CUỘC SỐNG HẠNH PHÚC

Thế là Boss Hoắc cứ nằm im để cô giày vò, cô làm thế nào anh cũng không tức giận, mãi cho đến khi cô bình tĩnh lại, Boss Hoắc mới cảm thấy anh có thể sử dụng quyền lợi của mình.

Hạ An An nhìn gương mặt càng ngày càng gần, không ngừng lui về sau, vẻ mặt kháng cự,“Anh làm gì?”

Boss Hoắc không trả lời, dùng miệng chặn lại lời cô muốn nói.

***

Sáng hôm sau tỉnh lại, Hoắc Minh Hiên rửa mặt cạo râu, nhìn mình trong gương, anh cảm thấy miệng bị vợ kéo giãn ra rồi, lại dùng tay dồn hai bên mặt vào giữa, lúc bỏ ra hình như thu lại một chút, Boss Hoắc vừa lòng gật đầu, ừm, dễ nhìn hơn rồi.

Bị Boss Hoắc dỗ dành thành công, Hạ An An lại tiếp tục đan khăn quàng cổ, một tháng sau đã làm xong.

Hôm nay ở phòng quần áo, Hạ An An tự tay đeo khăn quàng cổ cho Hoắc Minh Hiên, có điều không biết có phải do tay nghề không tốt hay không, cô cảm thấy chiếc khăn đeo trên cổ anh có cảm giác là lạ.

Khăn quàng cổ họa tiết dễ thương, rất không hợp với khí chất cao quý của Boss Hoắc, Hạ An An càng nhìn càng ngứa mắt, tháo xuống, nhụt chí nói: “Thôi bỏ đi, em thấy chả cần quàng đâu, cứ là lạ thế nào, em làm lại cho anh cái khác.”

Hoắc Minh Hiên lại cướp lại trong tay cô, tự quàng lên cổ, giỡn hoài, anh trông chờ mòn mỏi cô mới đan xong, bây giờ đan xong rồi, cô không cho anh quàng, hơn nữa… anh chẳng cảm thấy không hợp chỗ nào cả, rất hợp với quần áo của anh.

“Không cho anh quàng khăn, em muốn anh lạnh chết à?” Boss Hoắc bất bình nói.

Hạ An An:“…”

“Quyết định như vậy đi, anh thấy rất tốt.”

“Ơ…” Hạ An An đang muốn nói, Boss Hoắc đã xách cặp công văn phi ra khỏi phòng, Hạ An An thở dài bất đắc dĩ, được rồi, chỉ cần anh thích là được.

***

Nhưng hôm nay, dọc đường đi, chỉ cần ánh mắt cô chạm đến khăn quàng trên cổ anh, cô luôn cảm thấy là lạ, nhưng anh có vẻ rất thích, vậy là cô không phá hủy niềm vui của anh nữa.

Mỗi tầng của tập đoàn Lam Diệu đều có điều hòa công suất lớn, mỗi văn phòng lại có một điều hòa nhỏ, cho nên, bước vào công ty, chỉ cần mặc quần áo mỏng là đủ rồi, nhưng mà, anh lớn lại quàng thêm một cái khăn vô cùng khoa trương bắt mắt.

Hội nghị thường kỳ buổi sáng, các cán bộ cáo cấp đều nhìn chằm chằm vào cái khăn quàng trên cổ Hoắc Minh Hiên, chẳng vì lý do gì cả, chỉ vì sự kết hợp rất rợn gáy, rất đau mắt, một đám người nhìn cũng thấy nóng thay anh!

Sau khi kết thúc hội nghị thường niên, dưới sự vây quanh của một nhóm người, Boss Hoắc đi ra khỏi phòng họp, Trương Trạch Giai gánh vác trách nhiệm của mọi người, hỏi một câu mà không ai dám hỏi: “Cậu không nóng à?”

Boss Hoắc lấy khăn tay lau mồ hôi trên trán, vẻ mặt kinh ngạc nhìn anh, “Rất lạnh mà.”

Trương Trạch Giai:“…” Hê, giám đốc ơi, mồ hôi trên má cậu chưa lau kìa.

***

Pass chương sau: Trước cửa nhà cũ của 2 nhân vật chính có tấm biển đề chữ gì?

Viết liền không dấu không viết hoa chữ cái đầu

***

Sau khi kết hôn, Hạ An An và Hoắc Minh Hiên vẫn luôn chờ mong tiểu Thiên Dục được sinh ra, nhưng họ lấy nhau cũng sắp được năm tháng rồi mà bụng cô còn chưa thấy động tĩnh.

Hạ An An bắt đầu sốt ruột, người nhà họ Hoắc cũng bắt đầu sốt ruột, mỗi lần đến Hoắc gia, Lý Tú Liên lại hỏi, bụng con có động tĩnh gì không? Đến chỗ bà nội, bà nội Hoắc cũng hỏi câu này, số lần hỏi rất nhiều, Hạ An An bắt đầu có bóng ma tâm lý, sợ về nhà.

Nhưng Hoắc Minh Hiên chưa từng tạo áp lực cho cô, có khi thấy cô nóng vội lại an ủi cô, từ từ rồi có, chuyện này không vội được.

Nhưng cô biết, trong lòng Hoắc Minh Hiên chắc chắn rất sốt ruột, anh cũng ba chín tuổi rồi, sắp tới là đến bốn mươi, một người đàn ông bốn mươi tuổi vẫn không có con, gia sản trong tay anh lớn như vậy, ngay cả người thừa kế cũng không có, bảo anh làm sao yên tâm cho được?

Cho nên, ngay giữa lúc cô vừa căng thẳng vừa lo lắng, Hạ An An phát hiện tháng này hình như chậm kinh hơn mười ngày.

Kinh nguyệt của cô rất đều, hiếm khi có chuyện bị chậm lâu như vậy, trong lòng cô cũng nghi ngờ có phải mang thai rồi không, lại lo là sợ bóng sợ gió một hồi, có một lần cô bị nôn rất nhiều, cho rằng mang thai, tới bệnh viện kiểm tra, hoá ra là do ăn phải đồ thiu, cô sợ lần này là do quá lo âu nên mới làm chậm chu kỳ.

Cô sợ lại thất vọng, cho nên vẫn không đến viện kiểm tra.

Nhưng lúc chu kỳ của cô đã chậm hơn hai mươi ngày, Hạ An An bắt đầu lo lắng, mặc dù không phải mang thai nhưng chậm nhiều ngày chứng tỏ cơ thể cô có vấn đề.

Hạ An An không thể không đi viện.

Xét nghiệm xong, Hạ An An cầm giấy báo đi ra.

Ngẩng đầu nhìn trời, hôm nay trời xanh mây trắng, còn có đám nhạn bay qua, cô hít một hơi, hương cỏ mát lành xộc vào mũi.

Mùa xuân đến rồi.

Bây giờ vẫn còn sớm, cô về hầm canh xương cho Boss Hoắc vẫn kịp, hôm qua anh ầm ĩ đòi ăn xương hầm.

Hạ An An tới siêu thị mua xương, về đến nhà đặt phiếu xét nghiệm trên bàn trà phòng khách rồi mới xuống bếp làm đồ ăn.

Hoắc Minh Hiên đúng giờ tan tầm về nhà, thấy trong phòng khách không có người, cô nói cô về trước rồi, làm sao lại không thấy đâu?

“An An?”

Phòng bếp cách xa phòng khách, hơn nữa xương hầm ùng ục, Hạ An An không nghe thấy.

Hoắc Minh Hiên cởi áo khoác, đang muốn tới phòng bếp tìm cô, vô tình thấy phiếu xét nghiệm nằm trên bàn trà, anh nhíu mày cầm lên xem.

Mặt biến sắc!

Nói không ra có cảm xúc gì, boss Hoắc ngơ ngác nhìn, mình đang định làm gì cũng quên luôn.

Anh không tin được, đây… là thật sao?

Không biết qua bao lâu anh mới tỉnh lại, như một đứa trẻ mơ màng, cần người khác chỉ cho đáp án.

Cho nên, Boss Hoắc luôn trấn định thản nhiên, gặp nguy không loạn lúc này lại chạy xộc vào bếp, bởi vì chạy vội còn vấp phải bậc thang một lần, nhưng anh không để ý, chỉ muốn tìm ra đáp án.

Đi vào bếp, quả nhiên thấy Hạ An An đang thái rau.

Boss Hoắc nuốt nước miếng, cố gắng ổn định giọng nói nhưng vẫn không giấu được sự hưng phấn:“Đây là sao?”

Hạ An An nghe thấy, quay đầu nhìn anh, vẻ mặt anh kinh ngạc, đôi mắt vốn trầm tĩnh lại lóe ra tia sáng.

Cô cười, khuôn mặt rạng rỡ, khoé mắt đuôi mày đều mang theo ý cười, cô nhìn phiếu xét nghiệm trên tay anh:“Còn sao nữa? Anh xem không hiểu à?”

Hoắc Minh Hiên nhìn vẻ mặt của cô thì càng tin tưởng điều anh thấy là thật, trong lòng kích động không thôi, anh bước đến ôm cô vào lòng, cằm tựa lên vai cô, giọng khàn khàn,“Bao lâu rồi?”

Hạ An An để anh ôm, vừa bỏ củ từ vào nồi canh vừa nói: “Bác sĩ nói được tám tuần rồi.”

“Ừ.” Boss Hoắc cúi đầu trả lời, thích ý nhắm mắt lại.

Biết cô mang thai, anh cũng không dám ôm bụng cô, nhất thời kích động không biết nên làm gì mới tốt, tuy rằng trong mơ anh cũng có con, nhưng không giống như trong thực tế.

Sống bao nhiêu năm trời, anh chỉ nghĩ đời này anh sẽ cô độc sống quãng đời còn lại, không ngờ rằng có một ngày anh kết hôn, bây giờ còn có con, hơn nữa còn là đứa con anh mong nhớ đêm ngày.

Anh chỉ biết, Hoắc Minh Hiên anh có con rồi.

Qua mấy tháng nữa, nhà họ sẽ có thêm một thành viên mới, căn nhà sẽ không còn hiu quạnh, anh không bao giờ đơn độc nữa.

Cảm xúc phức tạp dâng trào, Hoắc Minh Hiên cảm thấy mũi tê tê, mắt hơi nóng, anh cọ mắt vào áo cô, ướt một mảng, anh hít sâu một hơi, khàn giọng nói: “Cám ơn em.”

Hạ An An cũng bị anh làm cho bật khóc, phải biết rằng, tuổi của hai người cũng không nhỏ, đứa con này không dễ mà có, nếu không phải thằng bé đến đúng lúc, Hạ An An cũng nghi ngờ chỉ sợ đời này cô không thể mang thai.

“Có cái gì mà cảm ơn? Em còn phải cám ơn anh, nếu không có anh, làm sao em có thể sinh con?” Hạ An An cố gắng ổn định giọng nói nhưng vẫn không thể che giấu được sự nghẹn ngào.

Hoắc Minh Hiên xoay cô lại, tay nựng lấy mặt cô, giọng anh dịu dàng,“An An, gặp được em là may mắn lớn nhất của ânh.”

Hạ An An hôn một cái lên cằm anh, đáp lại,“Em cũng thế.”

Hóa ra em đi qua nhiều sóng gió, chỉ để gặp anh.

****

Tám tháng sau, đứa trẻ ra đời, lúc Hạ An An nhận con từ tay Hoắc Minh Hiên, cô vô cùng xúc động, đợi rất lâu, cuối cùng cô cũng đợi được tiểu Thiên Dục ra đời.

Thằng bé đáng yêu giống hệt trong giấc mộng, mặt mũi giống Hoắc Minh Hiên, mà đôi mắt to cùng cái miệng anh đào lại giống cô.

Cả nhà họ Hoắc đều vô cùng vui sướng, sau khi đứa nhỏ được sinh, bà nội Hoắc vội vàng đi lễ tạ thần, ngay cả bố Hoắc vốn phản đối họ kết hôn cũng bắt đầu chấp nhận, ông cụ còn thừa dịp không ai chú ý lén trêu cháu trai.

Mà sau khi cô sinh, Hoắc Minh Hiên lại khóc, lúc ôm Thiên Dục trông rất ngốc nhưng vô cùng dịu dàng.

Hạ An An thấy anh coi con như bảo bối, đột nhiên nghĩ tới lời lúc trước anh từng nói, nhìn anh khinh thường.

Hứ, kẻ nào nói sinh ra rồi đóng gói vứt đi? Vậy mà giờ ôm như báu vật thế kia, đúng là không biết xấu hổ!

Hạ An An đẻ mổ, sau khi hết thuốc tê thì đau như sắp chết, nhưng trong lòng lại thấy ngọt.

Cuối cùng cô cũng có một gia đình đầy đủ, có chồng, có con.

Cô cũng có thể nhìn con lớn, cô không còn cô đơn, vì cô biết.

Hoắc Minh Hiên luôn đi cùng cô.

Hết

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi