CUỘC SỐNG THẢN NHIÊN CỦA CỐ NINH

Edit: Cửu Trùng Cát

Cố Ninh cúp điện thoại, nhìn điện thoại di động nắm chặt trong tay, cô nghĩ, thì ra vướng bận một người là loại cảm giác này. Một người xa lạ, từng bước một đi vào trong tim mình, cuối cùng dừng chân đứng lại, tới một mức độ nào đó, từ nay về sau hai người trở nên gắn kết chặt chẽ. Bởi vì đối phương mà bản thân sẽ nảy sinh nhiều cảm xúc hơn so với trước kia, những bất an đều sẽ biến mất, sau đó trở nên phong phú. Loại cảm giác này, giống như bản thân đã tìm ra nửa kia của mình, khép lại mọi thứ sau lưng, từ nay về sau cả người đều sẽ trở nên viên mãn, hạnh phúc.

Vì đã qua mùng 5 Tết, các cửa hàng ở tiểu khu cũng lục tục mở cửa, Hà Cảnh không có ở nhà, Cố Ninh dứt khoát về nhà Thẩm Lan ở, như vậy cũng thuận tiện hơn rất nhiều. Hôm nay Cố Ninh từ trong nhà đi ra, ngoài ý muốn nhìn thấy một người đứng dưới lầu nhà mình. Người này đã nhiều năm cô chưa từng gặp lại, nhưng nói một cách khoa trương, cho dù người này có hóa thành tro cô cũng nhận ra, đó chính là Cố Xuân Sinh.

Thoạt nhìn, Cố Xuân Sinh lớn tuổi hơn rất nhiều so với thực tế, thái dương đã bạc trắng, mặc một bộ quần áo sẫm màu, bộ dáng khác xa so với vẻ phong độ chí khí lúc trước, xem ra, mấy năm nay cuộc sống của ông ta không được như ý. Cố Ninh dừng chân, đứng im tại chỗ, nhìn người trước mắt, nhưng không có mở miệng nói chuyện. Cố Xuân Sinh cũng nhìn thấy Cố Ninh, ông cất tiếng:

– “Sao vậy? Cố Ninh, ngay cả cha con cũng không nhận ra sao?”

– “Không biết Cố tiên sinh có chuyện gì?” Cố Ninh cất giọng nhàn nhạt, nghe không ra nửa phần cảm xúc.

Nhìn người trước mắt như vậy, Cố Ninh không khỏi cảm thấy có chút thổn thức, nhưng không sinh ra được nửa điểm đồng tình. Hiện tại, cô đã có cuộc sống riêng của mình, người trước mắt, rốt cuộc không thể ảnh hưởng đến cô nửa phần, cho nên cô cũng có thể đối đãi bình thường, không thể nói là báo ứng, nhưng mà tình cảnh hiện nay của Cố Xuân Sinh, coi như là ông ta tự làm tự chịu.

Cố Xuân Sinh nghĩ đi nghĩ lại rồi hỏi:

– “Cha nghe nói… Con đã đính hôn. Hiện tại con sống có tốt không?”

– “Cuộc sống của tôi rất tốt, chẳng qua, cuộc sống của tôi có tốt hay không, hình như không còn quan hệ gì đến Cố tiên sinh thì phải.”

– “Lúc cha và mẹ con ly hôn, cũng không tính là bạc đãi các người, nếu mẹ con không có số tiền mà lúc trước cha đưa cho, chỗ nào lại có được thành tựu như hôm nay? Đúng rồi, cha nghe nói hiện tại bà ấy rất có tiền. Cha mẹ đã kết hôn nhiều năm như vậy, cha cũng không phát hiện được bà ấy lại có bản lĩnh như vậy.”

Bây giờ Cố Xuân Sinh nói những lời này, không khỏi có chút tính toán riêng. Nhưng chỉ cần ông ta vừa nghĩ đến sự chênh lệch hiện tại giữa hai bên, thì lập tức có chút không thể khống chế được.

Cố Ninh nhàn nhạt nhìn người trước mắt, trong giọng nói có chút lạnh lùng:

– “Vậy thì thế nào?”

Cố Xuân Sinh sửng sốt, ông đã từng tưởng tượng phản ứng của Cố Ninh khi nhìn thấy mình đến, duy chỉ không ngờ rằng, Cố Ninh sẽ bình tĩnh hỏi lại ông như vậy. Vậy thì thế nào? Vậy thì ông không cam tâm chứ sao. Mấy năm nay nghe người khác nhắc tới Thẩm Lan thế nào, Thẩm Lan ra sao… giống như đâm một cây gai vào đáy lòng ông, theo thời gian, cây gai ấy không thể nhổ bỏ, ngược lại càng ngày càng đâm sâu hơn. Đâm vào đáy lòng, bề ngoài thoạt nhìn không có gì, nhưng mỗi khi hít thở thì sẽ nhói đau. Thậm chí ông còn cảm thấy, nếu như lúc trước bản thân không ký giấy ly hôn với Thẩm Lan, như vậy những thành công ở hiện tại cũng sẽ là của ông.

Sau khi Cố Xuân Sinh và Thẩm Lan ly hôn, tình huống càng ngày càng tồi tệ, công ty thanh toán nợ nần về sau, vẫn còn thiếu lại một ít. Trong một đêm, ông ta trắng tay, không còn gì cả. Nhưng Cố Xuân Sinh vẫn còn có chút bản lĩnh, chạy vạy 7 – 8 chỗ mượn được ít tiền, chuẩn bị làm lại từ đầu. Sau hai lần suy sụp, lúc tình huống bắt đầu chuyển biến tốt đẹp, rốt cuộc nhà họ Cố lại xảy ra chuyện.

Dương Mộng Đình chịu đủ thất vọng, rốt cuộc nhẫn nhịn không nổi nữa, mỗi ngày đều vì cuộc sống thiếu thốn tiền bạc mà bạo phát lửa giận, mỗi ngày ở nhà cãi nhau cùng lão thái thái nhà họ Cố, đủ các loại làm ầm ĩ, truy cứu nguyên nhân, đều sẽ chỉ vì một chữ – TIỀN.

Phu thê nghèo hèn có đủ trăm chuyện bi ai, còn giữa hai người Cố Xuân Sinh – Dương Mộng Đình, việc này càng thêm nặng nề. Có thể nói, Cố Xuân Sinh là trong ngoài đều ưu sầu, dần dần ông ta không còn muốn về nhà nữa, thậm chí ngay cả con trai mình cũng không muốn nhìn thấy. Dương Mộng Đình đem đứa con trai ra làm lợi thế mỗi khi cãi vã, năm lần bảy lượt ông ta cũng cảm thấy mệt mỏi, có đôi khi ông ta còn muốn hai mẹ con Dương Mộng Đình dứt khoát trở về nhà mẹ đẻ luôn đi, đừng bao giờ quay trở lại nữa, như vậy ông ta cũng có thể được thanh tịnh. Đương nhiên, lão thái thái nhà họ Cố không nghĩ như vậy, mỗi ngày khắc khẩu vẫn rất gay cấn.

Có đôi khi Cố Xuân Sinh thầm nghĩ, tình trạng hôm nay của bản thân rốt cuộc là vì cái gì? Trong lòng ông âm thầm đem Dương Mộng Đình và Thẩm Lan ra so sánh, muốn nói không hối hận đó là không thể nào, ông từng nghĩ, tại sao bản thân lại đi tới bước đường này? Nhưng mấy chuyện đó, tất cả đều không thể quay lại được nữa, nếu như cẩn thận suy nghĩ kỹ lại, ngay cả hô hấp ông cũng cảm thấy khó khăn.

– “Cố Ninh, cho dù thế nào, cha cũng là cha ruột của con, đây là sự thật không thể thay đổi được.”

– “Tôi biết.”

Cố Xuân Sinh nhìn người trước mắt, đứa con gái này làm ông cảm thấy vô cùng xa lạ, ông sửng sốt một lát, chỉ chớp mắt đã nhiều năm trôi qua như vậy, ông phát hiện, từ trước tới nay bản thân ông không thể hiểu được Cố Ninh. Trước khi ly hôn với Thẩm Lan, ông khinh thường tìm hiểu, sau khi ly hôn, ông không có cơ hội để tìm hiểu. Đột nhiên, ông nhớ lại chuyện của rất nhiều năm về trước, vào lúc đó ông vẫn còn đang gian khổ gầy dựng sự nghiệp, nghèo rớt mồng tơi, sau một ngày làm việc mệt nhọc, ông kéo lê thân thể không còn sức lực trở về nhà, không để ý đến bả vai đau nhức, ông ôm lấy Cố Ninh lúc ấy đang bi bô tập nói nâng cao qua đầu…

Ông từng… đã từng thật lòng yêu thương đứa con gái này, rốt cuộc là bởi vì cái gì, biến thành như bây giờ?

Đúng, sau này cuộc sống thay đổi, ông sống tốt hơn, ông có nhiều tiền hơn, những thứ gì đó trên tay trên người cũng nhiều hơn, cho nên dần dần phai nhạt, mãi cho tới bây giờ, lúc ông trở thành hai bàn tay trắng, mới lần nữa nhớ lại những cảm xúc ngày trước. Con người trên thế gian có bao nhiêu thứ tốt đẹp, đều bởi vì dục vọng mà biến mất…

– “Cha chỉ muốn tới thăm con một chút, rất nhanh thôi con phải gả cho người ta rồi, cha cũng không có gì tặng cho con, về sau con hãy hảo hảo mà sống cho tốt.”

Cố Ninh nhìn người đàn ông trước mắt, nửa ngày vẫn không nói gì. Cố Xuân Sinh thấy Cố Ninh không đáp lời của mình, cười khổ một chút nói tiếp:

– “Cha biết con còn hận cha, cha đi đây, cha chỉ muốn tới thăm con một chút mà thôi.”

Ông cũng không biết tại sao bản thân lại đi đến chỗ này, năm trước lúc Cố Ninh đính hôn, tình cảnh quy mô đồ sộ thế nào, được người ta bàn luận say sưa, ngay cả ông cũng cảm thấy líu lưỡi. Mấy năm gần đây, Cố Xuân Sinh nảy sinh rất nhiều cảm xúc, lúc đêm khuya vắng người, đều nhớ tới quãng thời gian ấm áp khi Cố Ninh vừa mới chào đời, thời gian không thể quay trở lại, rốt cuộc có những chuyện chỉ khi bản thân đã trải qua mới có thể hiểu được. Sau này bị lão thái thái biết, lão thái thái có ý muốn đi tìm Cố Ninh, nói rằng chỗ nào có con gái đính hôn mà không thông báo cho người làm cha này một tiếng. Lúc ấy Cố Xuân Sinh đã ngăn cản lão thái thái, tâm tư của lão thái thái thế nào, sao ông lại không biết? Đơn giản là trong lòng bất bình mà thôi.

Lúc ông và Thẩm Lan ly hôn đã náo loạn khó coi như vậy, chỉ sợ Cố Ninh đã không còn xem ông là cha nữa, ông chưa từng làm tròn trách nhiệm của một người cha, trong lòng Cố Ninh hận ông, ông cũng biết. Ông không muốn phá hoại hôn lễ của đối phương, nếu nói là bởi vì chút tình cốt nhục mỏng manh, ngay cả bản thân ông cũng cảm thấy buồn cười, chỉ là ông cảm thấy làm như vậy không có một chút ý nghĩa nào, ván đã đóng thuyền, có thể thay đổi được gì đâu?

10 năm trôi qua chỉ trong chớp mắt, cuối cùng ông cũng cảm thấy mệt mỏi, biến thành một người đàn ông phổ biến bình thường, mỗi ngày đều vì kế sinh nhai mà bôn ba mệt nhọc, tuy rằng có va chạm với người vợ thứ 2, nhưng vì đứa con trai tuổi còn nhỏ, vẫn phải nín nhịn để sống tiếp. Có lẽ là không cam lòng, thế nhưng hai người ai cũng không đề cập đến việc ly hôn. Ly hôn có cái gì đáng sợ, đáng sợ là không còn tình cảm gì nữa mà vẫn giày vò lẫn nhau, đối với hiện thực vô năng vô lực rồi lại không cam lòng, đem tất cả bất mãn quy kết đến trên người đối phương.

Không cam lòng cứ như vậy buông tay để đối phương ra đi.

Mãi cho đến khi bóng dáng của Cố Xuân Sinh biến mất, Cố Ninh mới lấy lại tinh thần, bóng lưng gù gù của người đàn ông đó… trước kia giống như mây khói.

Thời tiết dần dần ấm áp lên, giống như sau một đêm thức dậy, đột nhiên mùa xuân đến, ánh mặt trời xán lạn, vốn dĩ người đi đường vô cùng náo nhiệt mặc áo lông thật dày, bây giờ đổi lại quần áo tương đối mỏng nhẹ, ở bên ngoài phơi nắng.

Trương Giai Giai hẹn Cố Ninh cùng đi dạo phố, sau khi Trương Giai Giai tốt nghiệp, mua một căn hộ ở thành phố Z rồi đến công ty xin việc, cô làm ở công ty đó nửa năm thì bị Thẩm Lan gọi về hỗ trợ, bây giờ trở thành giám đốc bộ phận quản lý khách hàng của công ty Thẩm Lan, tóc cô uốn thành lọn lớn quyến rũ chải qua một bên, mỗi ngày đi giày cao gót qua qua lại lại. Lanh lợi hay nói, nhanh mồm nhanh miệng, so với cô gái nhỏ ngày trước khiếp khiếp sợ sợ quả thật không giống như cùng một người, chỉ có ở trước mặt Cố Ninh, những lúc Trương Giai Giai ngẩn người, mới có thể không tự chủ lộ ra những thần thái của trước kia. Từ lần cuối gặp lại Triệu Dân, Trương Giai Giai liền trở nên bất đồng, giống như đột nhiên đã nhìn thấu rất nhiều việc, cô trở nên thành thục hơn, cũng làm cho người khác nhìn vào không thể lý giải được.

Hai người đi dạo đến giữa trưa, Hứa Liên sẽ tới đón người, Hứa Liên chính là bạn trai hiện tại của Trương Giai Giai, thời đại học đã theo đuổi Trương Giai Giai hai năm, sau khi tốt nghiệp, hai người mới chính thức ở cùng một chỗ, tình cảm rất tốt, hai bên gia đình cũng đã gặp mặt nhau, Hứa Liên vẫn luôn muốn hai người sớm kết hôn một chút, nhưng Trương Giai Giai lại lấy lý do tuổi còn nhỏ để thoái thác nhiều lần, lần này sau khi Cố Ninh đính hôn, Hứa Liên lại tiếp tục thúc giục chặt chẽ hơn.

Sau khi Cố Ninh tạm biệt hai người, thì lái xe trở về nhà mình, tính đi tính lại, cô đã một tuần không gặp Hà Cảnh, cũng không trở về nhà bên kia. Cố Ninh mở cửa, cô đi đến phòng khách kéo màn ra, ánh trời chiều không có độ ấm nào, chiếu vào sàn nhà phòng khách, chung quanh thật im lặng, lộ ra chút lạnh lẽo. Trong nhà hơn một tuần không có ai, cũng có ít bụi bặm, nhưng thoạt nhìn vẫn rất sạch sẽ, trước tiên Cố Ninh quét dọn lại căn hộ một lần. Chờ đến khi cô bận xong hết thảy, lúc ngẩng đầu lên, sắc trời bên ngoài đã tối đen, các hộ gia đình trong tiểu khu đã lục tục mở đèn, Cố Ninh dựa vào cửa số nhìn ngắm phong cảnh bên ngoài, nhà nhà đều sáng đèn rồi.

Từ khi rời đi đến nay, Hà Cảnh cũng không có gọi điện thoại về, việc này có chút không phù hợp với quy luật thông thường a, chẳng lẽ lại có việc gì bận rộn nữa? Cố Ninh ở trong lòng yên lặng phỏng đoán. Cố Ninh đọc sách một lát, lại xem TV một lát, mãi cho đến chín giờ đêm mới tắt đèn đi ngủ. Không biết là mấy giờ, Cố Ninh đang ngủ mơ mơ màng màng, cảm thấy có thứ gì đó cọ tới cọ lui trên người mình, cô dùng tay đẩy đẩy, không ý thức lầm bầm nói:

– “Tiểu Hà, anh đừng làm rộn nữa, em muốn ngủ.”

Bên cạnh quả nhiên yên tĩnh lại.

Qua hồi lâu, Cố Ninh mới hậu tri hậu giác kịp phản ứng, cô vươn tay lục lọi mở đèn ngủ lên, nhìn thấy gương mặt gần trong gang tấc, cơn buồn ngủ hoàn toàn biến mất.

– “Anh về khi nào vậy?”

So với thời gian lúc trước Hà Cảnh nói cho cô biết, thì trước 3 ngày.

Tay Hà Cảnh đặt trên thắt lưng của Cố Ninh, lúc này anh không sợ làm Cố Ninh tỉnh giấc nữa, cẩn thận sờ soạng hai vòng, sau đó yên tâm cười cười:

– “May quá, không để phần thịt mà anh vất vả lắm mới nuôi được biến mất.” Dừng một chút, anh nhìn Cố Ninh rồi nói: “Vừa trở về, thế nào, có phải rất kinh hỉ hay không a?”

Vì để sớm trở về một chút, anh đã đáp chuyến bay sớm nhất, vội vã đến nỗi không có thời gian ăn cơm luôn, chẳng qua có thể trước tiên nhìn thấy cô gái nằm trên giường này, anh cảm thấy hết thảy những gì anh làm đều đáng giá.

Cố Ninh nghĩ đi nghĩ lại rồi nói:

– “Chỉ có kinh, không có hỉ, sao một chút tiếng động cũng không có vậy, đèn cũng không chịu mở, sao lúc nào anh về cũng không có động tĩnh gì hết a?”

Hà Cảnh cười đắc ý:

– “Anh sợ đánh thức em mà, anh dùng phòng tắm bên ngoài. Em cảm thấy kinh, anh cảm thấy hỉ là được rồi, Ninh Ninh, nếu em đã tỉnh dậy, chúng ta làm tiếp chuyện vừa nãy chưa làm xong nhé!”





– “Anh kể cho em nghe, ở trên máy bay anh gặp một đứa bé, hơn nữa đứa bé kia đặc biệt rất mến anh, lúc nó khóc cả ba mẹ nó cũng dỗ không được, nhưng anh có thể nha, anh dỗ một cái nó lập tức ngừng khóc đấy.”

– “Điều này nói rõ cái gì, anh đặc biệt có duyên với trẻ con, về sau nhất định có thể làm một người cha tốt.”

– “Ninh Ninh, chúng ta sinh một đứa đi.”

– “Tốt nhất sinh con gái, con gái rất đáng yêu, khẳng định nó sẽ đẹp giống như em. Con trai coi như xong, con trai rất nghịch ngợm, nếu nó chọc giận em, anh sẽ đánh nó! Dù sao bé trai chắc nịch, có đánh cũng không sao.”

Cố Ninh không thể nhịn được nữa:

– “Anh im miệng cho em.”

Người này… sao lại nói nhiều như vậy a?

Hà Cảnh quả nhiên ngậm miệng, anh là người rất thực tế, cẩn thận nghĩ đi nghĩ lại, anh cảm thấy nên quán triệt việc cố gắng tạo đứa nhỏ mới là mấu chốt.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi