CUỘC SỐNG NÔNG THÔN GÀ BAY CHÓ CHẠY


Đặt Lâm thị nằm trên giường xong, Quang Quang bảo Tiểu Miên không được ra khỏi phòng, lấy lí do là đang chăm sóc cho mẹ.Ở phía bên kia, Hàn Đức Bình dẫn theo Hiếu Chính lên trên phòng chính tìm Trần thị đòi tiền đi lấy thuốc.Ông Hàn đem tình huống Vương đại phu nói cho Trần thị nghe, Trần thị mặt ủ rũ không vui nói: "Nàng ta mắc phải bệnh nhà giàu, nhà ta làm sao mà trị nổi?"Hàn Đức Bình liền nói "Nương, mặc kệ thế nào cũng phải trả tiền khám bệnh cho Vương đại phu, còn mua một ít thuốc nữa."Trần thị nghe Hàn Đức Bình nói chuyện liền giận không có chỗ phát tiết "Cái gì mà phí khám bệnh? Rồi lại còn tiền thuốc ? Lão nương ta thiếu nợ ngươi cái gì à, ta tay phân tay nước tiểu đem ngươi nuôi lớn như vậy ngươi một đồng cũng không kiếm cho ta.


Chỉ biết ngửa tay đòi tiền, hay là ngươi đem bán xương bán thịt của mẹ già luôn đi.""Được rồi được rồi." Ông Hàn tâm tình cũng không được tốt, bị Trần thị nhao nhao như vậy cũng rất đau đầu."Mau đưa tiền cho Hiếu Chính."Thấy Ông Hàn tức giận thật, Trần thị lúc này mới bất đắc dĩ đi vào buồng trong lấy ra một chuỗi tiền.Hàn Đức Bình dặn dò Hiếu Chính đi nhanh về nhanh, Hiếu Chính lúc này mới cầm tiền chạy đi, đại vương trang cách thôn đại liễu chỉ có hai dặm đường, giữa hai bên cánh đồng khắp nơi đều là người nhà nông đang làm việc, cũng sẽ không xảy ra chuyện gì, cho nên Hàn Đức Bình mới yên tâm để một mình Hiếu Chính đi đại vương trang lấy thuốc."Đêm nay lão đại cùng Hiếu Tông trở về, bà đi sắp xếp người nấu cơm sớm một chút, hầm hai cái trứng gà đường nâu bồi bổ cho vợ lão nhị." Ông Hàn ngồi xuống ghế thanh âm nặng nề.Trần thị mặc dù không vui vẻ mấy nhưng cũng không có nói lại gì nữa, đi ra khỏi phòng chính gọi người đi nấu cơm.Bà ta mở miệng liền nghĩ gọi Lâm thị cùng Tiểu Miên, lời vừa ra đến cửa miệng chợt nhớ ra Lâm thị bị bệnh liền kìm lại, hướng đông phòng mà kêu to : "Đại nương tử, nhị nương tử, mau xuống nấu cơm đi."Hô mấy thanh âm, Ngô thị mới cùng Chu thị mới chậm rì rì ra khỏi phòng mình đi xuống nhà bếp.Cơm còn chưa nấu xong, quả nhiên Hàn Đức Hưng đã mang theo Hàn Hiếu Chu, Hàn Hiếu Diên, còn có ba người nhà Hàn Hiếu Tông trở lại rồi.Ngày mai là Đoan Dương tiết, chủ quán rượu cố ý cho ba người một ngày nghỉ, Hàn Hiếu Chu, Hàn Hiếu Diên lúc này mới rảnh rỗi trở về nhà.Chỉ là vừa về nhà biết được Lâm thị bị bệnh, hai người đều mặt đều biến sắc, vội vàng trở về phòng xem Lâm thị như thế nào.Ông Hàn lên tiếng để Trần thị hầm hai cái trứng đường nâu cho Lâm thị bổ thân thể, Trần thị đến cùng tức không nhịn nổi, chỉ nấu một quả trứng, Quang Quang cũng mặc kệ những cái kia, dù sao có còn hơn không, nàng cầm một quả trứng vui vẻ bê vào phòng trong.Cơm tối nay Hàn gia ăn là khoai tây vụn hầm, rau dền xào, đậu đũa xào, thịt kho tàu, món chính là một nồi bột ngô, một nồi cháo gạo.Đây đối với Hàn gia mà nói đã là vô cùng phong phú, Quang Quang trước múc chén cháo gạo, lại cầm cái bánh bột ngô, còn muốn cầm chén lấy thêm đồ ăn, Trần thị thấy thế sắc mặt xanh xám "Ngươi cái tiểu nha đầu, chúng ta người lớn cũng còn chưa ăn, ngươi đang làm cái gì vậy?"Quang Quang vô tội nói: "Nương cháu cũng còn chưa có ăn đâu ạ!"Trần thị hận nghiến răng "Nàng ta không phải ăn trứng gà đường đỏ rồi à, thử hỏi trong nhà cái ai như nàng ta sao, hai thân già chúng ta còn chưa ăn một miếng nào, nàng ta đã quen hưởng thụ rồi.

Ngươi còn cầm những này, sao không làm cho nàng ta ăn nổ bụng luôn đi ."Quang Quang cũng không để Trần thị mắng tiếp "Tổ mẫu, nương cháu có ăn trứng gà đường đỏ thì cũng đã có người ăn một quả trước rồi, gia gia cố ý phân phó hầm hai cái trứng gà cho nương cháu bổ thân thể, nhưng nương cháu cũng không có được ăn hai cái trứng, lúc cháu bắt đầu đi vào cũng chỉ có một trứng gà, một cái kia không biết bị ai ăn trộm, cho nên nương cháu coi như không phải là người độc nhất.Còn có một quả trứng gà làm sao ăn đủ no, nương cháu đi làm cả ngày vừa mệt vừa đói, hiện tại còn đang bệnh, nương cháu không được ăn sao?Nếu như người làm việc chăm chỉ tối ngày không xứng được ăn cơm, thì những người lười nhác không góp sức lực gì cho gia đình có xứng ăn cơm của Hàn gia chúng ta không ạ?"Quang Quang nói năng có khí phách đến nỗi những người trong phòng đều yên tĩnh.Hàn Đức Hưng cười lạnh, nhìn Hàn Đức Bình nói: "Lão nhị, hiện tại trong nhà đệ là nha đầu Quang nhi này làm chủ à? Đệ xem nó nhanh mồm nhanh miệng thế khiến nương chúng ta đều á khẩu không trả lời được."Hàn Đức Hưng nói đến đây, Trần thị mới hoàn hồn, Trần thị đặt mông ngồi trên đất ôm ngực, sau đó vỗ đùi kêu rên lên "Già rồi còn vô dụng, bị một tiểu nha đầu chỉ mặt mắng không nói nên lời, cái gì mà không cống hiến, cái gì mà không làm được việc, ta không xứng ăn cơm, ta vất vả gần chết dưỡng nhi dục nữ là vì cái gì?"Vừa khóc Trần thị vừa lau nước mắt nước mũi, ai không biết còn tưởng rằng bà thật sự phải chịu ủy khuất lơn.Phùng thị cùng Hàn Tiểu Đường đều đến bên cạnh Trần thị, Hàn Tiểu Đường khuyên Trần thị "Nãi nãi, trên mặt đất lạnh người mau dậy đi, luận công cực khổ cái nhà này ai không ai so được với người, người đừng nghe quang nhi nói hươu nói vượn, nó vẫn còn con nít làm sao nó hiểu được những thứ này."Trần thị được Hàn Tiểu Đường chỉ điểm lập tức phản ứng "Không sai, nó một tiểu nha đầu làm sao nói được những lời này, nhất định là Lâm thị tiện nhân kia dạy."Nói xong Trần thị liền lao tới cửa chính phòng, tay chỉ đông sương phòng chửi ầm lên "Cái đồ sao chổi nhà ngươi, làm tan cửa nát nhà, dám khuyến khích hài tử đến mắng lão nương, ngươi đây là không nhìn nổi lão nương, ngươi quên mất thân phận mình là ai, ta cho ngươi ăn bể bụng, cái đồ tham ăn."Quang Quang nghĩ mắng một câu cmn, đương nhiên Quang Quang cũng làm vậy luôn, nàng không chút lưu tình phản kích lại: "Nương cháu không phải sao chổi càng không phải làm tan cửa nát nhà, Tổ mẫu sinh con dưỡng cái cho Hàn gia ai cũng mang ơn người, nương của cháu cũng thay cha sinh con dưỡng cái lo liệu việc nhà, việc đồng áng vất vả, vì vậy nương cũng là đại công thần của Hàn gia."Hàn Hiếu Chu Hàn Hiếu Diên cũng ngồi không nổi đều đứng lên, Hàn Hiếu Chu còn đứng thẳng lưng ưỡn ngực.

Anh ta chăm chú nhìn qua chỗ Ông Hàn nãy giờ vẫn còn đang im lặng :" Gia, tiểu muội cháu nói không sai, nương cháu không phải sao chổi làm tan cửa nát nhà, nương vì cái nhà này cố gắng như thế nào ai cũng đều thấy được.Tiểu muội cháu cũng không phải tiểu nha đầu, nàng là Hàn gia cô nương, cùng tất cả mọi người là giống nhau."Ông Hàn sửng sốt nhìn qua Hàn Hiếu Chu đang vô cùng kiên quyết, từ lúc nào mấy đứa hài tử nhà nhị phòng lớn bé đều có chủ kiến như vậy rồi?Hàn Đức Hưng vỗ bàn một cái, chỉ vào Hàn Hiếu Chu dạy dỗ "Ngươi sao dám nói chuyện như vậy với gia gia, ranh con, ngươi đã quên ngươi là ai, thân phận gì sao? Tiểu muội ngươi không biết lễ phép không phải tiểu nha đầu thì là cái gì?"Hàn Đức Bình từ từ đứng lên, lộ ra một vệt nụ cười khổ sở, hắn trầm thấp thanh âm bên trong cất giấu lửa giận "Đại ca, nhi tử của ta là thằng ranh con, vậy nhi tử của huynh là cái gì? Khuê nữ của ta là tiểu nha đầu vậy khuê nữ của huynh thì sao?" "Con của ngươi cũng lắm cũng chỉ là bồi bàn đi hầu hạ người khác, làm sao cùng ta.


.


.""Lão đại!" Không đợi Hàn Đức Hưng nói hết lời Ông Hàn quát lên một tiếng lớn, dùng sức đem cái tô bát sứ đập vỡ rơi xuống đất tan tành.Lập tức những người khác im lặng, tiếng kêu khóc chửi rủa của Trần thị cũng đột nhiên dừng lại..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi