CUỘC SỐNG THẢN NHIÊN CỦA CỐ NINH

Edit & Beta: Cửu Trùng Cát

Mặt Cố Ninh đông cứng đẩy Ninh Ngật ra, nhíu nhíu chân mày, ngữ khí đầy lạnh nhạt nói:

– “Bạn nhìn lầm rồi.”

Cố Ninh vừa mới dứt lời, thì từ ngoài cửa sổ thò vào một cái đầu, Hà Cảnh nhìn thấy Ninh Ngật đứng trước bàn học của Cố Ninh thì ngẩn người, tên tiểu bạch kiểm này chẳng lẽ cũng có ý đồ với Cố Ninh ư? Hắn suy tư một phen, tên tiểu tử này cùng với Cố Ninh là bạn học chung một lớp, việc gần gũi này đối với mình phi thường bất lợi!

Hà Cảnh đem sữa cùng táo bỏ vào trước bàn Cố Ninh, cười tủm tỉm nói:

– “Cho bạn nè!”

Cố Ninh vỗ vỗ trán, cô cho rằng lần trước cô đã nói rõ với Hà Cảnh rồi, nhưng không nghĩ tới từ lúc đó về sau, ngược lại Hà Cảnh càng thêm tích cực tấn công cô, cô cẩn thận nghĩ nghĩ, bản thân cô hình như không có làm ra bất kỳ hành động nào có thể khiến Hà Cảnh hiểu lầm, cho nên cô đã thử nói rõ với Hà Cảnh nhiều lần.

Không ngờ, mỗi lần như vậy, Hà Cảnh đều cười hì hì nói với cô rằng:

– “Không hề gì, trước tiên chúng ta có thể làm bạn tốt, bạn bè quan tâm lẫn nhau không được sao?”

Lúc này cũng hệt như vậy, Hà Cảnh cùng Cố Ninh nói xong lời này, liền đem tầm mắt đặt trên người Ninh Ngật, hắn nói:

– “Tiểu tử, bạn còn đứng ở chỗ này làm chi? Đứng chắn đường của người khác thì không tốt lắm đâu, mau trở về chỗ ngồi của bạn đi.”

Ninh Ngật nhìn Hà Cảnh liếc mắt một cái, đáp:

– “Mình có trở về chỗ ngồi hay không, không liên quan gì đến bạn, mình cũng không chắn đường của bạn mà.”

Chung quanh đã có tốp năm tốp ba học sinh hướng về phía bên này nhìn lại, Cố Ninh không muốn mình trở thành tiêu điểm trong mắt người khác, cho nên nói với Hà Cảnh ngoài cửa sổ:

– “Bạn đem đồ của bạn đi đi, ngăn kéo của mình thực sự không chứa nổi.”

Gần đây, mỗi ngày Hà Cảnh đều đến, hộc bàn của cô đầy ắp toàn táo và sữa, cũng may mắn là táo không bị hỏng.

– “Bạn cất đi, lúc nào muốn ăn thì ăn.” Dừng một chút, Hà Cảnh lại hướng về phía Cố Ninh cười cười còn nói thêm:

– “Vậy mình trở về lớp học đây.” Hắn sợ Cố Ninh lại đem thứ gì đó nhét trả lại cho hắn, cho nên sau khi nói xong cũng quay người rời đi.

Ngược lại Ninh Ngật không nói chuyện, đi trở về chỗ ngồi của mình.

Tan học về đến nhà, Cố Ninh ngoài ý muốn nhìn thấy Thẩm Lan cũng đang ở nhà. Thẩm Lan nhìn thấy Cố Ninh, vội đi ra đón, bà nói:

– “Đi thôi, hôm nay là sinh nhật của bà nội con, mấy ngày nay mẹ bận quá nên không để ý, cha con cũng không nhắc nhở mẹ, thiếu chút nữa mẹ đã quên mất.”

Hàng năm người một nhà đều làm tiệc sinh nhật cho Trần Diễm Hồng, năm nay vẫn như thường lệ.

– “Cha con gọi điện thoại cho mẹ à?” Cố Ninh nghĩ nghĩ hỏi.

– “Cha con hẳn đã đến nơi rồi, chúng ta cũng đi nhanh đi, bằng không đến muộn, lão thái thái lại tức giận đấy, chỗ cửa hàng mẹ đã nhờ bạn mẹ trông giúp rồi, lúc này mới khai trương, cũng không thể thường xuyên đóng cửa được, người khác tới lần đầu tiên, lần thứ hai, đều thấy chúng ta đóng cửa tiệm, thì sẽ không tới lần thứ ba.”

Cố Ninh không nói gì, bị Thẩm Lan lôi kéo đi ra cửa, hai người ra khỏi tiểu khu, Thẩm Lan liền vươn tay vẫy một chiếc taxi, Thẩm Lan báo một địa chỉ, lại thúc giục tài xế nói:

– “Bác tài, tôi đang trễ giờ, anh lái nhanh nhanh một chút.”

Nơi ở của cha mẹ Cố Xuân Sinh ngụ tại quận Bích Thủy, cách trung tâm thành phố khoảng 2 tiếng chạy xe, Trần Diễm Hồng không có thói quen sống với tiết tấu ở thành thị, từ lúc con trai có tiền đồ, bà ta cũng không cần làm cái gì, mỗi ngày chỉ ở trong nhà đánh bài cờ bạc.

Taxi ngừng lại, Thẩm Lan mang theo lễ vật xuống xe, bỗng nhiên Cố Ninh đứng lại, nhìn chiếc xe dừng trước cửa nhà, Cố Xuân Sinh thế nhưng không có khóa cửa kính xe.

Cố Ninh thả chậm cước bộ, bước nhanh hướng đến chiếc xe kia, vươn tay vào, cầm ra máy ghi âm mà cô đã tự tay đặt trong xe, cùng với hộp giấy ngụy trang của máy quay phim nhỏ như lỗ kim.

Cầm mấy thứ này trong tay, Cố Ninh nhẹ nhàng thở ra. Từ trước đến nay Cố Xuân Sinh vẫn luôn cẩn thận, hôm nay sao lại quên đóng cửa kính xe, cũng quá khác thường đi, chẳng lẽ là ý trời sao? Cũng đúng, đã tới lúc phải kết thúc, cô chờ ngày này đã lâu rồi. Còn một tuần nữa thì cô sẽ thi tốt nghiệp, chờ sau khi thi xong, cô sẽ không còn bất cứ quan hệ nào với Cố gia nữa.

Thẩm Lan nhìn thấy Cố Ninh từ trong xe của Cố Xuân Sinh cầm ra thứ gì đó, bà có chút ngoài ý muốn:

– “Ninh Ninh, trên tay con cầm gì vậy?”

Cố Ninh cầm tay Thẩm Lan, ánh mắt chăm chú nhìn thẳng vào bà:

– “Mẹ, đợi lát nữa vào đó, không cần biết phát sinh chuyện gì, mẹ nhất định phải tin tưởng con.”

Lúc này, Thẩm Lan cũng nghe ra trong lời nói của Cố Ninh có thâm ý, lòng bà trầm xuống:

– “Ninh Ninh, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Có phải con có chuyện gì gạt mẹ hay không?”

Gần đây Cố Ninh có biến hóa rất lớn, bà luôn luôn suy nghĩ, không biết bởi vì nguyên do gì? Hiện tại, trong lòng bà mơ hồ đã dự cảm được, bà lập tức muốn biết đáp án.

Cố Ninh nhìn Thẩm Lan, mặc kệ mẹ cô có chịu được hay không, một đao này sớm hay muộn cũng đều phải hạ xuống, mẹ cô trời sinh tính tình rất thiện lương, cho dù đỏ mặt khắc khẩu với người ta cũng đều không có, chỉ sợ nếu bà biết được chuyện này thì sẽ luống cuống tay chân, hoang mang lo sợ. Nhưng việc này cũng không quan hệ gì, cô sẽ đem mọi chuyện nên chuẩn bị đều sẽ chuẩn bị cho thật tốt, cô sẽ bảo hộ cho bà, không để cho bà phải chịu một chút thiệt thòi nào.

– “Cố Xuân Sinh ngoại tình, con gái riêng của ông ta cùng người đàn bà kia học cùng trường với con, so với con thì nhỏ hơn một tuổi, chung một cấp nhưng khác lớp, tên của nó là Cố Huyên.”

Cát: Cái này ta cũng không biết sao lại thế??? Bạn trachca nói là ở bên Trung việc này rất thoáng, có thể học ngang hoặc nhảy lớp dù không bằng tuổi, chắc là vậy đó!

Bước chân Thẩm Lan thoáng lung lay một chút, lễ vật trên tay bà “Bộp” một tiếng rớt xuống đất, bà hoài nghi bản thân bà đang nghe lầm, nhưng từng câu từng chữ của Cố Ninh bà lại nghe được rõ ràng như vậy, đại não bà nhất thời trống rỗng, phản xạ có điều kiện hỏi lại:

– “Con… vừa mới nói cái gì?”

Cố Ninh đỡ lấy bả vai Thẩm Lan nói:

– “Mẹ, con cũng không biết phải nói với mẹ như thế nào, là chính mắt con ở trường học thấy được Cố Xuân Sinh đưa đón Cố Huyên, con nghe Cố Huyên gọi ông ta là cha, gọi người đàn bà ngồi bên ghế phụ lái là…mẹ. Mẹ…”

Đầu óc Thẩm Lan vang lên tiếng “ong…ong”, Cố Ninh nói mấy lời này, không khác nào bỏ vào thế giới đang bình yên của bà một trái bom, ngực bà liên tục phập phồng…

Nếu lời của Cố Ninh đều là sự thật… Thẩm Lan không dám nghĩ tiếp.

– “Ninh Ninh, con biết từ lúc nào?” Không biết qua bao lâu, tiếng của Thẩm Lan hơi khàn nhưng bà lại hỏi, bà đang bắt buộc chính mình phải tỉnh táo lại.

Kết hợp với sự biến hóa gần đây của Cố Ninh, bà rất khó thuyết phục mình rằng lời của Cố Ninh đều là lời nói dối, hơn nữa mối quan hệ hiện tại của hai người thế nào, chung quy bà là người hiểu rõ nhất, cũng không phải bà không có dự cảm, nhưng vào giờ khắc này, đột nhiên sự thật lại bị bóc trần.

– “Mẹ, con luôn rất do dự xem có nên nói với mẹ hay không? Con rất sợ hãi, Cố Huyên đã tìm nhóm côn đồ gần trường học, nó nói sẽ không cho con thi tốt nghiệp, nó còn nói, nó sẽ khiến cho Cố Xuân Sinh đuổi chúng ta ra khỏi nhà, con rất sợ hãi.” Cố Ninh nói xong lời này, nước mắt liền rớt xuống.

Cũng không phải là cô hoàn toàn nói láo, những điều này chính là điều mà ở kiếp trước cô đã từng trải qua, nếu kiếp trước không phải do Cố Huyên ra tay ác độc, như thế nào cô lại bỏ qua đợt thi tốt nghiệp quan trọng như vậy?

Mà đời này, những người đã nợ cô, cô đều sẽ đòi lại gấp bội, ngay từ giờ phút này sẽ bắt đầu…

Thẩm Lan giật mình, đột nhiên ngẩng đầu lên:

– “Không cho con dự thi ư? Nó dám!” Bà lại vỗ vỗ đầu Cố Ninh nói: “Ninh Ninh, con đừng sợ, mẹ sẽ không để cho con xảy ra việc gì, mẹ sẽ không để cho những người đó khi dễ con.”

Cố Ninh mở bàn tay ra:

– “Con vụng trộm đặt máy thu âm trong xe của ông ta để thu thập chứng cớ, mẹ, mẹ ly hôn với ông ta đi, cho dù bây giờ mẹ không ly hôn với ông ta, thì không bao lâu nữa, ông ta cũng sẽ đem chúng ta đuổi ra ngoài đường thôi, ông ta không để ý đến chúng ta một chút nào đâu.”

Thẩm Lan nhìn mấy thứ đồ trong tay Cố Ninh, trong mắt bà hoàn toàn là áy náy, nếu không phải do bà tha thứ cho Cố Xuân Sinh, cứ nhượng bộ cho ông ta, như thế nào Cố Ninh lại đi làm mấy việc này? Con gái của bà chỉ vừa 15 tuổi, vẫn còn là một đứa nhỏ a. Cuối cùng cũng tại bà không bảo hộ tốt cho con gái.

Thẩm Lan lau đi dòng lệ trên khóe mắt, ngữ khí kiên định nói:

– “Ninh Ninh, con yên tâm, cuộc hôn nhân này mẹ nhất định sẽ chấm dứt, mẹ xin lỗi con, về sau mẹ sẽ không để cho con chịu ủy khuất nữa.”

– “Vâng.”

Thẩm Lan nhìn Cố Ninh, yếu ớt trong mắt bà biến mất từng chút một, ngữ khí kiên định nói:

– “Đi thôi, nếu đã đến đây, chúng ta cần phải vào nhìn xem, ông ta đối với mẹ đã bất nghĩa, mẹ cần gì phải để lại mặt mũi cho ông ta.”

Thẩm Lan cũng không đi quản đến hộp quà tặng đang nằm chỏng trơ trên mặt đất, nắm lấy tay Cố Ninh đi vào phòng lớn.

Cố Ninh đi ở phía sau nhìn bóng dáng của Thẩm Lan, cô có chút ngoài ý muốn, tình huống này so với trong suy nghĩ của cô dường như có chút bất đồng, cô không nghĩ đến mẹ của cô sẽ mang lòng đầy căm phẫn như vậy! Khí thế lẫm liệt, như là thay đổi thành một người khác, làm cho cô cảm thấy bà rất xa lạ.

Nhưng như vậy cũng không có gì không tốt, Cố Ninh nắm chặt tay Thẩm Lan. Cho dù cha của Dương Mộng Đình là Phó thị trưởng thì như thế nào, trong tay cô có chứng cứ, Cố Xuân Sinh vô luận thế nào cũng không thể khống chế được.

Vì cái ngày này, cô đã phải chờ đợi rất lâu.

Cô không tin với chứng cớ vô cùng xác thực cô đang nắm trong tay, cha của Dương Mộng Đình còn có thể gian lận, cho dù nhờ vào quyền lợi mà chức vụ của ông ta mang lại, cũng không thể một tay che trời, kiếp trước Thẩm gia khắp nơi gặp phải cản trở, vị Dương phó thị trưởng kia không thể không có công lao, đời này, nếu người đời biết con gái của Phó thị trưởng làm tiểu tam của người khác mười mấy năm, hào quang bay khắp nơi, không thông báo ra bên ngoài làm sao người ta có thể đánh giá?

Cô chẳng những muốn Cố Xuân Sinh phải trả giá thật lớn, mà cha con Dương Mộng Đình cũng không thể thoát khỏi quan hệ, một người cũng đừng mong trốn thoát.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi