CUỘC SỐNG NƠI ĐẢO HOANG


Trở lại phía bên này, Hạo Thiên nhìn theo phương xa nơi Bạch Bạch đang bay tới thì chỉ thấy có một chiếc thuyền nhỏ băng trên những cơn sóng mà phóng tới với tốc độ kinh hồn.

Trong lúc nhất thời, Hạo Thiên cảm thấy hoảng hốt, hắn không thể tưởng tượng được mấy người Trúc Diệp Thanh lại nhanh tới mức đó, cứu viện không phải đường bộ mà lại là đường thủy, còn đi với tốc độ của một chiếc ca nô thời hiện đại.

Tới cứu viện Hạo Thiên là Artemis, Night cùng Cana ba người, mỗi người trong tay đều là hai mái chèo, làm cho hắn lại tưởng tượng đến cảnh đua thuyền rồng mà lúc trước mình từng đi xem thử qua một lần.

Với sức lực phi thường của Artemis và Night thì chỉ cần có hai người này trong đội hình đua thuyền thì giải vô địch chắc chắn nằm trong tay bọn họ.

Nhưng người khổ nhất là Cana, thể chất của hắn không có quái vật như hai người kia, vì vậy mà hắn phải dùng hết sức lực để chèo, khiến cho máu lưu thông quá nhanh nên trên mặt hắn đã đỏ bừng, trên đầu như bốc khói, nhìn cứ như một cái động cơ khi hoạt động quá tải, có thể bị hỏng hóc bất cứ lúc nào.

Khoảng chừng một phút trôi qua, chiếc thuyền độc mộc liền dừng lại ở bên bờ đá, Artemis lập tức từ trên thuyền nhảy lên tảng đá ngầm, nhắm phía Hạo Thiên mà hô to, nhưng vì nhớ tới lời của Trúc Diệp Thanh đã dặn dò nên đã kịp dừng lại.

Theo ngay bên cạnh Artemis là Night, hắn kéo chiếc thuyền độc mộc lên mép đá rồi đỡ lấy người Cana đang mệt mỏi.


“Sứ Thần đại nhân, người có sao không?” Đi lại trước mặt Hạo Thiên, Artemis quan tâm hỏi.

“Ha ha! So với Cana thì tôi còn khỏe chán!” Hạo Thiên cười khổ, vốn là tới cứu viện nhưng lại rơi vào tình trạng còn tệ hơn người cần giúp đỡ.

Tựa hồ là nghe được Hạo Thiên nói gì, Cana ngẩng đầu lên, cố gắng tỏ ra mạnh mẽ nhưng sâu bên trong là nước mắt, “Sứ Thần đại nhân yên tâm, tôi không yếu…”
Còn chưa nói xong thì Cana đã nôn mửa, chọc cho Night ghét bỏ mà vứt sang một bên, hắn đã đem cảnh xấu hổ phơi bày trước mắt Hạo Thiên.

“Mất mặt quá!” Night lấy tay che mặt, giọng quát tháo Cana.

“…”
Hiện tại đã là buổi chiều, Artemis bọn họ cũng đã dùng gần như hết sức lực để chèo thuyền tới chỗ này, có khi họ từ đêm qua đến giờ cũng chưa có nghỉ ngơi, Hạo Thiên quyết định nghỉ lại một đêm rồi sáng hôm sau mới lên đường trở về.

Dưới sự sắp xếp của Trúc Diệp Thanh thì Artemis mấy người bọn họ có đem theo một ít thức ăn cùng với lều trại để tránh cái lạnh ban đêm, cô nàng đúng là chu đáo.

Lều trại không hề nhỏ, khi đi cứu người dân Hera vì cảm thấy nó cản trở khả năng di chuyển nhanh nên Hạo Thiên không có mang theo, nếu không, hắn đã chẳng phải chịu cảnh màn trời chiếu đá và gió lạnh.

Thủy triều cũng chưa đủ để làm ngập tảng đá ngầm này, nếu dựng lều qua đêm ở chỗ này một hôm cũng không có bất cứ vấn đề gì.

.

Đam Mỹ Hay
Trải qua cả đêm nghỉ ngơi, Artemis ba người thể lực đã hoàn toàn khôi phục, ngày thứ hai sáng sớm, Hạo Thiên bọn họ, liền chèo thuyền độc mộc, chuẩn bị rời khỏi nơi này.


Thuyền độc mộc không quá lớn, thân tàu đen nhánh, nhưng thân tàu dài và hẹp, vừa lúc có thể ngồi được bốn người, hơn nữa là nguyên cây gỗ lớn được khoét rỗng mà làm thành, nó có một sự chắc chắn nhất định.

Sau khi đã yên vị, Hạo Thiên bọn họ nhanh chóng rời đi khỏi chỗ này, trên đường đi Hạo Thiên xem Cana như vậy vất vả, không nói hai lời liền tiếp nhận một mái chèo.

Năm phút sau, Hạo Thiên đã hối hận vì quyết định của mình, không ngờ được khi chèo thuyền cùng hai con quái vật này lại khổ sở đến như vậy.

Tốc độ của Artemis cùng Night quá nhanh làm cho Hạo Thiên không bắt kịp nhịp độ mà khiến cho tiết tấu không đồng đều, còn khiến cho quá trình trở về lâu hơn.

Tuy rằng rất xấu hổ, nhưng cuối cùng Hạo Thiên vẫn quyết định dứt khoát là đem mái chèo trả lại cho Cana rồi nhìn hắn với một ánh mắt rất đồng cảm.

Thời gian qua đi, mặt trời cũng sắp lặn xuống, phía bên này Trúc Diệp Thanh đang đi tới đi lui chờ mấy người bọn họ trở về.

Cả ba người Artemis khi vừa rời đi thì Trúc Diệp Thanh cùng mọi người cũng đã dọn hết những thứ dùng được lên thuyền gỗ và di chuyển ra phía bờ biển.

Đứng ở đầu thuyền, Trúc Diệp Thanh dõi mắt trông về phía xa, tuy rằng nàng biết rằng có lo lắng thì cũng vô dụng, nhưng vì lo lắng cho Hạo Thiên mà nàng không nhịn được nên mới đứng ở chỗ này.


“Thanh Thanh tỉ tỉ!” Lúc này, một thanh âm trong trẻo ở phía sau lưng vang lên, Trúc Diệp Thanh quay đầu lại thì nhìn thấy Sara từ một khác con thuyền khác, nhảy lại chỗ cô nàng.

“Sara!” Trúc Diệp Thanh cất giọng.

Vì Sara còn nhỏ tuổi, dù cô bé rất hiểu chuyện nhưng vẫn là một đứa trẻ, được Hạo Thiên cùng Trúc Diệp Thanh đối đãi rất tốt nên không có câu nệ như những người khác trong bộ lạc, mà rất là thoải mái xưng hô cũng thân thiết hơn không có cung kính quá mức.

Trúc Diệp Thanh cùng Hạo Thiên không vì vậy mà ghét bỏ Sara mà ngược lại rất yêu thích cô bé vì tính cách hòa đồng, không có tôn sùng quá mức đối với chức vị ‘Sứ Thần hay Nữ Thần’ của hai người.

Đối với chuyện này thì người lo lắng nhất vẫn là trưởng lão Danzo, ông ấy sợ Sara sẽ cư xử thiếu tôn trọng với hai vị đại nhân nhưng đã bị Hạo Thiên bác bỏ tất cả.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi