CUỘC SỐNG NƠI ĐẢO HOANG


Dù cho vết thương có lớn nhỏ ra sao, nếu không khử trùng, vệ sinh thường xuyên sẽ dễ bị hoại tử và có thể để lại sẹo, để tránh tình trạng này xảy ra, biện pháp tốt nhất là tắm nước nóng nhằm tiêu độc giải trùng, ý là rửa sạch vết thương cùng vi khuẩn.

Vết thương của Artemis cũng không nhẹ nên Hạo Thiên mới nhờ Trúc Diệp Thanh chăm sóc cho cô bé, lúc đầu thì cô bé không đồng ý nhưng vì trong suy nghĩ trong lòng thì những người này đều là có địa vị cao thượng vô cùng nên đã để cho Thanh Thanh tùy ý đụng vào cơ thể.

Nếu Artemis vẫn cố kháng cự thì bọn họ cũng chẳng thể làm gì được bởi vì thân thủ của cô bé vẫn rất ghê gớm.

Hạo Thiên cũng không rảnh rỗi, hắn sau khi sắp xếp công việc cho mọi người thì hắn đi đến bên hồ cá thăm bẫy, rồi trở về còn soạn đồ trong ba lô ra ngoài cũng như là trồng thêm cây xoài, cũng khá bất ngờ khi bọn người Trúc Diệp Thanh cũng rất may mắn khi họ đi xung quanh nơi trú ẩn vậy mà lại tìm được kha khá cây thuốc có thể cầm máu trị thương, còn tìm thấy không ít nấm cùng nhiều trái cây khác như bưởi, táo, nho!
Một lát sau, Hạo Thiên sửa soạn mọi thứ xong, Artemis cùng Diệp Ngân cũng đã tắm rửa sạch sẽ, sáu người ngồi xuống bàn cùng nhau ăn cơm chiều.

Bữa ăn trên bàn có rất nhiều món, chúng rất hấp dẫn, nào là món gà rừng nấu măng, nấm đùi gà nướng, cá chiên, thức uống thì có rượu phúc bồn tử, nước ngọt, tráng miệng bằng trái cây tươi.

Lúc trước khi chỉ có hai người thì thức ăn của họ rất đơn giản, đôi khi chỉ cần vài con cá rồi ít nước trà bạc hà là xong bữa, rồi khi nơi trú ẩn khá hơn chút thì ăn thịt lợn rừng suốt, rồi bây giờ lại có nhiều món ngon như vậy.


Gà rừng trong rừng tre vẫn còn nhưng hành tung bất định, muốn tìm chúng rất khó, may mắn lắm mới có thể gặp lại chúng, nấm thì không phải lúc nào cũng tìm được vì trên đảo hoang này quá nhiều nấm độc, tự trồng nấm cũng chẳng phải điều gì dễ dàng.

Qua một lúc trò chuyện, Hạo Thiên lúc này mới biết là gà này không phải là gà do họ nuôi mà là tiểu bạch tình cờ phát hiện và bắt lấy mang về đây.

"Ngon quá! Cô nấu ăn ngày một giỏi, rất có tay nghề!" Hạo Thiên khen ngợi khi mà nếm thử đồ ăn do Diệp Ngân nấu.

"Hi hi! Chỉ là nấu mấy món đơn giản, hương vị của chúng đều tự nhiên nên ngon là điều tất yếu!" Diệp Ngân đỏ mặt nói.

"Cô đừng nói vậy! Hương vị dù ngon nhưng rơi vào tay người nấu tệ thì cũng không ngon nổi!" Lily vừa húp canh vừa tấm tắc khen.

Trúc Diệp Thanh cùng Mary đều đồng loạt gật đầu, tỏ thái độ đồng ý.

Ban đầu khi nướng cá, do không rành việc canh lửa mới dẫn đến hư hỏng, nhưng sau ngần ấy thời gian ở cạnh Hạo Thiên, cô vẫn ít nấu ăn và rồi đến khi làm nơi trú ẩn rồi hàng rào bao quanh thì công việc nấu ăn giao lại cho Diệp Ngân nên bây giờ tay nghề nấu nướng của cô nàng rất là tốt.

"Đầu bếp số một ở nơi đây không phải là A Ngân chứ còn ai vào đây nữa!" Hạo Thiên được dịp nịnh bợ nóc nhà (ý là vợ) nên rất hăng hái.

"Không đâu, tôi sao nấu ngon bằng Hạo Thiên, chắc do mọi người lâu rồi không có ăn canh mà thấy ngon thôi!" Diệp Ngân vẫn khiêm tốn.

"Hừ! Đã bảo là cô nấu ngon thì chịu đi, ngại ngùng gì nữa! Sợ chúng tôi bắt cô nấu hoài hay sao mà sợ?" Trúc Diệp Thanh tỏ vẻ hằng học.

Đang nói chuyện vui vẻ thì có một sự trầm lặng đang hiện diện trên bàn ăn, từ đầu bữa ăn đến giờ vẫn chưa thấy Artemis động vào đũa.

"Sao thế? Em không quen ăn những món này sao?" Trúc Diệp Thanh dùng ngôn ngữ của Artemis hỏi, khi thấy cô bé không ăn gì mà ngồi trầm ngâm.


"Nữ Sứ Thần chuẩn bị đồ ăn trông rất ngon, Artemis cảm thấy rất vinh dự khi được ngồi ăn cùng các vị!" Artemis lúc này mới định thần lại, nói nhỏ cho Trúc Diệp Thanh nghe để phiên dịch cho mọi người cùng nghe.

Hạo Thiên cùng mọi người có vẻ hơi ngại ngùng, nhưng thôi cũng kệ miễn là cô bé cảm thấy thoải mái là được.

Tay chân vụng về cầm đũa gắp miếng cá, đưa lên miệng rồi cắn một cái, hai mắt sáng ngời, hai tay chắp lại, nhìn vào cái biểu cảm này Hạo Thiên cùng mọi người nhìn vào là đã biết nó rất ngon.

Nhưng biểu cảm ngay sau đó làm tất cả đều thấy chạnh lòng, đôi mắt rưng rưng những giọt lệ.

Từ khi mà cả bộ lạc bị chèn ép vào một góc thì thức ăn càng khan hiếm hơn, rất nhiều người ra ngoài vì tìm kiếm thức ăn cho mọi người mà phải đánh đổi tính mạng của mình.

Nhưng dù là vậy thì người ăn nhiều nhất lại là Artemis, Hạo Thiên cũng không ngờ với thân hình nhỏ bé như vậy mà lại có thể ăn nhiều đến vậy.

Sau một lúc ăn uống no nê, Hạo Thiên liền ra bên ngoài dựng lều để tối nay hắn ra đó ngủ, hang động chỉ có thể ngủ hai người, nhà tre thì chứa được ba người, Hạo Thiên cứ như thế bị cho ra ngoài.

Hiện tại cũng không cần quá lo lắng, phía ngoài đã có hàng rào che chắn, còn có hổ răng kiếm, Hắc Hắc cùng Bạch Bạch và tiểu bạch ở đây thì chẳng phải lo dã thú gì xuất hiện phá rối.

Sau khi dựng xong, hắn liền như thế chui vào túi ngủ rồi đánh một giấc tới sáng.


Nhiều ngày ở bên ngoài, dù có Hắc Hắc cùng Bạch Bạch bảo vệ nhưng Hạo Thiên không cảm thấy an tâm mà ngủ nên rất nhiều hôm hắn không ngủ được, hiện giờ thì hắn rất an tâm.

Giấc ngủ này sẽ hồi phục cho hắn sau những ngày bôn ba mỏi mệt, đúng là không có nơi nào an tâm bằng nhà, thực ra hắn muốn về nhà của hắn nhưng chỉ đành coi nơi đây là nơi để mà hắn trở về.

Bên Trúc Diệp Thanh cùng Artemis cũng đi ngủ sớm, Artemis đang bị thương nên càng cần ngủ sớm, tuy trong hang động có giường nhưng cô nàng vẫn chui vào một góc, tay cầm hai cây đao bằng đá như thói quen.

Lúc đầu từng nghe Hạo Thiên nói trước chuyện này, nên Trúc Diệp Thanh cũng hiểu được nhưng mà cô nàng vẫn không tin cho lắm, đến khi thử để cô nàng buông bỏ phòng bị để nằm trên giường dưỡng thương thì theo bản năng cô bé vẫn như vậy mà ngủ.

Trúc Diệp Thanh nhìn thấy Artemis như vậy cũng lấy làm xót xa, dù gặp nhau chưa lâu nhưng nhìn vào tình cảnh của cô bé như vậy, cô đã xem nó là em gái của mình nên rất tận tình chăm sóc.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi