CUỘC SỐNG MỚI HẠNH PHÚC CỦA CHU TIỂU VÂN

Bắt ve là một trò chơi có kỹ thuật và độ khó cao. Khi xác định được mục tiêu phải từ từ tiếp cận, dùng gậy trúc chuẩn bị sẵn vợt trúng mục tiêu. Nhân lúc ve đang choáng váng, bỏ nó vào bình thuỷ tinh.

Ve bay loạn trong bình kêu râm ran. Ai có một bình ve cứ ôm chặt trong lòng, cho người khác xem cũng tiếc.

Đại Bảo dắt Nhị Nha. Chu Tiểu Vân kéo em trai Tiểu Bảo đi sau, bốn anh em lượn qua lượn lại dưới các gốc cây to.

Hôm nay số khá may, chỉ chốc lát đã tìm thấy một chú ve ẩn sau lá.

Đại Bảo rón rén, đang định giơ vợt thì Chu Chí Hải oang oang gọi: “Đại Bảo mày làm gì đấy?”

Con ve thấy động tĩnh bay lên cao rồi mất hút, Đại Bảo bực mình làu bàu Chu Chí Hải mấy câu.

Chu Chí Hải vừa nghe thấy đi bắt ve cũng muốn đi cùng, Đại Bảo nói xoáy: “Mày đi cùng mà không quấy rối tao đã thấy may lắm rồi, tao không trông chờ gì vào mày lắm.”

Chu Chí Hải cao hứng, chỉ vào một gốc cây khác thấp hơn ở đằng kia, nói khẽ với Đại Bảo: “Đại Bảo, mau nhìn bên kia.”

Đại Bảo vừa nhìn. Oa, con to quá!

Đại Bảo giơ ngón tay lên môi “Xuỵt” một tiếng, ý bảo em trai em gái đừng nói chuyện. Một mình cậu rón rén lại gần, Chu Chí Hải tâm ngứa khó nhịn nhưng chỉ dám lo lắng suông không dám nói nửa câu, sợ Đại Bảo không bắt được lại đổ tội lên đầu cậu.

Lần này thì may rồi, Đại Bảo nhanh tay nhanh chân chụp được con ve rất to kia. Đợi Đại Bảo túm được ve rồi mấy đứa mới dám thở ra, nãy giờ không dám thở mạnh.

Nhị Nha ba tuổi vui vẻ chạy đến cạnh anh trai: “Anh trai, anh trai, anh bảo bắt ve cho em mà.”

Đại Bảo hào phóng đưa bình thuỷ tinh cho Nhị Nha, cái bình hơi lớn Nhị Nha khó ôm nhưng kiên quyết không để cho người khác động vào. Chậc chậc, từ bé đã là một cô bé khôn lỏi, keo kiệt.

Bình đựng ve là vỏ chai rượu Chu Quốc Cường uống, lấy nước sục mấy lần là dùng được. Trong bình vẫn còn mùi rượu. Con ve nhảy loạn xa trong bình, dù bình không đậy nút cũng không bay ra ngoài được.

Tiểu Bảo thấy thế cũng mè nheo đòi anh trai bắt cho cậu một con.

Dưới ánh mắt sùng bái của em trai em gái, lòng tự tin của Đại Bảo dâng cao, vỗ ngực đồng ý.

Chu Chí Hải mặt dày nói theo: “Đại ca, anh bắt cho em một con với .”

Lúc nhờ vả người ta thì gọi anh, bình thường toàn gọi thẳng tên.

Đại Bảo không so đo khoát khoát tay: “Đều có, đều có. Đại Nha, anh cũng bắt cho em một con nhé.”

Chu Tiểu Vân cảm thấy bộ dạng lúc này của Đại Bảo vô cùng đáng yêu, cười nói: “Em ở đây chờ anh bắt ve cho em đó nha.”

Lỡ nổ rồi, Đại Bảo bắt đầu cố gắng lùng ve. Nhưng hình như bọn ve trên cây biết sắp có hoạ lớn nên trốn biệt tăm. Cậu lùng mãi không thấy bóng một con chứ đừng nói là bắt được.

Chu Chí Hải sốt ruột chạy quanh tìm giúp cũng không có thu hoạch, nên đề nghị đi xa hơn, vào rừng cây nhỏ tìm xem.

Đại Bảo cảm thấy chuyện mình đã hứa không thể nuốt lời, không thể mất mặt trước mặt các em, vì thế hai người hào hứng đi tiếp.

Tiểu Bảo cũng muốn đi cùng nhưng Đại Bảo ngại cậu đi theo vướng tay vướng chân không cho đi theo, mặt như bánh đa ngâm nước, cùng Chu Tiểu Vân về nhà.

Đến lúc trời sắp tối, Đại Bảo cùng Chu Chí Hải mới trở về, đầu tóc ướt nhẹp rõ ràng lại chạy đi bơi.

Tiểu Bảo chờ mong cả buổi, lúc này thấy Đại Bảo về vui vẻ hỏi anh: “Anh ơi, ve anh bắt cho em đâu?”

Hai tay Đại Bảo trống trơn làm gì có con ve nào. Cậu dỗ em: “Tiểu Bảo ngoan, hôm nay anh tìm cả buổi trong rừng cây nhỏ cạnh hồ mà không thấy con ve nào. Chờ hai ngày nữa trời mưa anh lại đi bắt ve cho em.” Sự thật là Đại Bảo và Chu Chí Hải đi được nửa đường thì bị gọi đi bơi. Hai người mải chơi, sớm quên hết nhiệm vụ.

Tiểu Bảo nghe thấy thế thì rất thất vọng.

Đại Bảo nói rất linh nghiệm, hai ngày sau mưa rào. Mưa mùa hè lúc thì mưa rất to mưa dầm sấm giật, đột ngột tạnh, trời trong xanh.

Tranh thủ lúc mưa tạnh, Đại Bảo ngồi xổm dưới gốc cây, chọc mấy lỗ nhỏ, đào được mấy con ve con. Đem nướng giòn thơm lừng ngon phải biết!

Tiểu Bảo hôm trước còn giận anh, hôm nay miếng ngon đến miệng lại một tiếng anh trai, hai tiếng anh trai không ngừng.

Đại Bảo đưa một con cho Chu Tiểu Vân ăn, cô vội vã từ chối, cô sợ nhất là mấy món này, đẻ cho mấy anh em ăn với nhau đi.

Mưa xong, trời mát hẳn lên.

Chu Tiểu Vân cầm giỏ, gọi Chu Tiểu Hà ở sát vách cùng đi hái mộc nhĩ. Tiểu Hà học theo cô, cũng cầm theo một cái rổ be bé xinh xinh trong nhà. Hai cô bé vừa đi vừa nói vừa cười.

Cách đó không xa vừa vặn có một khúc gỗ, mọc một đống mộc nhĩ đen. Lấy tay ngắt nhẹ là hái được, Chu Tiểu Vân hái một lúc lâu mà chưa được đầy giỏ. Cô quay đầu nhìn Chu Tiểu Hà còn không hái bằng mình, liền đề nghị đi xa hơn tìm.

Mộc nhĩ đen sau mưa mọc rất nhanh, nhất là trên gỗ mục mọc rất nhiều.

Hai người chuyên chọn chỗ có nhiều cây, đến khi đầy giỏ mới vừa lòng ra về.

Về đến nhà, Chu Tiểu Vân rửa sạch mộc nhĩ, đem phơi hai ngày cho khô rồi cất vào túi.

Sau này, khi muốn ăn chỉ cần ngâm vào nước sôi, cắt thành sợi nhỉ, rồi trộn với dầu vừng, muối, thêm ít dưa chuột, ngon lắm đấy! Lúc ăn có thể trộm thêm ít tóp mỡ, thế là hoàn thành một món đúng chuẩn sạch, không chất bảo quản rồi. Chu Tiểu Vân mới nghĩ đến nơi đây đã chảy nước miếng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi