CUỘC SỐNG THẢN NHIÊN CỦA CỐ NINH

Edit: Cửu Trùng Cát

Cố Ninh cất giọng nhàn nhạt, biểu tình trên mặt không gợn sóng không sợ hãi:

– “Em tặng nhẫn cho anh đó.”

Hà Cảnh sửng sốt, nói thật, phản ứng của Cố Ninh như vậy làm cho anh cảm thấy bản thân hẳn là nên bình tĩnh tiếp thu, không nên ngoài ý muốn…

Dù sao, anh cũng là đàn ông nha, quan hệ giữa hai người, anh vẫn nên là người chủ động mới phải. Bây giờ cảm giác của Hà Cảnh có chút chẳng hiểu ra sao, nói đến việc Cố Ninh tặng nhẫn cho anh, hẳn là anh nên cao hứng đến mức bay tận lên trời ấy chứ, trên thực tế, quả thật anh cũng vô cùng cao hứng, có chút lâng lâng trên mây. Nhưng mà chuyện tặng nhẫn như vầy, không phải đều là do đàn ông chủ động hay sao? Được rồi, tuy rằng quá trình có chút ngoài ý muốn, nhưng tóm lại là trăm sông đổ về một biển, trong lòng Hà Cảnh tự an ủi mình như vậy, quá trình ra sao không quan trọng. Hà Cảnh lấy chiếc nhẫn ra, đeo vào trên ngón áp út… Sau đó ngoài ý muốn phát hiện hơi chật một chút, anh đành phải luống cuống tay chân tháo ra, sau đó… Đeo vào ngón tay út, vừa vặn thích hợp.

Hà Cảnh nhìn Cố Ninh cười nói:

– “Anh rất thích.”

– “Anh thích thì tốt rồi.”

Sau khi bưng thức ăn lên, nhân viên phục vụ lui ra ngoài, trong phòng ăn chỉ còn lại hai người, vốn dĩ Hà Cảnh còn muốn nói thêm gì đó, nhưng khóe môi giật giật mãi vẫn không có lên tiếng. Anh nghĩ, hay là cứ ăn cơm trước đã, anh cảm thấy vào giây phút mấu chốt thế này, bản thân cần phải đặc biệt bảo trì đầu óc thanh tỉnh, ngàn vạn lần không thể phá nát mọi chuyện được.

Hai người an tĩnh ăn cơm, Hà Cảnh bưng chén cơm trong tay, ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào ngón tay của Cố Ninh, rõ ràng cô cũng đeo một chiếc nhẫn kiểu dáng giống y chang chiếc nhẫn của anh, một giây sau anh lại dời ánh mắt đi nơi khác, xấu hổ ghê gớm, cả khuôn mặt đều nóng ran lên. Về phương diện này, thật sự anh không hề có chút kinh nghiệm gì, đặc biệt là khi Cố Ninh đột nhiên trở nên chủ động, anh cảm thấy cả trái tim mình đều đập loạn xạ, không theo sự điều khiển của bản thân nữa, nhìn vẻ mặt trấn định của Cố Ninh, quả thực anh không biết làm thế nào cho phải.

Cố Ninh cất giọng nhàn nhạt, mang theo ba phần ý cười trêu cợt nói:

– “Em chỉ phụ trách trả tiền cơm, về phần nếu anh bóp nát cái chén, em không đền đâu đấy!”

Hà Cảnh ho khan mấy tiếng, buông cái chén đang nắm chặt trong tay, trợn trắng mắt nói:

– “Ninh Ninh, chiếc nhẫn này…”

– “Anh không thích chiếc nhẫn này sao?” Cố Ninh nâng tay lên, nhìn tới nhìn lui chiếc nhẫn cùng kiểu dáng trên ngón tay mình: “Lần trước lúc em đi dạo phố đã nhìn thấy cặp nhẫn này, nhìn thấy thích thì mua, em không thể đeo nhẫn nam, cho nên dứt khoát tặng cho anh thì tốt hơn.”

Quả thực là quá bình tĩnh đi!

Hà Cảnh nghe Cố Ninh nói xong, trong lòng trầm xuống, có vài phần thất vọng. Thì ra mọi chuyện là như thế a, là cô ấy thuận tay đưa cho mình…

Cố Ninh nhìn thấy mất mác trong mắt Hà Cảnh, thu hồi ánh mắt đang nhìn nhẫn của mình, nói: “Đây là cặp nhẫn tình nhân, em cũng không có ai khác để đưa đâu, nếu như anh thấy không thích… Vậy thì trả cho…”

– “Anh thích, không trả.” Hà Cảnh cắt đứt lời nói của Cố Ninh, cười cười nói tiếp: “Đã đem tặng cho người ta rồi, sao có thể lấy lại chứ, hơn nữa em cũng nói là nhẫn cặp tình nhân, đương nhiên phải để cho người yêu đeo chứ.”

Hà Cảnh vui vẻ giống hệt như một đứa trẻ, cả người anh giống như ngồi xe qua đèo, tâm tình phập phồng thoải mái, nhưng chuyện ngồi xe qua đèo này, chính là một chuyện khiến cho người ta vô cùng hưng phấn và kích thích nha.

– “Ninh Ninh, anh xem phim do em quay rồi, em quay rất tốt.” Trên mặt Hà Cảnh tràn đầy ý cười, ánh mắt anh nhìn Cố Ninh chăm chú và tỏa ra ánh sáng ôn nhu, dịu dàng: “Em rất lợi hại.”

– “Làm sao, trước đó không phải anh không chịu gặp em còn gì?”

– “Anh… anh… đó là.” Dừng một chút, Hà Cảnh mới nói: “Thôi, không đề cập tới nữa, tóm lại hết thảy đều qua rồi, trước kia anh luôn ảo não, không có tư cách đứng bên cạnh em, không thể bảo hộ em, chẳng qua về sau sẽ không như thế nữa.”

Ánh mắt Hà Cảnh nhìn Cố Ninh chăm chú, quả quyết nói:

– “Anh sẽ chăm sóc em cả đời.”

– “Cái này còn phải xem lại à nha, còn phải kiểm tra, khảo nghiệm thử xem sao, chúng ta cũng không vội, hơn nữa bản thân em có thể tự chăm sóc cho mình.” Cố Ninh đứng lên, sửa sang lại quần áo một chút, lập tức đi ra bên ngoài.

Hà Cảnh vội vàng đứng lên đi theo, trong giọng nói mang theo khẩn trương và lấy lòng:

– “Haiz…, Ninh Ninh, sao em có thể làm như vậy a, em phải chịu trách nhiệm với anh chứ, em xem, em tặng nhẫn cho anh đây này, không phải là để khẳng định sao, kiểm tra nhiều quá sẽ thấy không thích hợp… “

Cố Ninh đứng lại:

– “Để xem sao đã.”

Khóe miệng của cô từ từ giương lên, đi tiếp về phía trước, Hà Cảnh đi theo một bên cứ thao thao bất tuyệt nói đủ các thứ trên trời dưới biển, muốn Cố Ninh thay đổi ý định, kiểm tra cái gì chứ? Quá chán ghét, trực tiếp phê chuẩn đủ tư cách luôn không được sao?

Sau khi bộ phim của Cố Ninh công chiếu, nhận được sự trầm trồ khen ngợi của đại chúng, cuối năm tổ chức ngày hội Điện ảnh, bộ phim của cô đạt rất nhiều giải thưởng, nữ diễn viên diễn vai chính trong phim, được phong làm ảnh hậu, còn những nhân vật còn lại trong phim, đi theo sức bán vé tăng vọt của bộ phim mà danh tiếng cũng lên như diều gặp gió, sự nghiệp thăng tiến thêm một bậc. Bộ phim điện ảnh này, từ khi khởi quay đã không thiếu đề tài bàn tán, các nhân vật lớn lớn nhỏ nhỏ trong phim nội đấu ngoại đấu lộn xộn, quay xong thiếu chút nữa còn bị cấm chiếu, các loại tuyên truyền dường như cố ý cũng dường như vô ý phân tán ra ngoài, cuối cùng cả bộ phim đại thắng.

Trong khi mọi người hy vọng, chờ đợi vị đạo diễn trẻ tài năng tiếp tục cho ra đời tác phẩm thứ hai, Cố Ninh lại rút lui nhanh chóng khi có cơ hội thối lui ra khỏi vòng luẩn quẩn, cô quyết định ra nước ngoài đi học nghiên cứu sinh, loại quyết định như vậy, khiến cho một đám người cảm thấy tiếc hận và kinh ngạc.

Loại quyết định như vậy, ngay cả Hà Cảnh cũng không thể hiểu được.

Hà Cảnh nhìn người ngồi đối diện, ai oán nói:

– “Ninh Ninh, em thật sự muốn ra nước ngoài học nghiên cứu sinh hả? Trình độ học hành của em lợi hại lắm rồi, cho dù em muốn học tiếp, anh cũng có thể ủng hộ, làm chi mà phải ra tận nước ngoài, học trong nước chúng ta không tốt hơn sao?”

Chuyện này sẽ gây ra nhiều hậu quả không thuận tiện lắm nha, vậy về sau mình sẽ không thể nói chuyện với cô ấy, không thể thường xuyên gặp mặt cô ấy để vun đắp tình cảm, đương nhiên, chuyện cuối cùng mới là nguyên nhân quan trọng nhất, nhưng Hà Cảnh châm chước một phen, vẫn không nói ra khỏi miệng.

Cố Ninh cười cười, giọng nói nhàn nhạt an ủi:

– “Em vẫn muốn tiếp tục học lên cao, không phải học ở trong nước không tốt, mà do em muốn thay đổi hoàn cảnh mới một chút!”

Kỳ thật xét về phương diện cá nhân mà nói, tuy rằng cô thích quay phim, nhưng lại không thích cái vòng giải trí lẩn quẩn phức tạp như vậy, hơn nữa sau khi Triệu Dân mất tích, Triệu Giám đã tìm gặp cô mấy lần, nói bóng nói gió, hỏi han rất nhiều, có chuyện như vậy, kỳ thật tiền đồ trong tương lai của cô cũng không khả quan cho lắm, dù sao Triệu Giám tồn tại trong giới giải trí này, cũng có thể xem như sắp một tay che trời rồi!

Triệu Giám đối với cô hiển nhiên không có ấn tượng tốt.

Không phải do cô sợ hãi, hơn nữa sự tình đột nhiên trở nên phức tạp. Chẳng qua cô muốn mọi chuyện trở nên đơn giản hơn thôi. Cô đã sống qua một kiếp, hiện tại, Cố Ninh cô muốn suy nghĩ cho thật thoải mái một chút, càng đơn giản càng tốt, cho nên lần này, cô dứt khoát hoàn toàn rút lui khỏi giới giải trí, đi làm những chuyện mà bản thân cô muốn làm. Hiện tại, rốt cuộc cô không còn liên quan, không còn bất kỳ vướng bận nào với những chuyện trong kiếp trước nữa, bây giờ cô chỉ làm chính mình thôi.

Cố Ninh muốn ra nước ngoài học nghiên cứu sinh, tiếp tục hưởng thụ khoảng thời gian học Đại học, học hành xong thì sẽ trở về, làm giáo sư đại học cũng không sai, vừa tự do lại vừa vui vẻ, ở chung một chỗ với các em sinh viên còn có thể bảo trì tuổi trẻ, không có gì không tốt.

Nguyện vọng và mong đợi của mỗi người đều có chỗ khác biệt, không phân cao thấp, nguyện vọng sẽ thay đổi theo thời gian, mấu chốt là phải nhìn vào những thứ mình muốn, con đường đi đến hạnh phúc chưa từng có một quy định cụ thể nào.

Hà Cảnh có chút hậm hực:

– “Vậy anh có thể đến thăm em không? Bên kia đều là những kẻ lông lá, anh không biết tiếng Anh, còn phải mang theo thông dịch viên nữa.”

Cố Ninh giương mắt, dời tầm mắt từ quyển sách trên tay sang người đang ca thán:

– “Đương nhiên, nếu như anh có thời gian.”

Vì dự thi, cô vẫn luôn chuẩn bị, hiện tại nộp tài liệu, nếu được thông qua phỏng vấn thì sang năm sẽ bắt đầu việc học. Đi học tiếp tục là do cô đột nhiên ra quyết định, nhưng mà cũng không đột ngột, cô chỉ muốn làm những việc mà bản thân cảm thấy hứng thú.

Hà Cảnh đứng lên, nói:

– “Vậy được rồi, anh sẽ thường xuyên đến thăm em.” Dừng một chút, anh nói tiếp: “Đúng rồi, Ninh Ninh, anh làm đồ ăn rồi, để ở trong tủ lạnh, nếu em muốn ăn thì mang bỏ vào lò vi sóng hâm lại cho nóng nhé. Anh có việc phải rời đi một khoảng thời gian, đại khái chắc mất khoảng một tuần, em nhớ ăn uống đúng giờ đấy! Anh sẽ mau chóng xử lý xong mọi chuyện, sau đó sớm trở về.”

Cố Ninh cũng không thích các loại xã giao, bình thường vẫn ở nhà đọc sách, ngẫu nhiên sẽ cùng bạn bè hẹn ra ngoài đi xem phim, ăn uống, hứng thú đi dạo phố của cô cũng không lớn, từ lúc Hà Cảnh nhận chiếc nhẫn của cô về sau, sẽ thường xuyên ở lại căn hộ của cô. Địa điểm hẹn hò của hai người cũng phần lớn là ở trong căn hộ của cô. Nếu như những việc đó có thể xem như… hẹn hò…

Mỗi ngày Hà Cảnh đều đến, nấu cơm cho Cố Ninh, khi không làm việc, cùng Cố Ninh ở nhà, Cố Ninh đọc sách, còn anh thì xem bản kế hoạch hay đọc tài liệu gì đó. Vì muốn ở cùng Cố Ninh, anh đem toàn bộ công việc, đều chuyển đến đây, mở một công ty nhỏ gần tiểu khu nhà Cố Ninh, rồi bản thân tự mình tọa trấn, cũng không tính là mê muội mất cả ý chí.

Mỗi ngày Hà Cảnh đều đến nương nhờ nhà Cố Ninh, một chút đều không cảm thấy xấu hổ, lúc anh mang theo nguyên liệu nấu ăn đi tới nhà Cố Ninh, trên mặt còn mang theo tràn đầy chờ mong. Nấu cơm cho Cố Ninh ăn, với anh mà nói, là một chuyện rất hạnh phúc, nói như thế nào đây, phương thức ở chung như thế, tuy rằng có chút chênh lệch so với những gì mà anh tưởng tượng, nhưng cũng không sai, rất thoải mái, nhìn Cố Ninh ăn đồ ăn do chính tay anh làm, anh sẽ có cảm giác vô cùng thỏa mãn, hạnh phúc dâng tràn.

Hà Cảnh từng tưởng tượng, viễn cảnh mỗi ngày Cố Ninh đều ở nhà chờ anh đi làm về, sau đó hai người cùng nhau ăn cơm, anh vẫn luôn khát vọng có một gia đình, khát vọng có một người có thể ở trong căn hộ chỉ thuộc về hai người chờ đợi anh trở về. Mà bây giờ, lại hoàn toàn ngược lại, anh mới là người mỗi ngày mua tốt nguyên liệu nấu ăn đến đây, làm xong đồ ăn, sau đó thu dọn nhà bếp sạch sẽ xong sẽ rời đi, bất quá coi như trăm sông đổ về một biển, làm cho anh có loại cảm giác có người cần anh làm cho thỏa mãn, còn có loại cảm giác thành tựu khi nuôi sủng vật béo béo tròn tròn quái dị.

Hà Cảnh còn chưa bước chân vào phần mộ hôn nhân, nhưng đã điên điên khùng khùng biến thành thê nô, quả thực là khiến người ta phải mù mắt, Trịnh Lục – người vô tình bị liên can, ở trong lòng âm thầm lắc đầu, chẳng qua hiện tại bọn họ đã thành thói quen, xem như có thể bình tĩnh đi, nhìn thấy nhưng không thể trách. Dù sao ở trước mặt người ngoài, Cảnh ca uy phong lẫm liệt bao nhiêu, thì ở trước mặt Cố Ninh, vẫn là bộ dạng thê nô vẫy vẫy đuôi mới là điểm mấu chốt, không thể dùng lẽ thường để giải thích rõ ràng.

Nếu ngày nào đó khi Hà Cảnh nhìn thấy Cố Ninh, không phải dùng ánh mắt lóng lánh dán lên trên người cô, thì đó mới là mặt trời mọc từ hướng tây. Được rồi, ngoại trừ việc có chút không bình thường này, ở những phương diện khác, lão đại của bọn họ vẫn rất anh tuấn tiêu sái, rung động lòng người. Sử dụng một câu khác giống như những gì mà người ta thường hay nói để giải thích những thứ lẽ thường không thể giải thích: đó chính là sức mạnh của tình yêu.

Hà Cảnh cười nhìn Cố Ninh:

– “Nếu em nhớ anh, thì gọi điện thoại cho anh nhé!”

– “Ừ.”

Hà Cảnh lại dài dòng thêm vài câu, căn dặn đủ tất cả mọi chuyện, cuối cùng chỉ chỉ mặt mình, có chút tính khí trẻ con nói:

– “Đến đây, hôn anh một cái rồi anh mới đi.”

Cố Ninh không còn lời gì để nói, cô nhìn người trước mắt, cười cười, thập phần không cho mặt mũi nói:

– “Vậy anh đừng đi, em không quan trọng đâu.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi