CUỘC SỐNG SAU KHI GẢ CHO TÊN GIAN HÙNG

Nhã gian mà chưởng quầy tìm được quả nhiên vô cùng rộng rãi, bề sâu thì giống các cửa tiệm khác, nhưng bề rộng lại đến hai trượng. Lúc Du Đồng bước vào, tiểu nhị đã chuyển ba bức bình phong thêu sặc sỡ dùng để trang trí nội thất vào giữa phòng, bao quanh chiếc bàn tròn gần cửa, chỉ chừa một lối đi gần bức tường.

Dù bình phong không cách âm bằng tường nhưng khi đặt ở giữa phòng cũng tạo thành một nhã gian nhỏ.

Du Đồng khá hài lòng, vì cảm thấy chậu than hun trong phòng quá ngột ngạt, bên ngoài trời lại nắng ấm nên ra lệnh mở cửa sổ cho thông thoáng, rồi gọi thêm Xuân Thảo và Mộc Hương vào ngồi xuống.

Hai người lúc đầu cũng không dám, bởi vì Du Đồng nói bàn bỏ không cũng chẳng để làm gì, nàng cũng không cần hầu hạ, hai người mới khom lưng ngồi bên cạnh.

Tiểu nhị bưng lên một chiếc đ ĩa gỗ đơn giản với tập trúc thư nằm gọn gàng bên trong, trên đó có khắc những dòng chữ Khải ngay ngắn là tên món ăn.

Du Đồng chỉ liếc mắt đã nhìn thấy tên của món thịt gà xé phay bèn chọn nó, lại nhìn một vòng chọn thêm sườn sốt rượu mười vị, măng xào ít dầu, nộm giá đỗ dấm, khoai sọ kho tiêu và canh gà. Phối hợp với ba chén canh chả cá, váng sữa chưng mứt đường, bánh hoa mai.

Tiểu nhị tuân lệnh đi gọi món, và không mất nhiều thời gian trước khi các món ăn lần lượt được bưng lên bàn.

Thịt gà xé phay ở tửu lâu quả nhiên danh bất hư truyền, gà chín vừa tới, da bóng bẩy mỡ màng, sợi gà tươi mềm xé nhỏ, chan nước dùng gà lên trên, sau đó trộn đều với nước sốt đã được trộn kĩ càng cùng với hành lá, ớt băm nhỏ. Đầy đủ sắc hương, chua chua cay cay, vô cùng ngon miệng. Khoai sọ kho tiêu có thể coi là món ăn bình dân quê nhà, khoai sọ không sượng, rất hợp với khẩu vị của Xuân Thảo.

Mộc Hương thích đồ thanh đạm, chỉ ăn măng và giá đỗ.

Xuân Thảo nói đùa khi nhìn thấy vậy: “Đã gầy như giá đỗ mà vẫn còn suốt ngày ăn nó. Hãy thử món gà xé phay và sườn sốt rượu mười vị này. Nó rất ngon."

Mộc Hương cười đáp lại: "Trông muội mới giống như giá đỗ! Tỷ thích đồ thanh đạm giòn ngọt, muội không cần quan tâm."

Xuân Thảo mỉm cười: "Muội thích tất cả các món ăn mà thiếu phu nhân chọn, nhưng chỉ giá đỗ là luôn cảm thấy quá mức thanh đạm và vô vị."

“ Chưa chắc đâu.”Du Đồng nhìn những miếng gà xé phay hấp dẫn, chợt nghĩ đến một món ăn. “Trước ta có thấy một món ăn trên thực đơn tên là Mao Huyết Vượng, lót đ ĩa của món ăn này luôn là giá đỗ. Món ăn cay tê thơm ngon, giá đỗ bên trong không bị ngấy, vẫn còn độ tươi, cay cay, vô cùng đưa cơm."

Nàng vừa nhắc đến một món ăn không phổ biến lúc đó, đành che giấu rằng đã nhìn thấy nó trong thực đơn.


Xuân Thảo đã hầu hạ bên cạnh Ngụy Du Đồng nhiều năm, lúc đầu nàng cũng nghi ngờ lắm, không biết làm thế nào mà một cô nương chỉ biết những thú vui tao nhã cầm kỳ thi họa lại có thể biết các công thức nấu ăn. Đến nay đã lấy làm quen rồi, chỉ tò mò hỏi: “Là món gì vậy? Có giống với món lẩu lần trước không? Ăn có ngon không ạ?"

Khi nói, nàng nhìn đăm đăm Du Đồng, trông có vẻ rất kỳ vọng.

—— Lần trước Du Đồng làm lẩu, nàng đã rất sợ hãi khi nhìn thấy đ ĩa tiết đông đỏ tươi đó, nhưng nấu xong nếm thử, nàng đã nhớ mãi không quên, lúc này, nghe thấy Du Đồng nhắc đến nó, nàng lập tức hứng thú.

Du Đồng rất vui khi nhìn thấy bộ dạng con mèo háu ăn đó, lần lượt chỉ cho hai người từng bước chế biến.

Có rất nhiều nguyên liệu mà Mao Huyết Vượng có thể dùng đến, tuy nhiên hiện tại có nhiều thứ chế biến rất khó khăn, cũng chưa chắc đã hợp khẩu vị của hai người, nên nàng chỉ có thể nói một số món trong khả năng của mình, chẳng hạn như giăm bông và tiết vịt. Nói đến món không thể thiếu là dạ dày lông, Du Đồng cũng hơi thèm thuồng, hưng phấn nói: "Cái thứ đó còn gọi là lá sách, ăn mới giòn giòn ngon làm sao, thêm một tí cay cay là tuyệt vời——"

"Quý phu nhân đã từng ăn lá sách?"

Đột nhiên, sau bình phong có người hỏi đường đột.

Du Đồng sửng sốt, cùng Xuân Thảo nhìn nhau, không tin tưởng tai mình, "Âm thanh phát ra từ sau bình phong sao?"

“Tại hạ Tần Cửu, đường đột làm phiền, xin phu nhân lượng thứ.” Phía sau bình phong, một nam nhân đứng dậy, như ẩn như hiện, hỏi xuyên qua lớp bình phong: “Nghe phu nhân vừa nói, đã từng ăn lá sách?"

Du Đồng liếc nhìn, chợt thấy hiếu kỳ.

Dạ dày lông lấy từ trong dạ lá sách của con bò, thời điểm này bò cày vẫn có giá trị, tuy rằng chưa có chính sách quản chế, nhưng dân thường cũng không nỡ giết mổ. Những người có thể ăn thịt bò hoặc là có địa vị, hoặc là nha hoàn hầu cận của quý tộc, mới có thể cậy nhờ nếm thử một ít. Người này có thể bao hẳn một nhã gian, hẳn là địa vị cũng không thấp, sẽ không đụng đến những thứ "bẩn thỉu" như nội tạng bò.

Lẽ nào là giống như nàng...

Ý niệm này vừa nảy ra, Du Đồng liền cả kinh.


Nhưng nàng đã nghe được lời giải thích ở đằng kia: "Chủ nhân nhà tại hạ là một vị lang trung, chỉ vì không thể lên tiếng nên đã ra lệnh cho tiểu nhân đi thỉnh giáo. Chủ nhân tại hạ thời trẻ đã ngao du khắp nơi để tìm kiếm thảo mộc, và may mắn được nếm thử mùi vị của lá sách, nhớ mãi không quên, đáng tiếc người Tề Châu lại không thể làm ra món ăn như vậy. Tiểu nhân vừa nghe cô nương nhắc tới, có vẻ món đó rất quen thuộc với cô nương, mới không nhịn được mạo muội hỏi, mong được lượng thứ."

Dứt lời, người đó dường như hành lễ qua bình phong

Xem ra đây là một tùy tùng có lễ giáo.

Du Đồng cảm thấy hơi bất ngờ, bởi vì không biết gốc gác bên kia thế nào nên vẫn đề phòng, chỉ mơ hồ nói: "Ta cũng chỉ là xem qua công thức."

Tần Cửu có vẻ thất vọng, cáo từ một câu, ngồi trở lại vị trí.

Du Đồng tiếp tục dùng bữa, nhưng tâm tư của nàng lại rơi vào sau tấm bình phong, không thể thu lại.

Có thể khiến chủ nhân bên đó nhớ mãi hương vị, người chế biến lá sách bò ắt hẳn phải có tay nghề xuất sắc. Hiểu được điều này, nàng lại có tầm nhìn và lá gan muốn tự lập một phương. Nàng muốn mở tiệm chiêu khách trong tương lai, tay nghề của Hạ tẩu là không đủ, nếu có thể chiêu mộ người này thì chắc chắn vô cùng đắc lực.

Đang âm thầm lên kế hoạch, nghe thấy tiếng bàn ghế sau bình phong khẽ động, không khỏi nhìn sang.

Hai nam nhân bước ra sau bình phong, nam tử đằng trước chạc hai mươi tuổi, dung mạo khôi ngô, dáng người tuấn tú. Hắn hiển nhiên xuất thân quý tộc, mũ ngọc đai vàng, biểu tình hờ hững, hắn mặc một chiếc áo gấm màu trắng ngọc thêu hạc, trên thắt lưng đeo ngọc bội, chỉ nhìn một thoáng đã khiến nàng không khỏi nhớ tới tám chữ: “Tiêu tiêu túc túc, sảng lãng thanh cử”*

*Tiêu tiêu túc túc, sảng lãng thanh cử: lấy từ ý văn của Lưu Ý Trang thời Nam Tống, ý chỉ nam tử thanh tao thoát tục, phiêu diêu tự tại.

Nam tử đi sau ăn mặc chỉnh tề, dáng vẻ mười lăm mười sáu tuổi, nở nụ cười hoạt bát trong sáng.

Du Đồng không chút do dự, lập tức đứng dậy nói: "Công tử hãy dừng bước. Lá sách bò giòn mềm, ta sẽ cố gắng thử làm, đến lúc đó đem đến cho ngài nếm thử, được không?”


Một ý cười ngạc nhiên hiện lên trong mắt nam tử, hắn lập tức ra hiệu cho hầu cận Tần Cửu.

Sau đó Tần Cửu nói: "Công tử nhà ta nói, nếu như có thể nhận được quà quý, thật mong mà không được, đa tạ phu nhân!"

"Đã là đồng bạn cùng chí hướng thì không cần khách khí. Không biết..."

"Ồ. Công tử nhà ta họ Tần, tên Lương Ngọc." Tần Cửu biết quy củ, không dám mạo muội hỏi thân phận của đối phương.

Du Đồng ghi nhớ, sau đó mỉm cười cáo biệt. Bèo nước gặp nhau, nàng không biết gốc gác của Tần Lương Ngọc vì vậy phải cẩn thận một chút, không thể để lộ thân phận bản thân. May thay Phó gia quyền cao chức trọng, sau khi về Phủ mất chút công sức đã tra ra gốc gác của hắn. Đến lúc đó lấy mỹ thực làm quà, hỏi rõ chuyện xưa, nhờ hắn tìm người sẽ thuận buồm xuôi gió.

Nàng đang suy tính cẩn thận, nhưng Mộc Hương bên cạnh lại thì thầm: "Nam tử đó là một người câm?"

"Mộc Hương!"

“Nô tỳ hiểu rồi.” Mộc Hương vội vàng giải thích: “Y họ Tần, là lang trung, lại không nói được, chẳng lẽ là Tần gia nhị công tử sao?”



Bên ngoài nhã gian, khi Tần Lương Ngọc và hầu cận rời đi, Tô Nhược Lan từ góc cầu thang ló mặt ra.

"Người đó là Tần gia Nhị công tử đúng không?"

“Chính là y!” Bên cạnh là nha hoàn của Thọ An Đường, Kim Đăng: “Y thường đến giúp lão phu nhân bắt mạch. Ta đã gặp vài lần.”

"Đúng là vậy. Ta cũng đã gặp mấy lần, chỉ là không dám chắc chắn" Tô Nhược Lan nhìn nhã gian rồi lẩm bẩm: "Vậy thì Ngụy Du Đồng làm sao có thể ở cùng Tần gia Nhị công tử? Hừ, quả nhiên là ngựa quen đường cũ, lại dùng thủ đoạn câu dẫn nam nhân!

Kim Đăng nghe vậy, chỉ lè lưỡi không dám đáp lời.

Danh tiếng của Tần gia Nhị công tử này được mọi người ở Tề Châu biết đến.


Tần gia cũng là dòng dõi làm quan, có lai lịch cao quý, trong gia tộc cũng từng xuất hiện nhiều nhân tài Nho học nổi danh, tuy không có thế lực như Phó gia ở Tề Châu nhưng luận về danh tiếng uy tín cũng không hề kém cạnh. Tần gia Nhị công tử lúc ra đời, khóc không ra tiếng, Tần gia cẩn thận chăm sóc vài ngày, thấy hắn không phát ra tiếng động mới biết là hắn bẩm sinh đã bị câm.

Sự việc này đã khiến trưởng bối Tần gia lo sốt vó, phải sai người dò hỏi khắp nơi, tìm thấy kiếm thuốc, nhưng không ai có thể chữa khỏi cho hắn.

Sau đó, một lang trung đã trong Thái Y Viện của triều đình về quê nghỉ hưu, Tần gia đã nhờ ông nuôi nấng, hy vọng có thể khỏi bệnh. Vị thái y Tần gia tuy không thể chữa khỏi bệnh cho hắn, nhưng Tần gia Nhị công tử ngày ngày bầu bạn đã lĩnh hội được hết khả năng chữa bệnh bắt mạch của ông. Vả lại, bản tính hắn thông tuệ, lúc nhỏ không giỏi khoa cử, chỉ thích đọc sách y, vô cùng mê mẩn.

Tần gia có một tia hy vọng, nghĩ rằng sau khi học y thuật có thể tự chữa khỏi bệnh, liền mời nhiều danh sư về dạy.

Khi Tần gia Nhị công tử mười sáu tuổi, y thuật gần như ngang ngửa với lão thái y, trên đường gặp người bị bệnh đột ngột, liền cứu được nhiều người. Vài năm qua đi, tuy không chữa được giọng nói, nhưng đã thành danh là một công tử có tiếng ở Tề Châu, đến cả thân phận cao quý như Phó lão phu nhân cũng thường lễ phép nhờ hắn giúp bắt mạch, điều hòa thân thế của bà. Lúc nói chuyện, bà cũng toàn tôn xưng “ Tần Nhị công tử”, ít khi nhắc đến tên thật.

Còn hắn trời sinh khôi ngô tuấn tú, dáng người cao ngất như Ngọc Sơn, khí phách hiên ngang của cây tùng trước gió, hắn chỉ cần đi trên đường liền thu hút ánh mắt của vô số người.

Chỉ là từ trước đến nay chưa gặp phải ý trung nhân, chưa từng thành thân.

Tô Nhược Lan đến từ Thọ An Đường, ả thường đến gặp Phó lão phu nhân để bẩm báo sự việc nên đã gặp hắn vô số lần.

Từ khi bị trừng phạt ở Nam Lâu lần trước, địa vị của ả đã bị lão phu nhân tạm thời hạ xuống, ngoài việc để ả uốn lưỡi trước khi nói, cũng là để kiềm chế tính tình. Hôm nay được lệnh ra ngoài lấy ít đồ, tình cờ nhìn thấy bánh xe ngựa của Du Đồng bị kẹt dưới mương, khi đang chen vào đám người để xem tình hình thì đã nhìn thấy Du Đồng.

Ả vốn đã oán hận khinh thường Du Đồng, sau khi bị trừng phạt lại càng căm phẫn, muốn kéo Kim Đăng vào tửu lâu để gây khó dễ cho Du Đồng.

Không ngờ sau một lúc lâu chờ đợi, ả đã thực sự nhìn ra manh mối.

Tô Nhược Lan trong lòng vui mừng khôn xiết, sợ mình hiểu sai, liền kéo Kim Đăng trốn vào chỗ tối.

Một lúc lâu sau, Du Đồng đi ra ngoài sau khi dùng bữa với Xuân Thảo và Mộc Hương. Vì chuyện ban nãy, Mộc Hương đã kể cho hai người nghe về danh tiếng và giai thoại của Tần gia Nhị công tử, khen ngợi hắn y thuật cao siêu, đối nhân xử thế lịch thiệp. Du Đồng cần nhờ đến hắn giúp đỡ, càng hỏi cặn kẽ từng chi tiết.

Lời nói đứt quãng rơi vào tai Tô Nhược Lan, trong lòng ả càng thêm tin tưởng, lập tức cảm thấy mỉa mai.

Chỉ là lần trước nàng bị trừng phạt ở Nam Lâu, không chỉ có xấu hổ, còn bị lão phu nhân trách cứ, suýt nữa bị đuổi đi. Lần này không dám hành động hấp tấp, sau khi trở về nhà, ả muốn vạch trần hành vi lả lơi ong bướm của Ngụy Du Đồng, nhưng lại sợ tự tự mình cáo trạng sẽ bị người khác nghi là vu oan giá họa. Sau khi do dự vài hôm, cuối cùng ả đã tìm thấy một cơ hội.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi