẩng đầu nhìn, anh ta mặc áo sơ mi đỏ, tựa người vào ban công, trong tay cầm một ly Champagne, khóe miệng cong lên như vui sướng khi người gặp họa, đôi mắt hoa đào mang theo mấy phần trào phúng, thấy khuôn mặt cô bị nước mắt làm ướt nhẹp, ý cười của anh ta lại càng sâu.

Hạ An An nhìn gương mặt quen thuộc này, bật thốt ra,“Tại sao anh lại ở đây?”

Người đàn ông hơi nhíu mày,“Cô quen tôi à?”

Hạ An An vội vàng thu hồi tầm mắt, lạnh lùng nói: “Không biết.”

Ở kiếp này, đây là lần đầu tiên cô gặp Tề Tử Chiêm, hôm nay em họ của Lục Thiên Thành kết hôn, lại nghĩ đến lần Lục Thiên Thành và Tề Tử Chiêm tới huyện Cáp Duy ở kiếp trước, hai người này không phải thân thích cũng là bạn bè, cho nên Tề Tử Chiêm xuất hiện ở đây cũng chẳng có gì lạ.

Tề Tử Chiêm uống một hơi cạn sạch, anh ta đi tới trước mắt cô rồi ngồi xổm xuống, đôi mắt quyến rũ nhìn cô không chớp,“Hôm nay em họ tôi kết hôn, cô nói xem tại sao tôi lại không được ở đây? Sao? Bị em họ tôi bỏ rơi à? Cho nên mới lén lút ngồi khóc ở chỗ này?”

Em họ? Nói như vậy Lục Thiên Thành và Tề Tử Chiêm cũng là anh em họ hàng, cô cẩn thận suy nghĩ, hình như trước kia Hoắc Minh San quả thực có nhắc tới nhà của Lục Thiên Thành có họ hàng ờ Giang An.

Bởi vì mấy năm nay Hạ An An đều sống đến đâu hay đến đó, cho nên lúc Minh San hẹn cô đi chơi, cô đều từ chối, vậy nên cũng chỉ gặp mặt Lục Thiên Thành có vài lần, hơn nữa đều là nghe Minh San kể lại chuyện của họ, cho nên họ hàng nhà Lục Thiên Thành có những ai, cô cũng không rõ.

Tề Tử Chiêm thấy cô ngơ ngác nhìn mình thì không nói nữa, mặt mày anh ta cau có, hơn nữa Tề Tử Chiêm còn phát hiện, ánh mắt cô rất kỳ quái, giống như đang nhìn anh, lại như xuyên qua anh để thấy một người khác.

Tề Tử Chiêm nghĩ sơ sơ, khóe miệng lại thêm mấy phần trào phúng:“Đừng nghĩ linh tinh, tôi không giống em họ tôi đâu.”

Hạ An An thu hồi suy nghĩ, cũng lười giải thích, mặc kệ là thế nào, đối với người như Tề Tử Chiêm, cô có thể tránh được thì nên tránh.

Hạ An An đứng lên, không coi ai ra gì mang giầy vào rồi muốn rời đi, vừa xoay người, Tề Tử Chiêm đột nhiên túm cổ tay cô, cườ khẩy:“Không phải cô thật sự định cướp chú rể chứ?” Ánh mắt lại đánh giá cô vài lần,“Cô mà cũng có thể cướp được sao?”

Hạ An An không thèm để ý đến anh ta, lạnh lùng nhìn bàn tay đang túm cổ tay mình, Tề Tử Chiêm cũng ý thức được, tự biết mà buông.

Tâm trạng bây giờ của Hạ An An cực kỳ không tốt, cũng lười khách khí với Tề Tử Chiêm, thấy anh ta buông tay liền quay đầu đi thẳng.

Không ngờ vừa đi được mấy bước đã nghe thấy giọng nói của anh ta truyền tới:“Nếu thật sự khó chịu như thế thì tôi có thể làm chồng cô một đêm, cho cô ‘phát tiết’.”

Sống lưng Hạ An An thẳng đờ, đột nhiên nghĩ đến một Tề Tử Chiêm khác cũng từng dây dưa với cô, quả nhiên là playboy, mới gặp một lần mà đã nói ra lời đồi bại như vậy, đúng là cặn bã!

Hạ An An quay đầu, vô cảm nhìn anh ta, gằn từng chữ:“Phát, tiết, con, mẹ, anh!”

Sau đó đi thẳng.

Mà Tề Tử Chiêm cũng ngơ ngác nhìn theo bóng lưng cô, mặc dù không muốn thì cũng đâu cần phải phản ứng như vậy chứ? Huống chi Tề đại thiếu anh nào có kém cỏi gì? Thế mà lại bị cô ghét bỏ như vậy?!

Lần đầu tiên bị từ chối, Tề Tử Chiêm cảm thấy rất khó chịu!

Hạ An An đi xuống lầu, gửi tin nhắn cho Hoắc Minh San rồi bỏ về trước, lúc Hoắc Minh San gọi lại mắng Hạ An An thì cô cũng đã ngồi trên xe buýt rồi.

Về nhà rửa mặt xong nằm trên giường, chuẩn bị đi ngủ, Hạ An An nghĩ, Hoắc Minh Hiên lạnh lùng lại xa cách với cô như vậy, rất đáng ngờ, có lẽ nào anh thích cô rồi hay không, nếu thật sự thích cô thì tại sao lại lạnh lùng với cô như vậy?

Lại nói, từ trong miệng Trương Trạch Giai cô mới biết Hoắc Minh Hiên thích mình, có lẽ tất cả chỉ là phân tích của Trương Trạch Giai, có lẽ Hoắc Minh Hiên cũng không phải đã thích cô từ trước, mà là sau khi kết hôn với cô mới từ từ có tình cảm?

Hạ An An không rõ, cuối cùng ngủ quên mất.

Hôm nay lúc ở trên xe đã nói với Minh San là ngày mai cô sẽ đi làm ở vũ đoàn, mà trước lúc ngủ, Hạ An An vẫn còn ảo tưởng, nếu như vừa mở mắt đã thấy mình ở thế giới kia thì tốt biết mấy.

Hôm sau, Hạ An An tỉnh dậy, vẫn là phòng đấy, cô thở dài, vội vàng xuống giường rửa mặt thay quần áo, sau đó bắt xe tới vũ đoàn Phi Thiên.

Hoắc Minh San đã đợi cô, thấy cô đến liền kéo cô tới văn phòng giới thiệu với mọi người, bởi vì đã có kinh nghiệm, nhiều người ở đây Hạ An An cũng quen biết, rất nhanh đã xoá bỏ được khoảng cách ban đầu, bởi vì cô bị chấn thương trong vụ tai nạn nên không thể khiêu vũ, Hoắc Minh San đã xếp cô làm ở văn phòng, chuyên môn phụ trách công việc liên quan tới học viên.

Tuy rằng bây giờ không thể khiêu vũ, nhưng tuyển chọn học viên có năng lực cũng không làm khó được Hạ An An, đây cũng là điểm mà Hoắc Minh San xem trọng ở cô..

Giữa trưa, hai người vẫn tới quán Gia Sa ăn cơm, vừa rồi vì công việc nên Hoắc Minh San chưa kịp nói, giờ được rảnh thì bắt đầu trách cô.

“Hôm qua cậu làm sao đấy? Vì sao chưa ăn cơm đã bỏ về rồi? Có phải có người bắt nạt cậu đúng không?”

Hạ An An lắc đầu,“Không mà, tại tớ nhớ ra có chuyện chưa làm nên về làm nốt.”

Hoắc Minh San giận không thể tả, tận tình khuyên bảo:“Vì cậu mà tớ lo lắng muốn chết, cậu nói xem, lúc béo không có bạn trai thì thôi đi, bây giờ cậu đã như trước rồi, cũng nên nhân dịp này tìm đối tượng đi, hôm qua đi tham gia hôn lễ có rất nhiều người ưu tú, cậu không biết tận dụng cơ hội này mà còn vội về sớm, cậu nói xem tớ phải xử lý cậu như nào đây? Bậy giờ cậu cũng sắp ba mươi rồi, đừng để đến lúc con tớ biết đi mua nước mắm rồi mà cậu còn chưa lấy ai.”

Hạ An An đột nhiên nghĩ tới, ở một thế giới khác, cô cũng từng nói với Hoắc Minh San mấy lời hệt như vậy.

Vận mệnh rất buồn cười, người xung quanh không hề thay đổi, nhưng mà tất cả bên trong lại xảy ra không giống ban đầu.

Hạ An An đùa:“Thật sự là có thể có khả năng này, cho nên cậu sinh em bé muộn một chút đi.”

Hoắc Minh San đá cô một cái, cả giận nói:“Hạ An An, cậu hết thuốc chữa rồi.”

Hạ An An thấy Hoắc Minh San tức giận, lập tức xin tha, sắc mặt Hoắc Minh San lúc này mới tốt hơn đôi chút.

Buổi chiều tan làm, Lục Thiên Thành đến đón Hoắc Minh San, hai người tính đưa cô về, nhưng Hạ An An lại từ chối.

Nhìn ngã tư đường trước mắt, quá mức lạnh lùng, Hạ An An chợt cảm thấy ngũ vị tạp trần.

Quán cà phê đối diện vẫn vắng khách như vậy, quán ở góc đường cách đó không xa đã sớm bán rồi, tất cả vẫn chẳng có gì thay đổi, nhưng mà người chờ ở chỗ này đón cô đã không còn.

Khi ấy, họ sẽ cùng đi đón con, sau đó về nhà, cùng ăn cơm, cùng vui đùa, cuộc sống ấm áp lại hạnh phúc.

Nhưng bây giờ, cô chỉ có một mình, chỉ có thể trở lại ngôi nhà cô đơn lạnh lẽo.

Lúc Hạ An An phục hồi lại tinh thần, chợt nhận ra mình đi bộ đã lâu, cô vội vàng lau nước mắt, vẫy một chiếc xe.

“Cô gái, cô muốn đi đâu?”

Vốn nên trở lại chung cư Minh Đàm, cũng không biết vì sao vừa mở miệng lại chuyển thành: “Tới số 112 đường Kim Sơn”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi