CUỘC SỐNG NƠI ĐẢO HOANG


Chắc bởi vì lo lắng cho sự an nguy của Hạo Thiên mà Diệp Ngân mới có đủ dũng khí để nói ra những lời nói đó, bản thân hắn cũng khá bất ngờ khi cô nàng yêu cầu mình ôm cô ấy, nhưng hiểu rõ lý do nên không có từ chối.

“Nào! Đến đây, anh ôm một cái!” Hạo Thiên sau khi nghe Diệp Ngân thay đổi cách xưng hô thì cũng chiều theo ý cô nàng.

Tuy là đã ôm nhau vài lần, cũng đã thân thiết hơn cả mức đó nhưng lần này lại có cảm giác rất kì lạ, chắc có lẽ là do lâu ngày không gặp cùng những nỗi sợ hãi đã khiến cho tâm tình họ trở nên kích động như vậy.

“Thôi đi! Anh đi lâu như vậy mà không có lấy một lá thư bình an!” Diệp Ngân thanh âm có chút oán trách, quay mặt đi.

“Chẳng phải anh đã về rồi sao? Vẫn rất lành lặn, có mất miếng thịt nào đâu!” Hạo Thiên mỉm cười, cố gắng dỗ ngọt Diệp Ngân đang giận dỗi.

“Đúng, anh bình an trở về là rất tốt! Biết người ta lo lắng lắm không?” Diệp Ngân hai mắt như ứa lệ.

“Xin lỗi! Để em lo lắng rồi!” Hạo Thiên tiến đến bên cạnh Diệp Ngân mà dang rộng hai tay.

“Có biết mỗi tối em đều ngủ không ngon không? Còn gặp ác mộng nữa…” Diệp Ngân ôm lấy Hạo Thiên mà khóc thút thít.

“Lỗi của anh! Anh về rồi! sẽ không đi xa mà không đưa em đi cùng nữa!” Hạo Thiên vẻ mặt đau lòng ôm chặt lấy cơ thể của Diệp Ngân.

“Hứa đó! Không được nuốt lời…” Diệp Ngân ngừng khóc nói.


“Ừ… Anh hứa!” Hạo Thiên mỉm cười vuốt ve mái tóc mềm mại của cô nàng.

Sau đó hai người ôm chầm lấy nhau một hồi lâu, cảm nhận được hơi ẩm của nhau thật sâu sắc, cho đến một lúc rất lâu sau thì họ cũng tách nhau ra, trước khi rời khỏi vòng tay của Hạo Thiên, Diệp Ngân còn đặt lên môi của hắn một nụ hôn rồi nhanh chân chạy vào trong nơi trú ẩn.

Vẫn còn đứng yên ở chỗ đó, hắn mỉm cười rồi thở dài một cái, lúc trước bản thân chưa từng nghĩ sẽ cùng Diệp Ngân trải qua chuyện thân mật như vậy, đến lúc này vẫn còn nghĩ mình có phải đang nằm mơ.

Một lúc sau thì cuối cùng hắn cũng chịu đi vào bên trong, những nỗi niềm khó chịu cũng nhờ có Diệp Ngân mà xua tan đi bớt phần nào.

Được Hạo Thiên nói qua về số lượng người trở về cùng hắn nên Diệp Ngân đã có chuẩn bị trước không ít thức ăn, mùi hương từ mấy cái nồi lớn bốc lên nghi ngút làm cho những tộc nhân Hera rất là hưng phấn.

Trong khoảng thời gian Hạo Thiên rời đi, Diệp Ngân ở nơi đây cùng
Lily và Mary đã làm được rất nhiều chén thủy tinh cũng như là nung gốm, cũng để chuẩn bị cho số lượng lớn người như vậy mà cô nàng đã chịu không ít vất vả.

Dưới sự sắp xếp của trưởng lão Danzo thì mọi người đều khá trật tự tiếp nhận đồ ăn được Trúc Diệp Thanh cùng hai cô gái xinh đẹp khác là Lily và Mary, tất cả đều ngồi trên nền cỏ mà thưởng thức những món ngon mà Diệp Ngân đã làm.

“Đúng là rất ngon!” Lord là người đầu tiên hô to.

“Đồ ngốc này! Thức ăn do chính tay Nữ Thần đại nhân nấu sao mà không ngon?” Cana mắng Lord một cái, dù trong miệng vẫn còn đang ngốn không ít thức ăn.

“Lo ăn đi! Nhiều lời quá!” Night như dội nước lạnh vào mặt hai người kia vậy, đúng là tính cách ngang tàng không hề thay đổi đã làm nên thương hiệu cho hắn.

“Thôi được rồi! Ăn nhanh đi, còn phải nghỉ ngơi!” Aura trầm giọng nói.

“…”
Hết thảy mọi người đều ăn uống, nói chuyện rất vui vẻ, nhưng họ không hề biết chẳng có bữa ăn nào là miễn phí cả, hôm nay ăn lấy sức để ngày may làm việc để củng cố nơi trú ẩn.

“Đại nhân! Những vật dụng này đều là người tự tay làm ra sao?” Lux hướng tới Diệp Ngân hỏi.

“…Đúng vậy! Có vấn đề gì sao?” Diệp Ngân mỉm cười.

“Dạ! Không có gì! Chỉ là những thứ này… nó được làm bằng gì vậy ạ?” Có chút ngập ngừng nhưng Lux cũng dần nói ra ý định của mình.

“Thứ để làm ra được những vật dụng này là thủy tinh, có phải nó rất trong suốt không?” Diệp Ngân cười cười.

“Dạ, rất đẹp! Người có thể dạy tôi cách làm ra chúng không?” Lux có chút ngại ngùng hỏi.


“Được chứ! Nhưng mà cực lắm đó!” Diệp Ngân vui vẻ chấp nhận, nhìn thân hình của Lux quá ư là cơ bắp nên cô nàng mới nói một câu hài hước như vậy.

“Không sao ạ! Tôi rất thích những món đồ này! Rất tinh xảo!” Lux cầm trên tay một cái ly thủy tinh mà khen ngợi.

“…”
Hầu hết mọi người đều tập trung ở chỗ những cái nồi canh thịt, còn
Artemis cùng cha mình và trưởng lão đều ở riêng một chỗ, họ vây quanh chỗ Hạo Thiên đang ngồi ngắm nhìn các tộc nhân đang say sưa ăn uống.

“Sứ Thần đại nhân, Nữ Thần đại nhân!”
Diệp Ngân vẫn có chút không quen khi được nhiều người gọi mình như vậy, còn Hạo Thiên thì đã quen với việc này nên cũng chỉ ậm ừ cho qua.

*** Chỗ này là cuộc nói chuyện bằng tiếng Anh nha, mình sẽ không viết bằng tiếng Anh mà dùng tiếng Việt để diễn tả nhé! ***
“Chúng tôi có thể ở chỗ này cùng ăn với người chứ?” Tộc trưởng Aura cung kính hỏi.

“Được chứ! Cứ xem tôi như người bình thường là được… Khoan đã! Hình như ông đang nói tiếng anh?” Hạo Thiên bất ngờ khi nghe thấy ngôn ngữ mà tộc trưởng nói.

“Đúng vậy! Tôi học tiếng Anh từ quân đội Anh!” Aura mỉm cười.

“À! Tôi hiểu rồi!” Hạo Thiên cười khổ, lúc này hắn nhớ lại lời Diệp Ngân đã kể lúc trước, bộ lạc Hera có giao thiệp với quân đội Anh.

“Cám ơn, người đã cứu giúp tất cả chúng tôi!” Aura vẻ mặt nghiêm túc hành lễ.

“Không! Đừng làm vậy! Tộc trưởng cũng thấy rồi đấy! Tôi chỉ là một người bình thường, không phải Thần thánh gì cả!” Hạo Thiên vẻ mặt có chút ái ngại.


“Cậu đừng nói như vậy! Thần được tôn thờ của bộ lạc chúng tôi cũng chỉ là một tín ngưỡng để tộc nhân đi theo!”
“Cậu đã cứu giúp chúng tôi còn dẫn lối các tộc nhân phát triển hơn thì cậu chính là Thần!”
“Xin hãy dẫn dắt bộ lạc chúng tôi lớn mạnh hơn và có cuộc sống bình yên!”
Sau một tràng dài lời nói của Aura, Hạo Thiên trầm ngâm suy nghĩ một lát.

“Thôi được rồi! Tất cả chỉ là muốn giúp đỡ nhau! Đừng quá để ý chuyện này! Có cuộc sống vui vẻ là được rồi!”
“Tộc trưởng mau ăn đi rồi còn nghỉ ngơi lấy lại sức cho tốt!”
Hạo Thiên sau khi nói xong thì cặm cụi ăn cho thật no nê rồi mới trở về lều của mình nghỉ ngơi.

Số người đến quá nhiều, hết thảy tổng cộng có năm mươi hai người bao gồm cả bọn người Hạo Thiên, chỗ trú ẩn không có đủ chỗ cho tất cả cùng ở nên những người có sức khỏe tốt thì ngủ ở ngoài bãi cỏ, ở giữa đốt một đống lửa lớn.

Về phần những người có sức khỏe yếu, phụ nữ, người già và trẻ con thì cho ở trong hang động, nhà bếp.

Bạch Bạch, tiểu bạch, hổ răng kiếm, Hắc Hắc cùng con của nó phải dời ra phía ngoài nơi trú ẩn, tâm tình chúng có chút mâu thuẫn, kiểu như nhà mình mà phải nhường cho khách mới đến vậy.

Những điều đó Hạo Thiên thông qua các dấu ấn mà biết được, hắn cũng chỉ biết thở dài rồi an ủi chúng bằng thức ăn, muốn cuộc sống trở lại như lúc ban đầu thì cần phải mở rộng nơi trú ẩn, ngày hôm sau mới có thể thực hiện.

Hạo Thiên cùng bốn cô gái ngủ chung ở một cái lều gần chỗ bọn thú nghỉ ngơi, hắn nằm giữa hai cô gái xinh đẹp là Trúc Diệp Thanh và Diệp Ngân, phía ngoài còn phân biệt phải trái là Lily và Mary, đúng là kẻ có số hưởng..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi