CUỘC SỐNG NƠI ĐẢO HOANG


“Tít --- Người chơi chế tạo đường đỏ, nhận được 500 điểm tích lũy.


“Tít --- Người chơi chế tạo dầu gội, nhận được 500 điểm tích lũy.


“Tít --- Người chơi chế tạo kem đánh răng, nhận được 500 điểm tích lũy.


Mới vừa sáng sớm, âm thanh hệ thống vang lên nhắc nhở Hạo Thiên, nhìn qua đối diện, thấy Diệp Ngân còn đang ngủ, hắn rón rén như một tên trộm và bước ra ngoài.

Chuyện gì càng không muốn xảy ra thì dường như chắc chắn nó sẽ xảy ra.

Không biết Hạo Thiên có quá tập trung để ý Diệp Ngân hay không, hắn đụng phải cái ghế tre đặt ở gần đó.

Diệp Ngân cử động, đôi mắt lim dim mở ra: “Anh làm sao thế? Sao lại đứng như trời trồng ở đó vậy?”
“Không… Không có gì!” Hạo Thiên nhắm mắt lại, ngập ngừng như người phạm lỗi đang cố gắng bào chữa cho lỗi lầm của mình.

“Anh đang có ý đồ gì? Khai ra mau!” Diệp Ngân mỉm cười, cô nàng muốn đùa giỡn với Hạo Thiên một chút nên đã cố tình hét lên một cách hùng hồn.

“Tôi… tôi… Định đi ra bên ngoài một chút!” Hạo Thiên vừa nói vừa chầm chậm quay đầu lại nhìn.

“Hi hi… Anh đã bị bắt, giơ hai tay lên!” Diệp Ngân cười khúc khích.

“A! Cái cô này! Hôm nay còn dám trêu chọc tôi à?” Hạo Thiên tỏ vẻ bực bội.

“Hi hi! Đừng giận tôi mà! Tôi chỉ muốn đùa một chút thôi mà!” Diệp Ngân chắp hai tay lại tỏ vẻ hối lỗi, nói tiếp: “Anh đừng có nhỏ mọn vậy chứ!”
“Ha ha! Tôi cũng biết đùa mà! Mà cô dám mắng tôi nhỏ mọn à!” Hạo Thiên cười lớn rồi nói tiếp: “Cô thích tôi nhỏ mọn với cô à! Thì ra cô chọn cái chết!”
“Không không! Tha cho tôi! Cút đi tên biến thái!” Diệp Ngân quơ quơ tay xua đuổi.

“Hừ! Đùa cô một chút lại bị cô mắng là biến thái!” Hạo Thiên tiến lại gần cô nàng: “Vậy tôi sẽ biến thái cho cô xem!”
“Ha ha!”

“Ha ha!”
“Cút đi! Cút đi!” Diệp Ngân nhắm mắt lại, tay quơ quơ.

[Cái bạn này! Tay xua đuổi, miệng từ chối mà mắt nhắm như thế! Chẳng khác nào, đã thích mà còn ngại!] Hạo Thiên đứng im nhìn cô nàng biểu diễn màn chống lại kẻ biến thái.

Hạo Thiên cũng không nói gì, hắn nhẹ nhàng véo má cô nàng một cái rồi bước ra ngoài cửa hang động.

“Ủa! Anh đâu rồi!” Diệp Ngân nhìn ngó xung quanh tìm kiếm Hạo Thiên.

[Sao anh ta lại véo má mình nhỉ? Mà sao mình lại để cho anh ta muốn làm gì là làm vậy?] Diệp Ngân đang mơ hồ trong suy nghĩ của mình.

“Tôi ở đây này!” Hạo Thiên nhìn những hạt mưa trả lời.

“Anh bảo sẽ làm tên biến thái mà! Không làm gì tôi sao?” Diệp Ngân đỏ mặt bước đến cạnh Hạo Thiên.

“Cô muốn tôi làm gì sao?” Hạo Thiên cười cười, nói thêm: “Cái gì càng cưỡng cầu càng khó thuộc về mà có thuộc về mình thì cũng không còn trọn vẹn!”
[Thật ra tôi muốn lắm chứ! Nhưng tự nhiên tôi muốn làm quân tử nên đành cắn răng chịu đựng thôi!] Hạo Thiên đang nuối tiếc về hành động vừa rồi, thịt dâng đến miệng mà còn không ăn, đúng là lãng phí mà.

“Cám ơn anh!” Diệp Ngân nói một cách nhẹ nhàng.

“Sao lại cám ơn tôi?” Hạo Thiên bày ra khuôn mặt ngáo ngơ nhìn cô nàng.

“Hi hi! Bí mật!” Diệp Ngân cười, đưa ngón tay lên miệng nói.

Họ cứ thế nói chuyện một cách vui vẻ.

Diệp Ngân không phải không sợ Hạo Thiên muốn làm gì đó với chính mình, mà cô nàng hiểu rằng hắn sẽ không làm như thế nếu như cô không đồng ý.

Từ lần đầu tiên gặp nhau trên bờ cát cho đến hiện tại, Hạo Thiên chưa từng làm gì quá đáng với cô cả, dù cho nhiều lần có tiếp xúc thân mật như ôm nhau, nắm tay… nhưng hắn lúc nào cũng giữ một khoảng cách an toàn cho cô nàng.

Điều này chứng tỏ hắn rất quan tâm và trân trọng cô nàng.


Diệp Ngân cũng đã bắt đầu có tình cảm với hắn nhưng cô chưa xác định được mình có thật sự muốn bên cạnh hắn suốt đời hay không?
Về phần Hạo Thiên, hắn cũng đã thích cô nàng, hắn rất thích nhưng không dám nói ra, hắn sợ bản thân hắn không đủ tốt, không bảo vệ được cô nàng…
Thích nhau nhưng không dám nói ra, đúng là éo le, người thì không xác định được mình có thích hay không (thích nhưng ngại) còn người thì lo sợ cái này cái nọ (sợ cũng đúng, nam chính nhà chúng ta chưa từng tỏ tình với ai mà, thật ra là do hắn quá nhạt nhẽo).

Được một lúc sau, Hạo Thiên chuẩn bị đồ ăn, hai người ngồi đối diện nhau ăn.

Đang ăn thì một âm thanh như cá gì đó nổ vang lên, hai người họ ngay lập tức chạy ra cửa hang động xem xét.

“A! Hạo Thiên! Anh nhìn kìa!” Diệp Ngân hốt hoảng la lên.

“Cái gì?” Hạo Thiên đứng ngơ người.

Một chiếc trực thăng đang nằm trên đất, nó nằm cách cửa hang về bên trái khoảng năm trăm mét.

“Mau lấy ô! Có thể người bên trong trực thăng còn sống!” Hạo Thiên quay qua nhìn Diệp Ngân nói, xong rồi hắn chạy về hướng chiếc trực thăng ở phía xa.

Diệp Ngân cũng không chậm trễ, cô nàng nhanh chân chạy vào trong lấy ô ra và chạy theo Hạo Thiên.

Được một lúc, hai người họ cũng đã tiếp cận được trực thăng, lúc này nó cũng đã dừng lại cánh không còn quay và máy móc đã dừng hẳn, Hạo Thiên vội vàng leo lên trên và cố gắng mở cửa ra.

Sau một hồi kéo mãi mà mở không được thì hệ thống vang lên nhắc nhở.

“Người chơi có muốn đổi kỹ năng mới hay không?”
Trên màn hình hệ thống hiện ra mấy cái kỹ năng, Hạo Thiên lúc này không còn cách nào khác đành phải chọn đổi lấy thiên phú kỹ năng với giá 8.

000 điểm tích lũy.

Sau một thoáng đau đầu nhẹ, Hạo Thiên cũng đã tiếp nhận xong.

“Người chơi hoàn thành tiếp nhận thiên phú kỹ năng!”
Mặc kệ hệ thống, Hạo Thiên cũng không quan tâm đến cảm giác, mình như đang mạnh mẽ hơn, hắn vội vàng kéo bung cánh cửa trực thăng.


“Nhanh, giúp tôi đỡ cô gái này xuống!” Hạo Thiên nhanh chóng dìu một cô gái xuống đất và đưa cho Diệp Ngân.

“Anh sao thế? Còn người khác sao?” Diệp Ngân hỏi.

“Ưm còn một người nữa! Cô dìu nổi cô gái đó không? Được thì dìu cô ta về nhà bếp đi!” Hạo Thiên vừa quay lại trực thăng vừa hỏi Diệp Ngân.

“Tôi sẽ cố…” Diệp Ngân cố gắng dìu nhưng thật sự là cô nàng không thể dìu nổi, đành phải chờ Hạo Thiên mang người kia ra và để hai người gặp nạn lên lưng Hắc Hắc.

“Về thôi!” Hạo Thiên gấp rút đưa hai người gặp nạn về nhà bếp.

……
Về đến nơi, thấy họ vẫn còn hô hấp, Hạo Thiên nhanh chóng đốt lửa sưởi ấm cho họ rồi nhờ Diệp Ngân nấu một nồi nướng nóng để rửa các vết thương cho họ.

Tận dụng những miếng băng gạc mà lúc trước Diệp Ngân xé vải làm ra, một lúc sau hai người gặp nạn cũng đã được sơ cứu xong.

“Cơ bản đã giảm được nguy hiểm… nhưng phải đợi họ tỉnh lại, trường hợp xấu nhất là không thể sống!” Hạo Thiên căng thẳng nói.

“Mong là họ có thể sống sót!” Diệp Ngân đứng bên cạnh chắp tay cầu mong.

“Cô ở đây chăm sóc họ giúp tôi nhé!” Hạo Thiên nhờ vả xong thì lấy ô và đi về hang động.

“Ưm.

” Diệp Ngân cũng không thắc mắc gì, lặng lẽ lau nước nóng cho họ.

Một lát sau, Hạo Thiên trở lại với ba bộ đồ da lợn, hắn nhờ Diệp Ngân thay đồ cho họ và tất nhiên cô cũng sẽ thay bộ đồ đang ướt sũng nước ra.

“Thay nhanh đi, kẻo bị cảm đấy! Tôi về hang động đây, không cản trở gì cô đâu!” Hạo Thiên cầm bát canh quay người trở về hang động.

“Anh đừng đi! Đợi tôi một lát, đợi tôi thay xong đồ rồi vào đây giúp tôi thay đồ cho họ!” Diệp Ngân đỏ mặt nhưng vẫn nói tiếp: “Họ đang hôn mê, một mình tôi không thể thay cho họ được!”
“Vậy… liệu có được không?” Hạo Thiên ngập ngừng.

“Được mà, tôi tin anh là quân tử!” Diệp Ngân bẽn lẽn đi vào bên trong rồi hạ rèm cửa xuống.

Sau khi thay đồ xong, Hạo Thiên bước vào, để thay đồ cho hai người kia, Diệp Ngân bắt hắn phải nhắm mắt lại và không được táy máy tay chân.

Khoảng mười lăm phút sau, hai người kia cũng đã được thay đồ xong, Hạo Thiên cùng Diệp Ngân có thể thả lỏng một chút, còn về họ có sống được hay không là phải dựa vào tạo hóa của họ rồi.


Bỗng dưng hai người kia ho lên mấy tiếng, hóa ra là họ đã bị cảm, Diệp Ngân nhanh chóng chườm nóng cho họ.

Hạo Thiên cũng chẳng biết làm gì hơn, hắn đi kiểm tra dầu gội với kem đánh răng xem chúng đã thành ra như thế nào.

“Thế nào? Có đọng lại không?” Diệp Ngân sau khi chườm nóng cho hai người kia xong thì đi lại cạnh Hạo Thiên, nói tiếp: “Cho tôi xem với!”
“Cô nhìn đi rồi biết!” Hạo Thiên né ra một bên để cho Diệp Ngân nhìn kỹ.

Hạo Thiên đã biết trước là đã thành công nhờ vào hệ thống đã thông báo từ sáng sớm, hắn chỉ muốn đi kiểm tra lại thôi.

Ngay sau đó, mùi hương từ hai bình gốm lan tỏa ra xung quanh, trước tầm mắt họ là dầu gội và kem đánh răng đã đọng lại một cách rất hoàn hảo.

“Ha ha! Không ngờ lại có màu sắc như thế!” Nhìn thấy dầu gội nhuộm màu nâu và kem đánh răng màu vàng, Hạo Thiên không nhịn được cười mà buông ra những lời vừa rồi.

“Hừ! Anh lại nghĩ gì bậy bạ đúng không?” Diệp Ngân tỏ vẻ khinh bỉ.

“Không không… ha ha!” Hạo Thiên lại cười.

“Đúng là con trai, luôn nghĩ mấy cái điều bậy bạ…” Diệp Ngân bĩu môi.

Tới đây Hạo Thiên đang nghĩ trong đầu: [Không ngờ lại có màu như vậy! Khác nào dùng *** để gội đầu và đánh răng đâu! Đúng là kinh dị thật mà!]
Còn Diệp Ngân thì: [Nhìn cũng đâu đến nỗi tệ nhưng mà…], cô nàng mỉm cười.

“Cô cười gì thế?” Hạo Thiên thắc mắc khi thấy cô nàng cười.

“Không có gì!” Diệp Ngân vội che miệng lại rồi quay người đi.

[Bảo mình nghĩ bậy bạ! Vậy mà cười tươi như vậy!] Hạo Thiên chỉ dám nghĩ nhưng không nói ra.

[Anh nói cái gì đó!] Hạo Thiên chợt rùng mình, hắn cứ tưởng là cô nàng đọc được suy nghĩ của hắn mà quay người nhìn lại nhưng thật sự chỉ là do hắn tưởng tượng ra.

Hạo Thiên cũng không có trả lời, hắn đậy nắp hai cái bình lại rồi đi ngủ một lát, Diệp Ngân thì thức chăm hai người kia.

Tới giữa đêm, Hạo Thiên thức dậy thay ca cho Diệp Ngân.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi