CUỘC SỐNG HẠNH PHÚC

Có thể mang thai đôi là điều mà Hạ An An không ngờ tới nhất, càng là điều mà Hoắc Minh Hiên không thể nào tin nổi, lúc Hạ An An thông báo, Hoắc Minh Hiên còn hưng phấn hơn cả lần đầu cô mang thai.

“Chúng ta đã có Thiên Dục rồi, chắc lần này là con gái chứ?”

Nói thật, Hạ An An chưa bao giờ thấy Hoắc Minh Hiên kích động như vậy, đôi mắt như hai ngọn đuốc sáng, sáng trưng sáng quắc rọi vào người, gương mặt vốn chói lọi giờ phút này càng thêm rạng rỡ.

Hạ An An cảm thấy quýnh quáng trước ánh mắt mong mỏi tha thiết của anh, cô nhăn mày, giả ý oán trách trừng mắt nhìn anh: “Sao anh mong con gái thế? Nhỡ lại là con trai thì làm thế nào?”

Hoắc Minh Hiên ôm cô vào lòng, giọng kiên định, cứ như đang đọc thần chú: “Không đâu, nhất định là con gái, nhất định sẽ sinh con gái.”

“…”

Từ lúc cô mang thai, ngày nào Hoắc Minh Hiên cũng niệm thần chú bên cạnh cô, cuối cùng Hạ An An chỉ cảm thấy áp lực to như núi, giống như chỉ cần không sinh con gái cho anh sẽ trở thành tội nhân thiên cổ.

Hoắc Minh Hiên cũng ý thức được hành vi của mình có hơi quá mức, trước khi Hạ An An sinh khoảng một tháng, cuối cùng anh cũng thôi lải nhải, nhưng có mấy lần Hạ An An tỉnh dậy giữa đêm do bị con đạp, lần nào cũng nghe thấy anh Hoắc nói mớ:

“Con gái, con gái, tôi muốn con gái.”

Hạ An An: “…” Stress rồi tính sao?

Hơn nữa, không chỉ có mình anh Hoắc nằm mơ cũng muốn có con gái, tiểu Thiên Dục cũng cực kỳ tha thiết mong mỏi có một đứa em gái, mỗi sáng nhìn thấy nhau, nó đều sẽ hỏi một câu, “Mẹ ơi, em gái sắp ra đời rồi hả?”

Hạ An An: “…” Mẹ muốn khóc lắm! Nhỡ không sinh ra con gái thì con có ghét mẹ không con?

Càng đến gần ngày sinh, Hạ An An càng thấy căng thẳng, mỗi lần nhìn thấy ánh mắt mong chờ ngong ngóng của hai cha con, cô lại lo lắng, cảm thấy nếu mình không sinh ra một đứa con gái thì vô phúc gặp lại hai người này.

Cũng may trời cao có mắt, cô sinh con gái, không những thế còn tặng thêm một đứa con trai.

Ừ, thai long phượng.

Lúc hai anh em kia ra đời, hai bố con nhà họ Hoắc quả thực là sướng phát điên.

Hoắc Minh Hiên: “Ôi, tôi có con gái rồi a a a a!!!”

Bạn nhỏ Hoắc Thiên Dục, “Tôi có em gái rồi âu da!!”

Hạ An An: “Đừng xem nhẹ em trai có được không??!!”

Nhưng không ai ngăn được hai người này thiên vị bé gái, chỉ cần rảnh không có gì làm, hai người họ lại nhìn chằm chằm em Hoắc, quả thực như nhìn thấy cục vàng.

Tên của con gái Hoắc Minh Hiên đã nghĩ ra từ lâu, gọi là Hoắc Thiên Ân, mà đứa anh trai ngoài muốn lại được đặt tên là Hoắc Thiên Nhất.

Khác với Thiên Ân, lúc sinh ra vừa gầy vừa nhỏ, Thiên Nhất béo trục béo tròn, bác sĩ nói thai nhi trong cơ thể mẹ tồn tại sự cạnh tranh, cho nên một đứa béo một đứa gầy là do hai đứa tranh nhau chất dinh dưỡng dẫn đến lượng chất hấp thu không giống nhau tạo thành.

Vì nguyên do đó, hơn nữa Thiên Ân lại ốm yếu bệnh tật, cho nên từ nhỏ đến lớn Hoắc Minh Hiên và Hoắc Thiên Dục đều dành sự yêu thương cho nó, đúng là nâng trên tay thì sợ ngã, ngậm trong miệng thì sợ tan.

Hạ An An vốn còn lo lắng, bởi vì hai bố con này quá mức yêu chiều Thiên Ân, có khi nào làm con bé trở thành đại tiểu thư ngang bướng khó bảo hay không, nhưng điều cô không nghĩ tới là, Thiên Ân càng lớn lại càng ngoan ngoãn lễ độ.

Về phương diện giáo dục, Hoắc Minh Hiên rất nghiêm khắc cẩn thận, cho nên Thiên Dục từ bé đã sợ ba, nhưng với Thiên Ân thì Hoắc Minh Hiên không có thái độ như thế, cho nên, Thiên Ân từ nhỏ đã thân với ba và hai anh, mỗi khi hai anh lớn gây chuyện, vì để tránh cho anh bị phạt, Thiên Ân luôn làm nũng đáng yêu với ba, nói thì nói như vậy nhưng chỉ cần Thiên Ân đại tiểu thư có ở đó, lòng Hoắc Minh Hiên liền mềm nhũn, sức lực tức giận cũng chẳng có.

Có đôi khi Hạ An An thấy anh chiều chuộng cưng nựng con gái thì đố kỵ muốn chết.

Bởi vì Hoắc Minh Hiên và Hoắc Thiên Dục luôn yêu thương Thiên Ân nên từ khi còn bé, Hoắc Thiên Nhất đã bị bỏ bê không ai thèm đoái hoài.

Tuy Thiên Ân luôn ốm yếu làm Hạ An An mất nhiều sức lực nhưng cô vẫn yêu thương Thiên Nhất, ngược lại, đối với thằng hai bị cả nhà bỏ lơ này, cô lại chú ý đến nó nhiều nhất.

Nhưng dù có như vậy, từ nhỏ đã không được ba thương anh chiều, tính cách Thiên Nhất cũng bị ảnh hưởng.

Hạ An An phát hiện, Thiên Nhất càng ngày càng giống ba nó, trầm tính ít nói, nhiều lúc chịu ấm ức cũng chỉ biết im lặng khóc, căn bản không để lộ trước mặt người khác.

Trong tính cách của Thiên Dục và Thiên Ân tuy cũng có nét giống Hoắc Minh Hiên nhưng vì có gene của Hạ An An tổng hợp lại, cho nên hai anh em này từ nhỏ đã năng động sáng sủa, nhưng Thiên Nhất thì không, nó như đóng y khuôn y dạng từ Hoắc Minh Hiên, Hạ An An rất hiếm khi thấy nó biểu hiện ra cảm xúc gì.

Tuy mấy năm nay Hạ An An vẫn nói với Hoắc Minh Hiên về chuyện này, hy vọng anh có thể để ý đến con một chút, Hoắc Minh Hiên cũng đồng ý nhưng rồi đâu lại vào đấy.

Hạ An An cảm thấy bất đắc dĩ, cho đến ngày kia, cô thấy Thiên Nhất trốn trong vườn khóc.

Hôm ấy là thứ bảy, vì vũ đoàn có việc, Hạ An An đi giúp nửa ngày, thế là Hoắc Minh Hiên ở nhà lo trông con.

Lúc Hạ An An về, Hoắc Minh Hiên và Thiên Dục Thiên Ân đang ở phòng khách chơi, Thiên Dục cầm ipad của ba chơi game, Thiên Ân vừa ăn bánh vừa chăm chú nhìn anh chơi, lúc Thiên Dục chơi game ghét nhất là người khác quấy rầy, nhưng em gái tới gần nó cũng không thấy khó chịu, còn phổ cập kiến thức cho em, cái này phải đánh sao, trang bị đổi thế nào, Thiên Ân rất tập trung nghe.

Tiểu Thiên Ân vừa thấy mẹ về, mắt sáng lên, ném bánh sang một bên, chân ngắn chạy bành bạch tới chỗ cô, Hoắc Minh Hiên đang xem tạp chí thấy con gái mình chạy nhanh như thế, lập tức ném tạp chí qua một bên. Đứng dậy, lo lắng nhìn bóng dáng nó, giọng nói cũng nhanh đến kỳ cục, “Chạy chậm thôi con.”

Hạ An An cũng sợ nó ngã, vội vàng đi tới bồng con, Thiên Ân giống anh cả của nó, thích nhất là nằm trong lòng cô, may là Thiên Dục đã sắp tám tuổi, tuy còn thân với mẹ nhưng cũng không ôm cô như trước, cực kỳ rộng lượng tặng mẹ cho em.

“Mẹ ơi, con vừa ăn một bát cơm rất to đấy.” Ba đứa nhà cô đều có đôi mắt giống cô, lúc cười sẽ cong cong như mảnh trăng khuyết, đúng là người thấy người yêu.

Lòng Hạ An An mềm nhũn, cô xoa đầu nó, cắn một cái lên má con, “Thiên Ân nhà mình giỏi quá.”

Được mẹ khen, tiểu Thiên Ân bật cười khanh khách, đỏ mặt cọ trên cổ mẹ.

Thiên Ân đã không còn nhỏ như lúc mới sinh, vì được chăm sóc đầy đủ, giờ nó béo tròn mũm mĩm, mặt tròn vo, Hạ An An bế lên cũng thấy nặng tay.

Cô thả Thiên Ân xuống, nhìn khắp phòng cũng không thấy Thiên Nhất, hỏi:”Thiên Nhất đâu? Sao không thấy nó?”

Hoắc Minh Hiên còn lo con gái ngã, mãi đến khi con được mẹ bồng lên mới thở phào nhẹ nhõm, anh lại ngồi xuống ghế, cầm tạp chí lên xem, “Không biết, vừa rồi còn ở trong này.”

Hạ An An thở dài bất đắc dĩ, gọi với lên lầu nhưng không ai trả lời, cô bèn ra vườn tìm, thấy Thiên Nhất đang núp trong bụi cỏ.

Tiểu tử kia co rúc lại thành một cục, trên mặt toàn là nước, thấy cô thì cười như không có gì,”Mẹ về rồi à?”

Nhìn thấy dáng vẻ rõ ràng là đã khóc của nó, Hạ An An đau lòng, vội đi đến ôm con vào lòng: “Làm sao? Nói cho mẹ biết có chuyện gì.”

Thiên Nhất chỉ nằm trong lòng cô nhưng không nói, Hạ An An cảm thấy được cơ thể nó run lên, thậm chí còn có thể nghe được tiếng nghẹn ngào mà nó cố giấu.

Mẫu tử liền tâm, con đau mẹ cũng đau, Hạ An An cũng thấy khó chịu, mũi tê tê, mắt phiếm đỏ,”Bảo bối, có phải ba lại làm gì không?” Nghĩ đến cảnh mọi người vui vẻ chơi ở phòng khách, mình con trốn ra ngoài này khóc, Hạ An An đau lòng không thôi.

Thiên Nhất nghe thấy giọng mẹ ấm ách, lập tức thò đầu ra, nhìn mẹ khóc, nó cũng lo lắng, luống cuống tay chân lau nước mắt cho mẹ.

“Mẹ ơi đừng khóc, lúc nãy con nhớ mẹ, mẹ lại không ở cạnh nên con buồn thôi.”

Nghe được nói nói như vậy, Hạ An An lại càng khó chịu, xem đi, con trai cô chính là như thế, chỉ biết giấu hết cảm xúc, ấm ức, buồn bã, chẳng bao giờ cho ai xem.

Hạ An An đại khái cũng biết lý do, cô không ép con nữa, an ủi: “Ừ, giờ mẹ về rồi, vui lên đi nhé?”

Tiểu bảo bối lập tức gật đầu.

Hạ An An đang muốn ôm nó dậy, không ngờ vừa đứng lên đã thấy ba bố con đi tới.

Hoắc Minh Hiên thấy hai mẹ con mặt đầy nước mắt, nhăn mày, lập tức đi nhanh qua, nhìn hai người, trầm giọng hỏi:”Đây là làm sao?”

Hạ An An vừa thấy anh liền tức, bởi vì đau lòng cho bảo bối của mình, không kìm được mà cao giọng hỏi: “Có phải ban nãy anh mắng Thiên Nhất không?”

Hoắc Minh Hiên thấy Thiên Nhất trong lòng cô sợ hãi nhìn mình thì cũng đau lòng không thôi, lòng bàn tay hay mu bàn tay cũng đều là thịt, tuy anh có hơi thiên vị Thiên Ân nhưng Thiên Nhất vẫn là anh, nhìn thấy con chịu ấm ưac thì lòng cũng khó chịu.

Vừa rồi Thiên Nhất chẳng may làm vỡ cái chén, đúng là anh có mắng nó vài câu, nhưng vừa mắng xong đã thấy hối hận, anh cũng không muốn giải thích, không ngờ sự nghiêm khắc của anh lại làm con tổn thương.

Hoắc Minh Hiên hắng giọng che giấu sự khác thường trên mặt, không nói hai lời liền bồng Thiên Nhất trong lòng Hạ An An rồi bỏ đi, Hạ An An sợ anh lại định mắng gì con, lập tức đuổi theo,”Này, Hoắc Minh Hiên, anh làm gì đấy? Trả Thiên Nhất lại cho em.”

Tiểu Thiên Ân nhìn ba và mẹ rời đi, mặt lo lắng, sáp lại gần anh cả, lo lắng nói: “Anh ơi… hơi sợ.”

Thiên Dục bình thường thương em gái mình nhất, vừa thấy mắt em dâm dấm nước, lòng tan chảy, khí phách ôm lấy em: “Đừng sợ, anh ở đây.”

Hạ An An cho rằng Hoắc Minh Hiên lại mắng con, không ngờ lưc cô đi theo anh đến phòng khách thì thấy anh để con ngồi lên đùi, kiên nhẫn nói: “Ba nghiêm khắc với con không phải vì ba không thương con, ba đứa đều là con của ba, ai ba cũng yêu, chỉ là cách yêu không giống nhau thôi, con hiểu không? Con với anh là con trai, cho nên ba phải nghiêm khắc hơn, bởi vì na cảm thấy nam tử hán đại trượng phu nên ra dáng nam tử hán đại trượng phu, mà Thiên Ân là con gái, cần được bảo vệ, cho nên ba sẽ khoan dung với em hơn, không có nghĩa là ba chỉ thương em mà không thương con, nhé?”

Tuy khuôn mặt anh vẫn nghiêm túc nhưng trong giọng nói lại lộ ra sự từ ái của một người cha, chỉ sợ đây là lần đầu tiên Thiên Nhất gần gũi với ba như vậy, cũng là lần đầu tiên ba nói với nó nhiều như vậy.

Nghe xong, Thiên Nhất cảm động muốn khóc, nhưng nhớ ba nói nam tử hán không nên hở ra là khóc, nó lại hít mũi nuốt nước mắt vào trong, rất lâu sau mới trịnh trọng gật đầu.

Hoắc Minh Hiên trước giờ không biết biểu đạt cảm xúc mà có thể nói như vậy coi như cũng không dễ dàng, thấy con nghẹn nước mắt anh cũng không chịu nổi, nhất thời lại không biết nên an ủi như thế nào, xoa đầu nó, coi như đền bù.

Nhưng Thiên Nhất lần đầu tiên được ba xoa đầu, cuôi cùng chịu không nổi sự ấm áp như vậy, nước mắt tràn ra như đê vỡ, nhưng lại sợ bị ba nhìn thấy, nó cố gắng cúi đầu, yên lặng nức nở.

Dù sao cũng là cốt nhục thân sinh, nhìn con như thế, Hoắc Minh Hiên cũng khong thoải mái, anh ôm con vào trong ngực, tuy giọng dữ dằn như dạy bảo nhưng vẫn có sự yêu chiều, “Không phải đã bảo con không được khóc sao? Sao lại khóc rồi? Thôi, cho phép con khóc một lúc đấy, về sau không được như thế nữa nghe không?”

Tiểu tử kia nhịn không được oà lên khóc, vừa khóc vừa trả lời ba, “Vâng hu hu…”

Thiên Ân được anh cả dắt vào thấy khung cảnh này, thấy anh hai khóc đau khổ như vậy cũng khóc oa oa, nó hất tay anh cả ra, chạy đi lấy bánh quy đưa đến bên miệng Thiên Nhất: “Anh hai đừng khóc nữa. Em cho anh ăn bánh của em này, anh đừng khóc, hu hu hu.”

Nhìn thấy em gái khóc, Thiên Nhất bối rối nín thinh, nó tránh khỏi lòng ba, lấy tay áo lau nước mắt cho em: “Rồi rồi, anh không khóc, em cũng không khóc.”

Tiểu Thiên Ân không biết anh mình bị làm sao, chỉ biết anh rất buồn, anh hai đau lòng, nó cũng không biết phải làm gì, cánh tay mũm mĩm ôm cổ anh hai, cọ mặt lên mặt anh, lại nhét bánh vào miệng anh an ủi: “Ăn đi cho quên nhá, ngon không?”

Thiên Nhất cúi đầu, vừa ăn bánh vừa nói: “Anh ăn rồi, em đừng khóc nữa.”

Tiểu Thiên Ân thấy thế thì nín khóc bật cười, “Lúc anh ăn bánh trông xấu quá!”

Bị em chọc, nó cũng không tức, ngược lại còn hôn bẹp lên mặt nó một cái.

Thiên Dục nhìn hai người kia anh anh em em, lập tức phát huy khí thế của anh cả, rất có năng lực lãnh đạo đi tới ôm lấy cả hai:”Đi thôi, anh dạy hai đứa chơi game.”

Hai đứa nhỏ rất nghe lời anh, lập tức gật đầu, như hai cái đuôi lẽo đẽo theo anh ra ghế, vẻ mặt hứng thú nhìn anh chơi, cứ như vừa rồi chẳng có gì xảy ra.

Hạ An An thấy toàn bộ, trong lòng phức tạp không thể diễn tả bằng lời, xem ra cô vẫn luôn hiểu lầm Hoắc Minh Hiên, không phải anh không thương Thiên Nhất, chỉ là phương thức biểu đạt không giống với hai đứa kia thôi.

Không biết Thiên Nhất có thể hiểu không…

Nhưng dù nói như thế nào, nhìn ba đứa tương thân tương ái, Hạ An An thấy rất vui vẻ, cô vẫn lo ba đứa tị nạnh lẫn nhau, nhưng hiển nhiên, tình cảm chúng dành cho nhau còn nhiều hơn cô tưởng.

Hoắc Minh Hiên nhìn ba anh em chơi với nhau, cũng không nhịn được mà cười, thấy vợ còn đứng ngơ ngác cửa, ánh mắt anh nhu hoà, đi qua, ôm lấy cô bỏ lên lầu.

Hạ An An bị anh làm cho hoảng sợ, xác định không bị bọn nhỏ nhìn thấy, cô mới trừng anh: “Anh làm gì đấy? Mau buông em xuống!”

Hoắc Minh Hiên như không nghe thấy cô nói, ba bước làm hai leo tót lên lầu, vào phòng rồi bắt đầu cởi đồ của cô, vừa cởi vừa nói: “Sinh thêm đứa nữa cho anh đi.”

Hạ An An: “!!!!!”

Thôi đi! Sinh ba đứa rồi! Sinh thêm nữa sẽ thành lợn mất!

Nhưng anh Hoắc không cho cô thời gian phân trần, vội vàng đẩy ngã cô lên giường.

Hết.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi