CUỘC SỐNG NUÔI DẠY CON TRẺ CỦA ANH CHÀNG THỢ XĂM VÀ CHÀNG TRAI ƯU TÚ

15.

Trình Nhiên cảm thấy dạo này mình cứ sao sao ấy.

Anh ngồi trên bàn ăn một cách máy móc, cắn miếng thịt mà suy nghĩ.

Không tính đến chuyện bị Vương Hổ nuôi cho béo ra, dạo này bản thân anh thay đổi hẳn… có vị người hơn nhỉ? Trình Nhiên nghĩ đến đánh giá của đồng nghiệp gần đây về mình.

Vương Hổ quả là một vị khách trọ hoàn hảo.

Không bàn tới tướng mạo của hắn, biết nấu ăn biết cho con bú (gạch bỏ) biết quan tâm dỗ dành trẻ con. Trình Nhiên nhìn cảnh tượng ấm áp trong phòng bếp.

Ánh đèn vàng cam, mùi hương thơm phức cùng khói bếp chậm rãi bay lên, hòa hợp lượn lờ trong không gian rộng rãi. Nhìn từ đằng xa thì chính là cảm giác của một mái nhà.

Trước kia không như thế này.

Cho dù là trước hay sau khi Trình Nhiên độc lập ra ở riêng, phòng bếp trong nhà đều luôn sạch sẽ thông thoáng. Không dùng bếp cũng chẳng có vết dầu mỡ, ngay cả nồi xoong trông cũng sắc bén và lạnh lẽo.

Trình Nhiên đứng lên múc một chén canh cho Vương Hổ.

Khách trọ xịn thế này không thể để hắn uất ức được. Trình Nhiên nghĩ vậy trong đầu, hoàn toàn không nhận ra hành động khác lạ của mình.

Nhưng sự thay đổi theo chiều hướng tốt thế này, cũng rất đáng để ăn mừng vui vẻ đi!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi