CUỘC SỐNG NÔNG THÔN GÀ BAY CHÓ CHẠY


Hàn Quang Quang tỉnh dậy với một tràng khóc loạn xạ, đầu vẫn còn choáng váng, lắc lắc cũng cảm thấy đau đầu.  Người phụ nữ trung niên ngồi bên giường nhìn thấy tiểu cô nương cuối cùng cũng tỉnh lại, vội vàng ấn đầu nhỏ đang lắc lư của Hàn Quang Quang, "Quang nhi, con tỉnh rồi, con làm nương lo lắng muốn chết."  Khi người phụ nữ trung niên vừa nói vừa không thể kìm được nước mắt khẽ rơi. Hàn Quang Quang vừa mở mắt ra đã sững sờ, đây là cái quái gì vậy?  Ta có đi lạc vào bối cảnh quay một bộ phim cổ trang do nhầm lẫn không? Không ai bảo ta mau mau chạy đi a?  Căn nhà rơm đơn sơ dột nát, đồ đạc cũng đơn sơ, ngoại trừ chiếc giường gỗ nhỏ đang nằm ngủ bên dưới, cùng chiếc giường gỗ lớn hơn dưới ô cửa sổ nhỏ đối diện, trong phòng không còn thứ gì khác.  Người phụ nữ đang ngồi trên giường ôm lấy cô lúc này là một gương mặt xa lạ, tuổi chừng ba mươi, dáng người trung bình, từ khuôn mặt có thể thấy được khi còn trẻ là một phụ nữ xinh đẹp.  Chỉ là bây giờ hốc mắt của cô ấy trũng xuống, khuôn mặt hốc hác và xanh xao, mặc một chiếc quần dài màu xám và áo khoác đã bạc màu sau khi giặt, trông cô ấy già đi một chút.  "Tỉnh đi, tỉnh lại đi, Tú Quyên, đừng khóc nữa, mẫu thân ta mà biết được, nhất định lại mắng ngươi một trận."  Nghe thấy giọng nói trầm ấm của một người đàn ông trung niên, Hàn Quang Quang nhận ra rằng trong phòng còn có một người khác, đó là một người đàn ông trung niên vạm vỡ và mạnh mẽ với khuôn mặt đen đỏ không thể diễn tả nỗi buồn.  "Ngươi chỉ biết nghe lời mẫu thân.


Nhìn xem gia đình khác thế nào, gia đình chúng ta làm sao? Ngươi nhìn xem mẫu thân đối xử với chúng ta như thế nào?"  Người phụ nữ nghe người đàn ông nói, lập tức trừng to mắt: "Sốt cao mấy ngày rồi cũng không có người hỏi thăm, ta nói ngươi xin mẫu thân mấy đồng bạc mời đại phu đến ,mẫu thân nói sao?"  "Nói Quang nhi là nữ tử, cũng không phải quý nhân, hai ngày nữa sẽ không sao.

Đại huynh của ngươi còn nói, Quang nhi tính mạng quá rẻ, không cần mời đại phu.

Đây mà là một gia đình sao? Điều này chính là mẫu không xem chúng ta như người một nhà còn gì?"  Vừa nói, người phụ nữ vừa vỗ ngực và bắt đầu nức nở.  Người đàn ông nghe những lời buộc tội và phàn nàn của vợ mình, ngồi xổm trong góc phòng, hai tay ôm đầu, thở dài và không cãi lại.  Hàn Quang Quang càng bối rối, cô mở to mắt nhìn hai người, nghĩ rằng mình rõ ràng đang đóng vai người giúp việc bên cạnh một cô con gái trốn chồng trong phim cổ trang, cô đang quay cảnh bỏ trốn.  Cô nhớ lúc kéo nữ chính chạy ở hiện trường quay phim thì vấp phải thứ gì đó ngã lăn ra bất tỉnh, sao lúc tỉnh lại không hiểu sao lại chuyển cảnh?  Đây có phải là một bộ phim truyền hình về mục vụ nông thôn thay vì Cuộc hôn nhân trốn chạy của thiên kim không?  Hàn Quang Quang giơ tay lên và cố gắng nhìn nó, gầy và nhỏ, so với trước đây nhỏ hơn vài vòng.  Đây rõ ràng không phải tay của cô, đang suy nghĩ lung tung, Hàn Quang Quang cảm thấy trước mắt tối sầm, thiếu chút nữa mất đi ý thức, một trận đau như kim châm đánh tới, trong đầu hiện ra ký ức không thuộc về mình. Hàn Quang Quang đã tốn rất nhiều công sức mới tìm ra, bây giờ cô ấy không phải là cô ấy, Hàn Quang Quang này là một cô gái nông dân đến từ một triều đại vô danh, còn cô ấy đã chết khi ngã xuống phim trường.  Linh hồn không thể giải thích được đã đến triều đại không được ghi lại trong lịch sử này, và cô được tái sinh thành cơ thể của một cô bé bảy tuổi.  "Quang nhi, con sao thế? Lại đau đầu à? Quang nhi tội nghiệp của ta." Lâm thị đau khổ ôm lấy cơ thể nhỏ bé nữ nhi của mình, ước gì nàng có thể thay nữ nhi ghánh chịu nỗi đau.  "Nhị ca, nhị nương, người chết đều ở nơi nào rồi? Lợn cũng không có người cho ăn, lợn kêu không nghe thấy sao? Một đám hỗn đản, đều chỉ biết lười biếng." Hàn Quang Quang đang dần tiếp nhận thông tin hỗn loạn trước mặt thì một tiếng chửi rủa khàn khàn chói tai vang lên từ bên ngoài ngôi nhà.  "Ta đi trộn thức ăn cho heo, Tú Quyên, ngươi cho Quang Nhi ăn cái gì, để con khôi phục thể lực."  Hàn Đức Bình đang ngồi xổm trong góc phòng nghe thấy giọng nói thì bất giác run lên, nhìn nữ nhi đã tỉnh trên giường rồi vội vàng đi ra ngoài.  Không lâu sau, bên ngoài truyền đến những tiếng chửi rủa lớn hơn.  "Lâm thị đâu? Nàng ta chết ở đâu? Tại sao một đại nam nhân lại đi cho heo ăn?"  "Mẫu thân, Quang Nhi tỉnh rồi, Tú Quyên đang chăm sóc nàng." Đây là Hàn Đức Bình thành thật nói.  "Cô nương muốn đòi tiền của ngươi sao? Ngươi không ra kia đốn củi, đừng mong ta giúp ngươi.  Con khốn suốt ngày chỉ biết trốn tránh lười biếng, còn nữ nhân lười biếng của ngươi, đừng tưởng rằng sau khi ngươi giúp nàng ta cho lợn ăn, thì nàng ta liền không phải làm việc nữa, công việc còn đang đợi nàng ta đấy."Quang Quang nghe trên giường truyền đến một tràng hắc tuyến, người trong sân chửi bới không ai khác chính là bà nội của nguyên chủ, Trần Thị, một lão bà ghê gớm nhất trong số những người ghê gớm.  Ngôi nhà của chủ sở hữu ban đầu là một nông dân bình thường ở làng Đại Liễu, thị trấn Hoa Lê, huyện Hoài Gấm, tỉnh Hoài Dương, trong triều Đại Thịnh.  Hàn lão, là một người đàn ông xuất chúng trong vùng đất này, ông lấy vợ là người họ Trần và có bốn người con trai: Đức Hưng, Đức Bình, Đức Phú và Đức Quý đều đã lấy vợ có con.


Vợ chồng lão Hàn vẫn còn một cặp con gái sinh đôi vẫn đang ở trong phòng riêng của họ và chưa kết hôn.  Hàn lão tương đối đoan chính, tính tình hiền lành lương thiện, đại khái là Hàn lão phụ trách bên ngoài cuộc sống, chuyện lặt vặt cơm ăn áo mặc trong nhà đều do Trần thị phụ trách.  Nguyên chủ Hàn Quang Quang là con gái út của Hàn Đức Bình, con trai thứ hai của Hàn gia, có ba anh trai và một chị gái.


Về phần tại sao nguyên chủ tuổi còn trẻ liền chết, là bởi vì một trận phong hàn cảm mạo.  Ban đầu đó không phải là một căn bệnh nghiêm trọng, nhưng bà nội lập dị của nguyên chủ không muốn gặp người nhà của Hàn Đức Bình cho lắm, thậm chí còn là rất ghét nàng ta.  Vì vậy bà ta trì hoãn không chịu đưa tiền cho Hàn Đức Bình mời đại phu khám cho cháu gái nhỏ nên nguyên chủ sốt cao hai ngày rồi qua đời.  Chỉ sau đó, Hàn Quang Quang mới đến từ một thế giới khác.  Ở một thế giới khác, cha và ông nội của Hàn Quang Quang đều từng là quân nhân và lập công, họ có danh hiệu Gia đình vẻ vang, đó là nơi bắt nguồn của tên của Quang Quang.  Ở thế giới khác, ánh hào quang chính là ánh sáng vinh quang, nhưng ở Hàn gia hiện tại, ánh hào quang là một từ ngữ khinh bỉ.  Bởi vì Hàn lão nhân khẩu đông, nhất là Hàn Đức Bình nhà này sinh hết con này đến con khác, đối với một gia đình không giàu có mà nói, đơn giản là tệ càng thêm tệ.  Vì vậy, khi Quang Quang được sinh ra, Trần Thị đã chọn một cái tên ngẫu nhiên đầy ác ý, có nghĩa là Hàn Đức Bình và Lâm thị sinh nhiều con đến nỗi chúng sẽ ăn hết thức ăn trong nhà và cả gia đình sẽ nghèo khó trong tương lai.  Nghĩ đến những điều này, tôi lại càng không nói nên lời, dù điều kiện gia đình tôi kiếp trước không giàu có lắm nhưng vẫn là một gia đình khá giả, bố mẹ tôi đối xử yêu thương, hạnh phúc.  Nhưng nhìn hiện tại mà xem, bà nội cực kỳ bạc tình, gia cảnh bần hàn, cha mẹ nhu nhược, ông trời ơi, nhân sinh còn có thể làm ra chuyện cười lớn hơn được không?.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi