CUỘC SỐNG NUÔI CON CỦA VỢ CHỒNG CÔNG NHÂN VIÊN THẬP NIÊN 70


Editor: TieuTieu1912Cha mẹ Mã Bảo Thành tan can vẫn chưa đến, trong phòng bệnh chỉ có ông nội bà nội, người già bảo đảm sau mười hai giờ đêm sẽ không cho cậu ăn gì.

Mặt trời vẫn chưa lặn, trong không khí vẫn còn sự nóng bức, Tô Tuyết Trinh đẩy xe đạp ra, sải bước đạp về nhà, lúc này đúng lúc giờ tan ca, trên đường đầy xe đạp, tiếng chuông xe leng keng và tiếng bàn đạp lạch cạch tạo thành một bản nhạc rất đặc biệt.

Ngã tư, cảnh sát giao thông đứng trên bục dùng cờ chỉ huy giao thông, khi cờ hạ xuống, Tô Tuyết Trinh cùng dòng xe rẽ trái, đây là đường về nhà cô, đi thẳng men theo con đường này là khu nhà cô ở, đi qua nhà hàng Quốc Doanh nơi Sầm Bách thường mua đồ ăn sáng, Tô Tuyết Trinh đi không nổi rồi.

Nghĩ đến ngày mai vẫn còn một trận đánh ác liệt, tự động viên bản thân trước, cô vào mua nửa con gà hầm, mua ít nộm ngó sen, bỏ trong túi vải, treo ở đầu xe, không lâu nữa đạp đến cửa chính khu nhà.

Tô Tuyết Trinh xuống xe, từ từ đẩy bộ vào, trong khu nhà ngoài vợ chồng họ ra, mọi người đều tự mình nấu ăn, lúc này là lúc nhà bếp bận rộn, mỗi nhà đều có hương thơm thức ăn riêng.


Lương Ân Dương và Tiền Hải bên cạnh nhà cô đang chơi bi thủy tinh trong sân, hai đứa năm nay vừa học lớp một tiểu học, trên cổ vẫn quàng khăn quàng đỏ, ngồi xổm trên đất giống như hai đoàn bóng tóc, vốn dĩ bầu không khí rất vui vẻ, đột nhiên cãi nhau, Tiền Hải mắng trước, “ Mày là đồ ngốc, dùng lực lớn như vậy khẳng định bắn không vào.

Lương Ân Dương không tin, nhìn chằm chằm vào bi thủy tinh, cầu cho có thể vào lỗ, sau đó nhìn thấy bi thủy tinh tròn đó lăn dưới chân Tô Tuyết Trinh, cậu ấy nhìn thoáng quá rất lo lắng, nhưng mà bi thủy tinh là do cậu không dễ gì tích đủ tiền mới mua được, một cái cũng không được mất, chỉ có thể kiên trì đi lại nhặt.

Tô Tuyết Trinh nhặt lên trước, “ Này”.

Lương Ân Dương nhận lấy, lại chăm chú nhìn cô, không nói một câu lại chạy rồi.

Tô Tuyết Trình cười bất lực, biết là đứa trẻ này vẫn nhớ việc trước đây cô tiêm cho cậu bé, để cậu bé đi.

“ Nói rồi mày không tin”.

Tiền Hải không nói nên lời.

“ Mày là nhất được chưa”.


Lương Ân Dương tức giận bưng bi thủy tinh của mình về nhà, Tiền Hải không phục, vươn tay đòi bi: “ Mày chơi xấu? Đưa phần tao thắng cho tao”.

“ Trò chơi này chưa xong, tại sao cần đưa cho mày”.

“ Mày lại dùng chiêu này sao?”Tiền Hải tức giận, tức đến đỏ mặt.

Hai người rất nhanh lại cãi nhau, hai bên hét lên, vỗn dĩ là tranh luận chuyện bi thủy tinh bỗng chốc biến thành cuộc đấu giọng, cuộc thi lòng tự trọng, âm lượng to hơn, cũng may rất nhanh bị Hứa Thanh Thanh gào lớn, “Hai thằng nhóc con, lại muốn làm ồn phải không !!!”Nhà Hứa Thanh Thanh có một em gái nhỏ cần yên tĩnh, hai thằng con trai châm lửa đúng lúc, không dám ồn ào nữa, đổi thành thì thầm, oán trách lẫn nhau: “ Đều tại mày”.

Tô Tuyết Trinh lấy chìa khóa mở cửa, ở lâu quen với cái náo nhiệt này cũng không cảm thấy ồn ào, bỏ thức ăn xuống sau đó đi vào bếp vo gạo nấu cơm, cô xách ấm nước trên bếp than đổi thành nồi, xem tình hình bếp than, buổi sáng Sầm Bách trước khi đi làm có bỏ chút than đốt chỉ còn dư chút lửa.

Tô Tuyết Trinh dùng kìm bỏ than đã cháy gần hết ra, lại thêm ba lớp than củi, bỏ nồi lên nấu cơm.


Vừa làm xong mấy cái này, Sầm Bách cũng trở về, về nhà tìm cô ở đâu, trừ hai món, trên tay xách một túi trái cây, “ Dưa hấu rẻ, đều là địa phương tự trồng, một hào một cân”.

“ Em xem chuối và táo cũng không tệ, đều mua một chút”.

Đồn cảnh sát của Sầm Bách cách nhà xa một chút, chẳng qua thỉnh thoảng cũng tăng ca, hai người cũng không nhất định ai về nhà trước, lúc mới bắt đầu liên quan đến việc mua thức ăn cũng thường xuyên buồn cười, ví dụ hai người mỗi người mua hai phần, hoặc là đều cho rằng đối phương sợ mua nhiều rồi lại không mua, lâu dần cũng tâm đầu ý hợp, luân phiên mua, hôm nay do Tô Tuyết Trinh bất chợt muốn ăn, lại đụng nhau rồi.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi