CUỘC SỐNG NƠI ĐẢO HOANG


Một lát sau, Hạo Thiên cùng Diệp Ngân đưa ánh mắt mong chờ hướng về phía Trúc Diệp Thanh, tâm điểm của cuộc họp này là quá trình trò chuyện lấy thông tin từ Artemis.

“Diệp Ngân nói đúng, bộ lạc của Artemis bỗng xuất hiện trên đảo này vào hai năm trước!” Trúc Diệp Thanh gật gật đầu nói.

“Vậy nhưng người còn lại ở đâu? Nếu mượn sức của gần năm mươi người thì đóng một con thuyền lớn để an toàn rời khỏi đây thì quá dễ dàng!” Hạo Thiên phấn khích nói.

“Không phải năm mươi người và chúng ta… mà có gần một trăm người nữa cũng đang ở trên đảo hoang này!” Trúc Diệp Thanh vẻ mặt nghiêm trọng.

“Là sao tôi chưa hiểu lắm?” Hạo Thiên thắc mắc.

“Trên đảo có một bộ phận người bản địa sinh sống, dân số của họ khoảng bốn mươi người! Do bất đồng ngôn ngữ mà hai bên thường hiểu lầm và gây chiến với nhau.

Người bản địa cho rằng bộ lạc Hera đang xâm chiếm đất đai của bọn họ nên mới xảy ra chiến tranh.


“Do thực lực hai bên không quá chênh lệch nên đã chia ranh giới để sống hòa bình, bộ lạc Hera ở phía nam hòn đảo, còn dân bản địa thì ở phía bắc!”
“Nhưng vào một năm trước có một đoàn thuyền tiến vào đảo! Họ phát hiện ra người trong bộ lạc liền ra tay trấn áp!”

“Ban đầu bọn người ngoài đảo đó tấn công vào phía bắc, chỗ những người bản địa sinh sống, sau khoảng hai tháng thì họ hoàn toàn chiếm cứ được vùng phía bắc.

Về phần bộ lạc Hera nhờ có sự chuẩn bị trước mà thương vong không nhiều, nhưng do chênh lệch quá lớn về sức mạnh và vũ khí nên họ rất nhanh bị bọn người kia khống chế!”
“Gần phân nửa người trong bộ lạc đã bị bọn người đó bắt thành tù binh, phần còn lại thì rút lui sâu vào rừng, sống những ngày tháng trốn tránh, lương thực thiếu thốn nên cuộc sống bộ lạc càng khó khăn hơn! ”
“Không ổn!” Hạo Thiên hốt hoảng ngắt lời Trúc Diệp Thanh.

“Có chuyện gì vậy?” Diệp Ngân cũng khẩn trương khi thấy Hạo Thiên phản ứng.

“Sao thế?” Mary cùng Lily cũng giật mình.

Hạo Thiên cũng đem chuyện gặp gỡ và cứu giúp Artemis kể ra một lần cho tất cả mọi người cùng nghe.

“Anh lo lắng những người đó sẽ dẫn những kẻ khác đến?” Diệp Ngân chắp tay lại, thể hiện sự lo lắng.

“Đúng vậy! Nếu mấy người đó thoát khỏi được nanh vuốt của trăn Titanoboa thì khả năng sẽ dẫn đám người đó đến đây!” Hạo Thiên vẻ mặt có chút căng thẳng.

Khả năng chiến đấu của bọn người kia rất là phong phú, trang bị vũ khí tuy vẫn thuộc dạng thô sơ nhưng chất lượng vô cùng tốt, số lượng người cũng nhiều hơn bọn họ, nếu đám người đó đến được đây, dù cho bên phía Hạo Thiên có bom đi chăng nữa thì vẫn khó lòng chống lại.

Hầu hết tất cả mọi người đều có chung biểu cảm lo lắng, họ cần phải tìm ra cách đối phó với đám người kia, nếu không sẽ chẳng thể có cuộc sống yên bình chứ đừng mong là đóng thuyền vượt biển.

“Có lẽ chúng ta cần tìm nhóm người còn lại của bộ lạc Hera, với sức của mấy người chúng ta là không đủ!” Diệp Ngân đưa ra phương án để đối phó với đám người kia.

“Cô rất hiểu ý tôi! Tôi cũng dự định sẽ tìm nhóm người còn lại của bộ lạc rồi sẽ bàn kế sách sau!” Hạo Thiên nhìn Diệp Ngân một cách trìu mến.

“Trước mắt, cách giải quyết cũng chỉ có thể như vậy!” Trúc Diệp Thanh cũng tỏ thái độ đồng ý.

“Tuy bọn tôi không giúp được gì nhiều nhưng cũng mong góp chút sức lực vào công cuộc này!” Lily nhìn Mary rồi bình tĩnh nói.

“Đúng đó… cần chúng tôi hỗ trợ việc gì cứ nói!” Mary vẻ mặt có chút sợ sệt nhưng vẫn nói.

“Cám ơn hai cô nhé! Việc đầu tiên cần hai cô làm là chăm chỉ học ngôn ngữ mới!” Trúc Diệp Thanh cười cười.


“Dù chỉ là biết sơ qua nhưng mong cô sẽ giúp đỡ!” Lily cùng Mary hướng tới Trúc Diệp Thanh tỏ lòng.

Không biết đó có phải là sự thật hay không, nhưng hiện tại cũng chỉ có một mình Trúc Diệp Thanh là am hiểu nhất loại ngôn ngữ của cô gái này, mọi việc đều trông chờ vào cuộc trò chuyện giữa hai người đó.

Nói chuyện với nhau được một lúc, tinh thần của Trúc Diệp Thanh có chút tiến triển tốt, cô nàng nhẹ nhõm thở ra, tất nhiên là có thông tin tốt nên cô ấy mới như vậy.

Thấy vẻ mặt mong chờ của mọi người, Trúc Diệp Thanh cũng không để họ phải đặt câu hỏi mà nhanh miệng đem hết những gì Artemis đã nói phiên dịch lại.

Theo lời của Artemis nói thì lúc ban đầu khi xuất hiện trên đảo, mọi người đều khá hỗn loạn, nguồn thức ăn thiếu thốn, nước bắt đầu là một vấn đề lớn, tuy có nước rất nhiều nhưng uống vào vừa mặn vừa chát, tộc trưởng đã ra lệnh cho tộc nhân trong bộ lạc ra ngoài tìm kiếm thức ăn và nước uống, sau khi họ trở về kết quả là có được không ít đồ ăn mà việc quan trọng nhất là phát hiện ra màn sương chết chóc.

Bộ lạc Hera xem màn sương mù đó là nơi ở của Thần Chết, cố tình đi vào sẽ mạo phạm đến uy nghiêm của Thần Chết thì sẽ mất mạng, đã có vài người trong tộc đi vào đó và mãi mãi không trở ra nữa.

Người trong bộ lạc đã đi dọc theo màn sương trắng để xem phạm vi của nó là bao nhiêu, kết quả là dường như nó kéo dài toàn bộ đảo, ý là chia đảo ra làm hai nửa do người bên phía tây chưa đi qua bên phía đông, một phần là do không dám, phần còn lại là sợ sẽ bị Thần Chết bắt đi.

Sương trắng tồn tại gần như quanh năm, có điều cứ mỗi hai năm thời gian vào mùa đông thì sương sẽ tan biến hoàn toàn ở trung tâm đảo, không biết lý do tại sao lại như vậy, cũng vì không lý giải được nên người trong bộ lạc không dám đi qua bên kia lớp sương chết chóc đó.

Thời gian màn sương tan biến kéo dài trong một tháng rồi sau đó nó xuất hiện trở lại như cũ.

Mùa đông cũng sắp đến, họ còn gần ba tháng thời gian để chuẩn bị đối sách, có nghĩa là trong mấy tháng đó bọn họ sẽ được an toàn.

“Đúng rồi! Artemis hy vọng anh sẽ giúp bộ lạc của cô ấy, đánh lui bọn người hiếu chiến kia!” Trúc Diệp Thanh bổ sung thêm rồi nói tiếp: “Còn nữa… Cô ấy bảo anh là Thần ở trên trời được cử xuống đây để giúp đỡ cho họ!”

“Sao chứ? Thần?” Hạo Thiên không hiểu Trúc Diệp Thanh đang nói cái gì, nói đúng hơn là Artemis.

“Anh có thú cưng là gấu khổng lồ, trăn khổng lồ, thuần hóa được chim khổng lồ… Có thể tạo lửa bằng phép thuật… Artemis đã nói như thế!” Trúc Diệp Thanh cười cười.

Hạo Thiên như đứng hình mất vài giây, khoang đã những thứ đó là nhờ có hệ thống mà hắn mới sở hữu được, bản thân chỉ có chút sức mọn trong tất cả chuyện đó, còn dùng phép thuật tạo ra lửa đó là hắn dùng bật lửa cơ mà.

“Bởi vì lẽ đó mà anh được xem là Sứ Thần đấy!” Trúc Diệp Thanh khẳng định thêm một lần nữa rồi nói thêm: “Bộ lạc Hera tôn thờ Thần linh nên người được coi là Sứ Thần có địa vị rất cao, còn có thể tùy ý sai bảo người trong bộ lạc cung như lựa chọn những cô gái để hầu hạ mình!”
“Nhưng, tôi có là Thần hay gì đâu?” Hạo Thiên cười khổ.

“Thế nào? Anh có thích không?” Trúc Diệp Thanh không nhịn được mà cười.

“Cô giải thích cho Artemis hiểu giúp tôi đi!” Lúc này Hạo Thiên mới hiểu tại sao Artemis lại cung kính với mình như vậy.

“Không nên đâu! Nếu anh đã muốn nhờ sự giúp đỡ từ bộ lạc Hera thì không nên từ chối chức vụ này… Thường thì các bộ lạc rất kì thị người ngoài, rất nhiều nhà báo hay những người từ bên ngoài tới, họ đều có thái độ bài xích…” Trúc Diệp Thanh âm thầm ra hiệu cho Hạo Thiên.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi