CUỘC SỐNG NÔNG THÔN NHÀN RỖI

Edit: Thiên Âm

Lúc này tiết trời rất oi bức, không còn cái mát dịu của mùa xuân nữa, sau khi qua tết Đoan Ngọ, đã là giữa năm rồi, mỗi ngày đều nóng bức như nhau.

Vào giữa tháng năm, Triệu gia bắt đầu lên kế hoạch xây nhà mới, để kịp khởi công vào tháng sáu, cho nên quyết định đi tìm chỗ xây nhà trước.

Ban đầu nhà bọn họ chuẩn bị xây nhà mới, thứ nhất là có chỗ ở thoải mái cho người trong nhà, thứ hai là muốn cách xa đám người tam phòng miễn cho sau này lại phát sinh thêm nhiều rắc rối. Cho nên sau khi bàn bạc với nhau, mọi người muốn chọn một nơi có phong thủy tốt là đầu tiên, thứ hai là cách nhà cũ xa một chút, thế nhưng phần đất xây nhà để thỏa mãn hai yêu cầu này không nhiều lắm, mặc dù thôn dân trong triệu gia thôn không đông, nhưng ruộng đồng nào cũng có chủ, cũng chỉ còn vài mẫu ruộng vô chủ ở vùng hoang vắng, nếu muốn xây nhà mới thì không nên xây ở những chỗ này, không có tính an toàn.

Nhắc tới cũng thật đúng lúc, khi mọi người đang suy đi nghĩ lại xem chỗ nào hợp thì Triệu Tín Lương chợt đưa ra ý kiến, bảo là muốn xây nhà mới thì không bằng xây trên đất mà Uông thị tặng nhà mình đi, nơi đó không tính là hẻo lánh, xung quanh cũng có vài gia đình, chỉ là cách nhà cũ khá xa mà thôi, kỳ thực như vậy cũng tốt, ít nhiều cũng không có thị phi, hơn nữa cũng có vài hộ gia đình ở xung quanh, lại phù hợp với yêu cầu mà mọi người đưa ra, mà mấy mảnh đất hoang vừa vặn ngăn cách với nhà cũ một khoảng rất xa, như vậy cũng không cần ở chung một chỗ với tam phòng.

Quyết định được chỗ xây nhà, mọi việc còn lại cũng dễ dàng hơn rất nhiều, Triệu Tín Lương trừ việc xuống ruộng trồng trọt thì thời gian còn lại đều đặt hết vào chuyện xây nhà mới.

Đầu tiên bọn họ phải đặt đá nền như ở hiện đại, đây là giai đoạn quan trọng nhất khi xây nhà nên tốn không ít thời gian, trên cơ bản nếu đã làm nền móng xong rồi, thì việc xây nhà cũng sẽ nhanh hơn.

Trong thôn Triệu Tín Lương giao hảo rất tốt với mấy người trong đó có người từng học cách làm ngói, năm xưa cũng là một thợ làm ngói, vì vậy vừa nghe nói Triệu Tín Lương muốn xây nhà mới, không nói nhiều liền đến hỗ trợ một tay, còn cho ý kiến, hỗ trợ việc nặng, làm nền, mọi người cứ thế mà bận rộn đến mức bất diệc nhạc hồ. [mệt mỏi muốn nằm]

Đương nhiên, nhóm người đến giúp đỡ kia, trừ một số thật tâm đến giúp thì những người còn lại đều muốn lôi kéo làm quen với Triệu Tín Lương, còn là bởi vì cuộc sống hiện tại của nhà hắn rất tốt, có thể mua bò, xây nhà mới, cho nên muốn mượn dịp này đến làm thân với gia đình Triệu Tín Lương, để ngày sau có việc gì có thể tìm Triệu Tín Lương giúp đỡ.

Đúng lúc này, cả nhà Triệu Thanh thủy không biết xấu hổ kéo đến.

Không nói đến chuyện cả nhà Triệu Tương Nghi đều thấy người nhà họ đến trộm đồ, chỉ bằng vào chuyện không cho đi nhờ xe bò lần trước ở trấn Thanh hà thôi, cả nhà Triệu Tương Nghi cũng không muốn dây dưa cùng nhà Triệu thanh thủy rồi.

Triệu Tín Lương đối với những thôn dân mượn cớ đến giúp đỡ để lấy lòng mình đều đối đãi rất hòa hảo, mặc dù biết rõ những thôn dân này không thật tâm giúp đỡ mình, nhưng trên mặt vẫn tươi cười, không có chuyện gì là tốt tuyệt đối hết. Thế nhưng, lúc nhìn thấy cả nhà Triệu Thanh thủy, Triệu Tín Lương liền trực tiếp đưa ra lời cự tuyệt, muốn đến giúp đỡ xây nhà mới ư, đã đủ người rồi không cần thiết đâu.

Những thôn dân còn lại đều mở to mắt nhìn, trực tiếp làm cả nhà Triệu Thanh thủy không còn mặt mũi nào.

Nghe nói sau khi về nhà, hai vợ chồng Triệu thanh thủy lại cãi nhau, hình như là ông chồng trách bà vợ có tầm nhìn thiển cận, không biết nhìn xa, bà vợ đương nhiên không chịu yếu thế cũng chửi ầm lên, thậm chí cả hai vợ chồng xông vào đánh nhau túi bụi, vợ Thanh thủy tức giận bỏ về nhà mẹ đẻ.

Nàng ta về nhà mẹ đẻ, Triệu Thanh Thủy cũng không có vội đi rước về, bởi vì nhà của hắn không cho đi, Triệu Thanh thủy là người đôn hậu đương nhiên sẽ đến dẫn vợ về, lần này vợ hắn về nhà mẹ đẻ, nếu hắn mà đi qua đó thế nào cũng bị người nhà mẹ đẻ của vợ nắm mũi lên mà mắng chửi, nam nhân dù sao cũng phải có bản lãnh riêng của mình, nếu cứ ỷ hết vào vợ, vậy nói không chừng hắn sẽ nhu nhược, vô năng đến mức nào đây.

Nhà mới có diện tích rất lớn, ước chừng lớn gấp hai gấp ba lần nhà cũ, kỳ thực nhà cũ bọn họ bây giờ cũng rất lớn, phòng của Triệu Tín Lương, triệu Hoằng Lầm, phương thị và Triệu Tương Nghi ở cùng một phòng, hơn nữa còn có trù phòng. triệu tương Nghi cũng tính toán qua đại khái là bằng hai, ba trăm mét vuông ở hiện đại đi, nếu tính theo giá nhà ở hiện đại thì, một căn như thế không biết tốn hết bao nhiêu tiền rồi.

Triệu Tương Nghi chỉ là tính sơ sơ qua một lần thôi, cũng khiến chính mình phải giật mình, xem ra ở cổ đại dân số ít ỏi, đất đai lại nhiều, cho nên đất xây nhà đều rất rẻ, chí ít nhà nàng hiện tại mặc dù không bằng phú hộ nhưng nhà cũ không phải là nơi nhỏ hẹp, có thể ung dung ở.

Sau khi làm xong nền móng, mọi người trong nhà bắt đầu tụ lại bàn bạc xem nên xây như thế nào, đối với căn nhà mới này kỳ vọng rất nhiều, trên mặt mọi người đều phảng phất một tia mong chờ, phải xây như thế nào, ở chỗ nào xây cái gì.

Căn cứ theo xu thế hiện này, Triệu Tín Lương quyết định xây một căn nhà hai tầng, lầu một làm phòng ăn, nhà bếp, khách phòng, còn có chuồng nhốt gia súc, lầu hai thì xây từng gian phòng để mọi người ở. Sau đó trước cửa sẽ có một cái sân thật to, đến lúc đó sẽ để Triệu Tương Nghi trồng hao ở đó, vừa đẹp mắt vừa là đồ tốt để trang hoàng căn nhà.

Mấy ngày này, Triệu Tương Nghi cực kỳ hăng hái, mắt thấy nền móng nhà mới đã làm xong, trong lòng cũng an tâm hơn rất nhiều.

Cuối cùng cũng có thể có một căn nhà riêng, không cần phải ở cùng một chỗ với đám người tam phòng kia nữa, hơn nữa nàng còn có một căn phòng riêng ở tầng hai nhà mới, cũng có một cái sân riêng cho chính mình, có đất để trồng rau, cũng không còn cảnh những người đáng ghét kia đến làm thân, thật tốt quá.

Hơn nữa, nhà mới bên kia còn cho Triệu Tương Nghi một cái ưu thế lớn khiến cho nàng thập phần vui vẻ, đó chính là gần nhà lão ôn, lang trung duy nhất trong thôn, đi qua đi lại chỉ có một đọan đường ngắn, y thuật của lão Ôn cũng rất tốt, hơn nữa Triệu Tương Nghi đang muốn thừa dịp này theo lão Ôn học dược lý, như vậy về sau nàng có làm gì cũng không tính là kỳ quái, chỉ cần nói là theo lão Ôn học là được, dù sao người trong nhà mỗi ngày đều bận rộn, cũng sẽ không đến tìm lão Ôn để hỏi thăm đâu.

(bạn đang đọc truyện Cuộc sống nông thôn nhàn rỗi – Vitamin C được edit tại Âm dương Cung. Chúc các bạn có những phút giây đọc truyện vui vẻ ^^)

Mùa hè nóng bức cũng chậm rãi đi qua, cái lạnh mùa thu kéo đến, nhà mới của triệu gia rốt cuộc cũng đã xây xong, khi đó đã là giữa tháng chín rồi, trời dần dần se lạnh, mọi người trong nhà đều linh hoạt hơn rất nhiều, không giống như mùa hè lúc làm nền móng, vừa oi bức, vừa khó chịu.

Lúc này, lần thi Viện, thi Hương, mỗi năm một lần đã kết thúc, phi thường tiếc nuối là Trương gia bên kia hay tin có yết bảng, tràn đầy tự tin chạy đến xem nhưng lại thấy Trương sâm lần này không có đậu.

Nhà bên kia đều mang vẻ mặt đưa đám một thời gian dài, cũng đã sớm chuẩn bị pháo và lì xì để chúc mừng, nhưng đều gác lại sang một bên, vì không có ai có tâm tình đi chúc mừng, chỉ là vô cùng buồn bực cùng đồng tình nhìn Trương Sâm.

Cùng lúc đó, Triệu Nguyệt Cầm đã mang thai tám tháng, qua hai tháng nữa liền sinh rồi, nhóm người Phương thị cũng đã sớm chuẩn bị quà mừng để sang gặp rồi, ai dè lại hay tin Trương sâm không đậu, khó tránh khỏi có chút nhụt chí, cả nhà Trương Sâm thường ngày vì lo cho hắn đọc sách mà không có chăm sóc cho Triệu Nguyệt Cầm đang mang thai, vì vậy lúc biết chuyện này Phương thị rất giận Trương Sâm, nên cũng có chút xem thường hắn.

Bất quá, phụ mẫu đều là mong muốn con mình có cuộc sống tốt, vì vậy dù trong lòng có bất mãn với Trương Sâm nhưng Phương thị vẫn cố không để ý, cũng vì muốn cho Triệu Nguyệt Cầm vài phần thể diện, đến đầu tháng mười, Phương thị liền chuẩn bị một chút đồ ăn để trợ sản, theo thứ tự là một trăm hai mươi quả trứng gà, hơn phân nữa đều là trứng do gà trong nhà đẻ ra, đến mùa thu quả nhiên có một vài con gà đã có thể đẻ ra trứng, cũng mang lại một chút tiền cho nhà họ, Phương thị mỗi ngày thu trứng đều cực kỷ vui vẻ.

Ngoại trừ một trăm hai mươi quả trứng gà ra, còn có một túi táo đỏ lớn, một bao đường đỏ, còn có sáu cái yếm, ba bộ đồ lót do phương thị và Lý thị làm, đều dùng vải có bề mặt mềm mại để may, cũng để đứa trẻ sinh ra mặc có thể thoải mái, lại cấp cho Triệu Nguyệt Cầm thêm thể diện.

Phương thị dẫn theo Lý thị,Triệu Tương Nghi đến Trương gia, đưa món quà dùng trợ sản đến, quả nhiên nhận được không ít lời khen ngợi của trương gia, Ngô thị bởi vì chuyện trương sâm không thể đậu mà rất xấu hổ, vì vậy lúc này không có nói tốt con trai mình, nói chuyện với nhóm người Phương thị cũng mềm dịu hơn rất nhiều

Ngày hôm đó vừa lúc trương sâm cũng ở nhà, Phương thị nói chuyện phiếm với Triệu Nguyệt Cầm cũng không quên căn dặn Trương Sâm, đại khái là việc đọc sách tuy là quan trọng nhưng cũng đừng có quên vợ mình đang mang thai, nữ nhân mang thai cần nhất là có người chồng ở bên cạnh, nếu không lúc đang mang thai này nàng sẽ rất buồn, như vậy dù có qua bao nhiêu năm đi nữa, trong lòng nàng vẫn đều buồn khi nhớ lại.

Nào ngờ, Trương Sâm trả lời quả thực khiến cho Phương thị kinh ngạc: “Mẹ, con biết chứ, cho nên lần này con không có thi đậu, con cũng đã suy nghĩ nghĩ kỹ và quyết định lần thi vịn ba năm sau con sẽ không tham gia nữa.”

Lúc nói chuyện, Triệu Nguyệt Cầm cũng ngồi ở một bên, kinh ngạc đến mức làm đổ cả chén trà.

Vừa vặn Ngô thị đi qua, nghe thấy động tĩnh bên trong, vừa thấy sắc mặt tái nhợt của Triệu Nguyệt Cầm, lập tức biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng vì ngại Phương thị còn ở đây nên không dám phát hảo, chỉ cười dặn dò Trương Sâm: “A sâm, con mau đi đọc sách đi, để cho hai mẹ con Nguyệt Cầm tiếp tục tâm sự, đừng có ngồi ở đây, miễn cho có lời chỉ dành cho nữ nhân được nghe mà không thể nói được.”

Phương thị tạm thời còn đang suy ngẫm kỹ lời nói của lúc nãy của Trương Sâm, giờ lại thấy Trương Sâm đột nhiên mặt nghiêm túc đứng lên, nhìn Ngô thị trịnh trọng nói: “Mẹ, dù sao hôm nay cũng có nhạc mẫu ở đây, con cũng có lời muốn nói, đỡ cho sau này phải giải thích lại lần nữa.”

“Chuyện gì a...” Ngô thị thấy sắc mặt nhi tử rất nghiêm túc, trong lòng có dự cảm không tốt, nhưng ngoài miệng vẫn ân cần hỏi, ngay sau đó lại dặn dò, “Trong nhà còn có khách, chớ có nói lung tung, để bên thông gia lại nghĩ rằng con không biết nói chuyện đấy.”

“Mẹ, mẹ để cho con nói hết đi.” Trương Sâm bỗng nhiên nghiêm túc, hít sâu một hơi, cái suy nghĩ này đã ở trong đầu hắn từ rất lâu rồi, “con không muốn đi thi nữa, thi nhiều năm như vậy cũng thi không đậu, con nghĩ là xem như thôi đi.”

“Con, con nói cái gì?” Ngô thị cảm thấy những lời này như sét đánh ngang tai, đánh cho bà không còn sức lực để chống đỡ, trên tay không còn khí lực mà buông lỏng, đãi điểm tâm nháy mắt rơi xuống, ‘xoảng’ một tiếng rồi vỡ ra thành mấy mảnh.

“con không muốn đi thi nữa, mẹ, con mệt quá rồi.” Trương Sâm không biết nặng nhẹ nói một câu, chỉ thấy Ngô thị nghe xong, sắc mặt liền tái xanh, cũng không biết bà có hiểu được ý tứ trong lời nói đó không nữa, chỉ thấy bà nhìn chăm chăm vào nhi tử không rời cũng không nói một lời nào….

Phương thị nhìn thấy thế, nhanh chóng đứng lên an ủi Ngô thị vài câu, bà chỉ vừa mới đứng lên thì Ngô thị cả người mềm nhũn, dựa vào cạnh cửa ngã xuống.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi