CUỘC SỐNG THẢN NHIÊN CỦA CỐ NINH

Edit: Cửu Trùng Cát

Cố Ninh ở nhà ăn xong bữa cơm, lại cầm thêm vài thứ rồi trở về trường học.

Thời gian học quân sự, tất cả các học sinh mới đều bị cưỡng chế ở trọ trong trường, bởi vì buổi tập huấn bắt đầu từ 6 giờ sáng, khi đó trời còn chưa kịp sáng hẳn, nếu ở bên ngoài, sợ sẽ không kịp.

Đúng lúc gặp được năm năm Thiên Hi, giống như cái gì cũng đều đặc biệt long trọng, ngay cả học quân sự cũng không ngoại lệ.

Trường học dựa theo danh sách học sinh, phân ra sáu người ngủ chung một phòng. Lúc Cố Ninh đeo túi xách tiến vào, trong phòng ngủ chỉ có một mình Trương Giai Giai, giường ngủ của Trương Giai Giai nằm gần cửa sổ, lúc này cô đang ngồi trên giường đọc sách, nghe thấy có tiếng bước chân, Trương Giai Giai ngẩng đầu nhìn lên, mỉm cười rồi chào hỏi với Cố Ninh:

– “Bạn đến rồi.”

Lúc chiều vừa gặp Cố Ninh trên lớp, bởi vì chuyện xảy ra hồi xế chiều, cô đối với Cố Ninh có ấn tượng rất sâu sắc, hơn nữa Cố Ninh là người đầu tiên đến chào hỏi với cô, cô khó tránh khỏi trong lòng sinh ra ý muốn thân cận.

Cố Ninh đi tới bên cạnh Trương Giai Giai, cười hỏi:

– “Không ngại để mình ngồi lên giường của bạn chứ?”

– “Sao lại ngại, bạn cứ ngồi đi.” Nói xong vỗ vỗ xuống giường.

Cố Ninh nhìn Trương Giai Giai cầm sách trong tay, thuận miệng hỏi:

– “Hình như trường học chưa phát giáo trình mà?”

– “Ừ, mình hỏi mượn của người khác, lúc rảnh rỗi thì xem trước một chút, coi như chuẩn bị trước cũng tốt.”

Cố Ninh giật mình, kiếp trước, Trương Giai Giai học tập cũng hết sức khắc khổ, điểm ấy thật sự không hề thay đổi, cô bất động thanh sắc cười nói tiếp:

– “Thái độ học tập của bạn thật nghiêm túc, về sau chúng ta cùng nhau nỗ lực nhé!”

– “Ừ, thành tích của bạn tốt như vậy, mình phải noi theo học tập bạn mới được.” Ánh mắt Trương Giai Giai cười đến híp thành một đường thẳng.

Trương Giai Giai nói lời này, không giống như những người khác, là thật tâm thật ý nghĩ sao nói vậy. Cố Ninh nghe xong phá lệ thoải mái, cười vỗ vỗ bả vai Trương Giai Giai:

– “Trường học 9 giờ rưỡi mới đóng cửa, hiện tại còn chưa đến 7 giờ, đi thôi, chúng ta ra ngoài đi dạo một chút, mình có thật nhiều thứ chưa kịp mua, bạn đi theo giúp mình đi.”

Trương Giai Giai do dự một lát rồi gật gật đầu. Hai cô bé cùng ra khỏi phòng ngủ.

Từ siêu thị đi ra, trên tay mỗi người đều xách theo một túi đồ to, tất cả đều là đồ ăn vặt và một số nhu yếu phẩm thông thường của Cố Ninh, hai người vừa nói vừa cười, quan hệ được kéo lại gần hơn rất nhiều.

Ngồi ở quảng trường, Cố Ninh mở túi đồ ăn vặt, hai người vừa ăn vừa nói chuyện. Giờ phút này, Cố Ninh đang tự hỏi, làm thế nào để có thể đối xử tốt với Trương Giai Giai, mà không bị phát hiện là cố ý, cô phải suy nghĩ đến lòng tự trọng của đối phương…

Có rồi, mảnh đất vừa mua kia… không phải vừa vặn đang thiếu người quản lý sao? Cố Ninh nhớ rõ, trước kia Trương Giai Giai đã từng kể qua, cha Trương và mẹ Trương trước kia làm nghề nông ở nông thôn, sau này bởi vì đủ loại quan hệ, mới từ quê nhà chuyển đến thành phố mưu sinh.

Nghĩ tới điểm ấy, trong lòng Cố Ninh bắt đầu đưa ra chủ ý, làm như thuận miệng hỏi:

– “Hiện tại ở thành phố Z, muốn tìm một người biết trồng cây ăn quả, hiểu biết về việc trồng trọt thật là khó, phải không? Người nào có chút ý tưởng, đều vào làm ở nhà máy, cho dù là ở Cao Tân cũng khó tìm.”

Trương Giai Giai sửng sốt rồi đáp:

– “Làm sao có thể như vậy được, nông dân mới không dễ tìm việc làm thì có.”

Cô và cha mẹ là từ nông thôn chuyển đến thành phố Z, cha mẹ thường xuyên phải chạy vạy ngược xuôi, tìm chút việc làm ngắn hạn để làm, nhưng vẫn rất khó tìm được công việc phù hợp, bởi vì bọn họ chỉ biết trồng trọt, cha mẹ đã làm nông dân mười mấy năm, tựa hồ đây chính là công việc của họ, đối với việc nhà nông, bọn họ rất am hiểu. Nhưng ở trong thành phố, thì lại không có chỗ áp dụng.

Rất nhiều người ở quê đều tràn vào thành thị để làm công, bọn họ bất quá chỉ là một thành viên nhỏ trong số đội quân to lớn ấy mà thôi, nhưng cha mẹ cô đã quen sống thành thật, không thể học được cách nói năng xảo biện của người khác, cũng bởi vì như vậy bọn họ mới bị mọi người xa lánh, cộng thêm cuộc sống quá khó khăn, người một nhà cô mới xa xứ đến thành phố Z.

Cái gì cũng đều không biết làm, cái gì cũng đều phải học lại từ đầu, chuyển nhà khắp nơi hơn một năm, tình huống mới có thể tốt lên một chút, xem như có yên ổn ở lại một chỗ.

Cũng bởi vì như thế, cha mẹ mới cắn răng, đem cô đưa đến học tại trung học Thanh Phong. Bởi vì cha mẹ không muốn về sau cô lại giẫm vào vết xe đổ của bọn họ, phải khổ sở bôn ba vì không có trình độ văn hóa.

Trương Giai Giai nghĩ tới việc này, ánh mắt trở nên u ám, trong lòng hạ quyết tâm, nhất định phải học hành cho thật tốt, cô muốn tranh thủ giành được phần học bổng của nhà trường.

Cố Ninh cười cười:

– “Sao lại không có khả năng, mẹ mình vẫn đang tìm người đến xử lý nông trại, đau đầu đã lâu, vẫn không có tin tức gì, nếu bạn có biết ai thích hợp thì có thể giới thiệu cho mình, cũng không cần tìm chuyên gia về nông nghiệp, chỉ cần biết làm thì tốt rồi. Kỳ thật muốn tìm người hợp ý thật sự không dễ dàng, người khác đến thành phố Z làm công, thì trực tiếp xin vào các hãng xưởng, có ai lại đến thành phố để làm nông ở ngoại ô đâu, nếu mướn người còn trẻ tuổi, họ sẽ không chịu ở lại quản lý nông trại, còn người quá lớn tuổi, mời đến làm lại cảm thấy không yên lòng, cho nên, bạn nhất định phải giúp mình lưu ý khắp nơi một chút.”

Trương Giai Giai giật mình, công việc như vậy ngược lại rất thích hợp cho cha mẹ cô nha… Nhưng thật sự có chuyện tốt như vậy sao…?

Cố Ninh thấy Trương Giai Giai rơi vào trầm tư, trong lòng biết Trương Giai Giai đang suy nghĩ cái gì, cô cũng không nói ra, đẩy đẩy Trương Giai Giai:

– “Bạn mất hồn như thế là đang suy nghĩ gì đấy?”

– “Hả?” Trương Giai Giai lấy lại tinh thần, có chút lắp bắp đáp:

– “Không… Không nghĩ gì cả.”

Cố Ninh đứng lên:

– “Trời tối rồi, chúng ta về sớm một chút đi.”

– “Ừ.”

Lúc hai người trở lại phòng ngủ, 4 người khác cùng phòng đang ngồi nói chuyện phiếm, thấy hai người bọn họ tiến vào, đột nhiên lại im bặt. Cố Ninh làm như cái gì cũng không phát hiện, đi tới chỗ của mình, dọn dẹp sắp xếp các đồ vật vừa mua cho tốt.

Vừa rồi giọng nói lớn nhất ở đây là của Chu Yến, ở cấp 2 ả và Cố Ninh cùng học chung lớp, Chu Yến là bạn tốt của La Mẫn, Cố Ninh có thể hiểu rõ, xem ra, Chu Yến đã thành công “Xúi giục” 3 người còn lại, bằng không sao lúc cô vừa bước vào phòng, bọn họ lại đột ngột im bặt như vậy.

Mấy việc này so với loại cô lập mà kiếp trước cô đã từng chịu đựng, sự xa lánh lúc này quả thực không có chút ý nghĩa nào, ngược lại, Cố Ninh cảm thấy tự nhiên được thanh tịnh không có gì là không tốt.

Cố Ninh bưng thau và khăn tắm, nói với Trương Giai Giai:

– “Giai Giai, mình đi tắm đây.”

– “Ừ.” Trương Giai Giai lên tiếng đáp, dừng một chút, còn nói thêm: “Bạn tắm xong rồi thì tới lượt mình, 6 giờ sáng mai đã phải rời giường, hôm nay phải đi ngủ sớm một chút mới được.”

Điều kiện của kí túc xá ở trung học Thanh Phong rất tốt, sáu người một phòng, trong phòng có nhà tắm và WC riêng.

Nghe bên trong có tiếng nước chảy, Chu Yến cẩn thận quan sát người trước mắt, lúc còn học cấp 2, Cố Ninh luôn có vẻ ngoài lạnh lùng với người khác, sao lúc này lại cùng chơi chung với một đứa nhà quê thế kia? Buổi sáng ả bắt gặp Cố Ninh thế nhưng lại chủ động tiến đến bắt chuyện với Trương Giai Giai, ả đã cảm thấy vô cùng kỳ quái.

Chu Yến rất chướng mắt Trương Giai Giai, ăn mặc quê mùa như vậy, làn da lại đen nhẻm bẩn thỉu như vậy, nhìn thấy không thoải mái, một cảm giác hẹp hòi nhen nhóm trong lòng ả, giày trên chân giống như nhặt ở ngoài đường vậy! Quá quê mùa rồi! Ở đâu có người còn mặc đồng phục học sinh lên cấp 3 vậy? Là loại đồng phục xấu xí ở nông thôn nghèo nàn lạc hậu, lần đầu tiên ả nhìn thấy Trương Giai Giai, không chút nào do dự đem Trương Giai Giai quăng ra khỏi danh sách bạn cùng lớp xa hoa cao cấp của ả. Nhưng điều khiến cho Chu Yến kinh ngạc là, Cố Ninh làm sao lại trò chuyện cùng với Trương Giai Giai?

Chu Yến suy nghĩ nát óc vẫn không thể hiểu được, hồi tưởng lại cảnh tượng vừa rồi hai người bọn họ vừa nói vừa cười đi vào, ả tạm thời không để mắt đến việc không thích Trương Giai Giai, quyết định kéo Trương Giai Giai về phe của ả mà cô lập Cố Ninh.

Chu Yến đi tới bên cạnh Trương Giai Giai, trên mặt mang theo ý cười, ánh mắt liếc qua nhà vệ sinh đang đóng cửa một chút, nói:

– “Giai Giai, vừa rồi bạn nói gì với Cố Ninh vậy?”

– “Chưa nói cái gì, mình đi mua đồ với bạn ấy thôi.”

– “Giai Giai, chúng ta cùng ở chung một phòng, có lời này mình vẫn muốn nói cho bạn biết.”

Dứt lời, Chu Yến đem những lời buổi chiều ả đã nói cho 3 người còn lại trong phòng nghe, bây giờ lại lặp lại một lần nữa, lời ít mà ý nhiều, nói xong, Chu Yến nhìn chằm chằm vào Trương Giai Giai:

– “Là vậy đó, mình sợ bạn bị cô ta lừa, cho nên trước tiên vẫn nên nói cho bạn đề phòng.”

Trương Giai Giai đối với loại chuyện này cũng không thấy có gì lạ, lúc trước cả nhà cô cũng bởi vì chịu xa lánh ở quê hương mà phải bỏ lên thành phố sinh sống, mặc kệ như thế nào, trong lớp này, Cố Ninh là người đầu tiên đến bắt chuyện với cô, ít nhất cô có thể cảm thấy được Cố Ninh đối với cô rất chân thành.

Trương Giai Giai cười cười:

– “Cám ơn bạn, mình cảm thấy Cố Ninh rất tốt, có lẽ bạn không hiểu được bạn ấy cho nên mới thấy như vậy.”

Chu Yến thấy người trước mắt uyển chuyển từ chối, có chút không xuống đài được, ả hung hăng nhìn thoáng qua Trương Giai Giai:

– “Mình học chung với cô ta 3 năm, chẳng lẽ không hiểu được cô ta bằng bạn sao? Bề ngoài làm ra bộ dáng băng thanh ngọc khiết, sau lưng lại ngầm thông đồng hết kẻ này tới kẻ khác!”

Người trong phòng ngủ tất cả đều sửng sốt, bọn họ đều là học sinh mới, cũng có nghe Chu Yến nói Cố Ninh là dạng người gì, kỳ thật đối với Cố Ninh cũng không hiểu biết bao nhiêu, huống hồ trước đó, bọn họ luôn cảm thấy Cố Ninh nếu có thể thi được thủ khoa toàn thành phố, có lẽ sẽ không giống như những gì Chu Yến đã nói…

Lúc này bọn họ lại nghe Trương Giai Giai nói như vậy, bọn họ cảm thấy có lẽ Cố Ninh cũng không phải không dễ ở chung giống như lời Chu Yến nói, nhìn Cố Ninh và người vốn dĩ không thích đi ra ngoài như Trương Giai Giai chung đụng cũng rất tốt a… Hơn nữa, Chu Yến ở sau lưng nói xấu Cố Ninh, khiến cho bọn họ cảm thấy rất khó nghe…

Cố Ninh đi vào phòng tắm, cũng là muốn tránh đi trong chốc lát, theo như sự hiểu biết của cô về Chu Yến ở kiếp trước, chỉ cần không có mặt cô ở đó, Chu Yến nhất định sẽ thì thầm to nhỏ với Trương Giai Giai, mà đối với Trương Giai Giai, hai người đã làm bạn tốt nhiều năm như vậy, Cố Ninh tự nhiên rất hiểu tính cách của Trương Giai Giai chắc chắn Giai Giai sẽ không cùng phụ họa với những người đó.

Lúc này đây, cô sẽ không dễ dàng để cho người khác đắn đo về mình…

Cố Ninh từ trong phòng tắm đi ra, thấy không khí trong phòng ngủ có chút xấu hổ, cô lấy khăn lau lau tóc, nói với Trương Giai Giai đang ở bên cạnh:

– “Mình tắm xong rồi, bạn cũng mau đi tắm đi.”

Dừng một chút, Cố Ninh vừa cười vừa chào hỏi với vài người còn lại trong phòng:

– “Về sau chúng ta sẽ là bạn cùng phòng, sáng sớm ngày mai 6 giờ là phải tập hợp, hôm nay chúng ta cũng nên ngủ sớm một chút, đúng rồi, mình có mua sẵn một ít hoa quả, ngày mai học quân sự đến giờ nghỉ giải lao có thể đem ra ăn vặt, mình rửa sạch rồi sẽ mang đến cho các bạn, nếu các bạn muốn ăn cũng có thể đến chỗ mình lấy nha.”

Cố Ninh nói như vậy, mấy người còn lại cũng đều ngượng ngùng không dám tiếp lời, đều là những nữ sinh mười mấy tuổi, đối với một người chưa từng quen biết, khúc mắc trong lòng có thể sâu bao nhiêu?

Hơn nữa thành tích của Cố Ninh vô cùng nổi trội xuất sắc, lúc này thái độ cũng hiền hòa dễ gần, so với cảm giác của bọn họ về Chu Yến là mười phần ưu việt hơn, kỳ thật càng có thể tranh thủ hảo cảm của người khác hơn.

Chu Yến thấy bọn họ vừa nói vừa cười, tức giận mà không biết nói sao, xử sự của ả đến cùng cũng không khéo léo đưa đẩy bằng Cố Ninh, buổi chiều lúc cùng với mấy học sinh mới ra ngoài, ả còn thề với La Mẫn, nhất định sẽ để cho Cố Ninh đẹp mặt. Không ngờ còn chưa đến mười phút, tình huống đã hoàn toàn thay đổi.

Trần Đan thấy sắc mặt Chu Yến không tốt, nhớ lại hình như Chu Yến không hợp với Cố Ninh, cho nên muốn làm người hòa giải, lúc nói chuyện không ngừng lôi kéo Chu Yến, kêu Chu Yến cũng gia nhập vào cùng nhau nói chuyện phiếm.

Sắc mặt của Chu Yến càng ngày càng lạnh, lời nói ra cũng mang ý châm biếm, hoàn toàn là châm chọc khiêu khích, vài người còn lại cũng có chút xấu hổ, còn Cố Ninh thì hoàn toàn không thèm để ý tới.

Chu Yến hừ lạnh một tiếng, tự mình nằm bò lên giường nghịch điện thoại di động, thời buổi này, cũng không phải ai cũng có thể sử dụng nổi di động, trong tay của Chu Yến là một cái điện thoại Nokia đời mới màu hồng rất nổi bật, đây là khi có kết quả thi tốt nghiệp, ả quấn cha ả đòi mua cho bằng được, giá không thấp hơn 3000 đồng đâu! Lúc đi báo danh, ngay cả giáo viên cũng không nhịn được mà liếc qua mấy lần!

Lúc này ả không để ý tới nhóm người Cố Ninh đang nói chuyện, tự nghịch điện thoại một mình.

Trương Giai Giai từ phòng tắm đi ra, ngắn ngủi hai mươi phút, bầu không khí trong phòng ngủ hoàn toàn thay đổi với lúc đầu, cô đưa mắt nhìn Chu Yến đang nằm nghịch điện thoại, lại nhìn sang chỗ cố Ninh.

Lúc Trương Giai Giai đưa mắt nhìn sang, Cố Ninh chớp mắt với cô vài cái, khóe môi Trương Giai Giai cong cong, cô cũng không hi vọng Cố Ninh bị xa lánh ở phòng ngủ. Hơn nữa cô cảm thấy, người bạn như Cố Ninh tốt hơn nhiều so với Chu Yến kia.

Trừ bỏ Chu Yến cầm điện thoại trong tay chơi game, những người còn lại đều vô tư đùa giỡn nói chuyện phiếm, thái độ của Trương Giai Giai rất hào phóng, so với Chu Yến buổi chiều mang theo kiêu căng ngạo mạn mời bọn họ đi uống nước thì bọn họ thích nghe Trương Giai Giai kể chuyện trước kia ở nông thôn hơn, Trương Giai Giai cũng không ngại ngùng mà kể hết, những người còn lại từ nhỏ đến lớn đều sinh sống ở thành phố, nghe Trương Giai Giai nói ban đêm ở nông thôn đom đóm đầy trời, tan học thì đến kênh rạch, mương nhỏ phía sau trường học bắt cá, bọn họ đều cảm thấy rất là mới lạ.

Nhờ có việc nói chuyện phiếm, khoảng cách giữa các thiếu nữ không tự chủ được kéo gần lại.

Sau khi di động hết pin tắt máy, Chu Yến ngẩng đầu nhìn lên, nhìn nhóm người vẫn đang vui vẻ nói chuyện như cũ, ả tức mà không biết nói sao, liền xốc chăn lên, gào thét:

– “Các người có phiền hay không a! Mấy giờ rồi còn chưa đi ngủ! Nói nhiều như vậy làm gì! Tôi muốn ngủ, các người muốn nói cái gì thì ra hành lang mà nói!”

Chu Yến rống xong, kéo chăn lên đầu che mặt lại.

Kỳ thật lúc này còn chưa đến 9 giờ, ký túc xá thống nhất tắt đèn là vào 9 giờ 40, trong nháy mắt mọi người đều yên tĩnh lại, tất cả đều là thiếu nữ sàn sàn tuổi nhau, đột nhiên bị rống như vậy, trong lòng mỗi người đều thấy không thoải mái, ấn tượng đối với Chu Yến, tự nhiên lại kém đi một phần.

Nữ sinh lúc nãy luôn muốn hòa giải căng thẳng – Trần Đan dẫn đầu mở miệng, cô lấy ra từ trong ba lô của mình 6 đồng, nói:

– “Đây là buổi chiều bạn mời mình uống nước, một chén chè đậu xanh, một ly nước dưa hấu, mình nghĩ kỹ rồi, vẫn nên để mình tự bỏ tiền ra thì tương đối tốt hơn. Cám ơn bạn.” Nói xong, cô đem tiền bỏ lên bàn trước giường của Chu Yến.

Có Trần Đan mở đầu, 2 nữ sinh còn lại, cũng đem tiền mà buổi chiều Chu Yến đã mời bọn họ uống nước trả ngược trở về. Có thể đến học tại trung học Thanh Phong, đại đa số học sinh đều có gia cảnh coi như không tệ, xế chiều hôm nay nếu không phải Chu Yến kiên trì mời khách, các cô cũng không để Chu Yến tính tiền cho mình.

Lòng tự trong của các thiếu nữ mười mấy tuổi, không thể chịu được bị người ta chà đạp.

Chu Yến từ trong chăn vươn đầu ra nhìn, thấy tiền trên bàn mình, giật giật khóe môi, nhưng không nói một câu nào, ả trở mình, quay lưng lại không nhìn nhóm người Cố Ninh.

Trương Giai Giai thấy tình huống có chút không đúng, vội lên tiếng hoà giải:

– “Được rồi, thời gian cũng không còn sớm, chúng ta cũng nên nghỉ ngơi sớm một chút, sáng ngày mai phải tập hợp rất sớm, đến lúc đó, thống nhất là mình sẽ gọi các bạn rời giường nha, ai cũng không thể bởi vì lười mà đến muộn a.”

– “Giai Giai, bạn thật tốt!” Một người kinh hô.

Cố Ninh cũng cười đáp lời:

– “Giai Giai, bạn thật hiền lành a.”

– “Đương nhiên không thể tới trễ a, ngày đầu tiên chỉ tới điểm danh, phải để lại ấn tượng tốt cho huấn luyện viên chứ! Các bạn nói, huấn luyện viên của lớp chúng ta có phải là một anh lính rất đẹp trai hay không đây?”

Tắt đèn rồi, mình một câu bạn một câu, dần dần không còn tiếng động nào nữa.

Sáng hôm sau, 6 giờ thì Trương Giai Giai thức dậy, cô xuống giường, làm vệ sinh cá nhân, rồi đi đánh thức mọi người trong phòng dậy. Sáu giờ trời còn lờ mờ tối, thói quen khi ở nhà trong kỳ nghỉ hè là ngủ thẳng một giấc, khi nào muốn tỉnh thì tỉnh, khi vào học mỗi người đều có chút không thích ứng kịp, nhưng nhớ là phải đi tập hợp, cho nên cũng kỳ kèo nằm trên giường thêm một hai phút, mọi người đều thức dậy trong cơn buồn ngủ mông lung.

6 giờ sáng, Cố Ninh cũng tỉnh dậy, cô đã chạy bộ được 1 tháng, hễ tới sáu giờ là rời giường đã thành đồng hồ sinh học của cô, mọi người nhanh chóng rửa mặt, đồ ăn vặt cũng đã có sẵn, cho nên không cần đến căn tin của trường học, cùng nhau lấy đồ ăn ra chia sẻ với đối phương, sữa, bánh quy, bánh mì… thứ gì cũng có, đều có thể đem ra làm bữa sáng.

Trước khi tập hợp mười lăm phút, mọi người chuẩn bị ra cửa, duy chỉ có một mình Chu Yến vẫn còn ngủ mê mệt trên giường, Trương Giai Giai kêu ả đã hai lần, Chu Yến đều không chịu rời giường, bị kêu liên tục, ả không kiên nhẫn, còn tùy ý mở miệng mắng chửi người.

Cho nên lúc ra mọi người ra cửa, không có ai thèm tiếp tục gọi ả thức dậy nữa.

Thống nhất mặc quân phục, so với thể hình nhỏ bé của các học sinh thì bộ quân phục này khá là to, bất quá may mắn vẫn còn có dây lưng giữ lại, quần cũng rộng rãi thoải mái, lưng quần thì siết chặt , không đến mức sẽ tuột xuống.

Ba lớp tập hợp lại thành 1 đội, gặp huấn luyện viên xong, chuyện thứ nhất chính là điểm danh, lập tức, chủ nhiệm lớp ở một bên đôn đốc các em học sinh lớp mình thì phát hiện được Chu Yến chưa tới! Hỏi người cùng phòng với Chu Yến, chủ nhiệm lớp mới biết Chu Yến thế nhưng vẫn còn đang ngủ!

Mười lăm phút sau, chủ nhiệm lớp tự mình đem Chu Yến đang buồn ngủ mông lung từ phòng ngủ kéo tới sân tập huấn, tất cả học sinh của cả 3 lớp đang đứng nghiêm chỉnh trong hàng ngũ đều đưa mắt nhìn vị nữ sinh đặc biệt này, bởi vì ngủ quên mà đến muộn, Chu Yến trước nay vẫn luôn sĩ diện, bây giờ lại xấu hổ như vậy, toàn bộ lỗ tai đều đỏ lên, ánh mắt của ả quét qua một vòng, cuối cùng đem tầm mắt ngừng lại trên mặt Cố Ninh. Trong lòng ả tất cả đều là phẫn hận và không cam tâm, nếu không phải do Cố Ninh, hôm nay sao ả lại đến muộn chứ? Sau đó lại bị chê cười như vậy!

Ngày hôm qua sau khi bị bạn cùng phòng trả lại tiền, tuy rằng Chu Yến ngoài mặt không nói gì, nhưng trong lòng ả lại không dễ chịu, lúc nào thì ả phải chịu ủy khuất như thế! Sau khi người trong phòng ngủ nói nói cười cười đi ngủ mất, ả lại ngủ không được, ả cho rằng lần này nghe Cố Ninh châm ngòi thổi gió xong, người trong phòng ngủ nhất định sẽ có ý kiến đối với ả.

Ả không ngờ người bị cô lập lại là chính ả, Chu Yến suy nghĩ lung tung rất lâu, không ngờ sự tình sẽ biến hóa thành như vậy, sau đó ả mất ngủ, mãi cho đến 3 giờ sáng mới mệt mỏi chìm vào giấc ngủ, 6 giờ ngày hôm sau đương nhiên là không tài nào dậy nổi.

Chủ nhiệm lớp phê bình vài câu, rồi để cho Chu Yến trở về đội.

Giờ nghỉ giải lao giữa trưa sau buổi tập huấn, người trong phòng cùng nhau đến căn tin ăn cơm trưa, Chu Yến tự nhiên là không đi, do bất hòa với bạn cùng phòng, ả đi tìm La Mẫn và Cố Huyên.

Vừa nhìn thấy Cố Huyên và La Mẫn, Chu Yến liền lải nhải oán trách không ngừng, ả oán giận Cố Ninh dùng “Thủ đoạn”, bạn cùng phòng lại không biết phân biệt tốt xấu, còn có một kẻ quê mùa thô kệch không biết từ chỗ nào chui ra.

Biểu tình trên mặt Cố Huyên nhàn nhạt lắng nghe, cũng đôi lúc khuyên giải an ủi một vài câu, La Mẫn thì hoàn toàn bùng nổ.

Vẻ mặt La Mẫn căm giận, lửa cháy đổ thêm dầu nói:

– “Thật là thật quá đáng! Chỉ biết giả bộ làm người tốt! Lần này nó tuyệt đối là cố ý.”

Hai người bọn họ ở cùng một chỗ, rất có ý tứ bạn bè đồng chung chí hướng, cùng nhau quở trách nói xấu cùng một đối tượng, Cố Huyên không tham dự vào cuộc thảo luận của hai người bọn họ, chỉ là lựa chọn vào lúc thích hợp, tùy ý cho thêm một thanh củi, đổ thêm chút dầu, khiến cho lửa cháy càng ngày càng mạnh.

Đợt huấn luyện quân sự trôi qua từng ngày, mỗi ngày đều là các hạng huấn luyện khác nhau, buổi tối sau khi tập huấn xong trở về, đa số người trong phòng ngủ đều giống như cá chết, nằm lì ở trên giường, ánh mắt nhắm nghiền, ngay cả một câu than mệt cũng không buồn nói.

Nhưng cường độ này đối với Trương Giai Giai mà nói, hoàn toàn không có ý nghĩa gì, mỗi ngày cô còn có thể trèo lên kí túc xá, còn có thể đọc sách, một chút cảm giác mệt cũng không có, điều này làm cho mọi người chung phòng đều bái phục.

Kỳ thật, Trương Giai Giai cảm thấy chuyện này không tính là gì, vào ngày mùa, cô phải giúp làm việc trong nhà còn mệt hơn so với những buổi tập huấn thế này. Hơn nữa cô cảm thấy học quân sự quả thật chơi rất vui, kỳ thật rất thú vị a.

Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng Trương Giai Giai không dám đem suy nghĩ này nói ra, bởi vì cô biết nếu cô để lộ, tuyệt đối sẽ khiến cho những người khác trong phòng kịch liệt phản đối!

Cố Ninh cũng hoàn hảo, cô đã tập chạy bộ lâu như vậy, kỳ thật vẫn có chút hiệu quả, ít nhất đi nghiêm một ngày, cô sẽ không thấy bắp đùi đau nhức, còn có thể ứng phó được.

Về phần những người khác thì kêu khổ không ngừng, ngoài miệng các cô oán giận như vậy thôi, nhưng vẫn rất kiên trì học tập.

Chu Yến trừ bỏ trước khi kí túc xá buổi tối tắt đèn mới trở về, sau khi vội vàng rửa mặt thì trèo lên giường nghịch di động, không nói chuyện với bất cứ một người nào trong phòng, đương nhiên, thái độ của ả như vậy, cũng không ai thích tự mình tìm ngược mà đi nói chuyện với ả.

Ngày tập huấn quân sự thứ 3, Chu Yến kêu cha mẹ ả xin giấy chứng nhận của bệnh viện, nói là thân thể ả không tốt, không thể chịu nổi ép buộc của việc tập quân sự. Cho nên xin phép cho ả về nhà nghỉ ngơi.

Mọi người trong phòng ngược lại không có bao nhiêu cảm xúc, kỳ lạ là còn cảm thấy thực sự được thanh tịnh, tính cách của Chu Yến, cho dù ở trong phòng ngủ không nói lời nào, nhưng mỗi ngày đều vác vẻ mặt làm như có thâm thù đại hận, khiến cho mọi người cảm thấy không thoải mái, cảm thấy vô cùng chán ghét ả.

Ngày thứ 6 học quân sự, buổi sáng sau khi huấn luyện xong, huấn luyện viên tuyên bố buổi chiều được nghỉ nửa ngày, vừa mới dứt lời, lập tức tất cả các học sinh đều hưng phấn, trên mặt tràn đầy vui sướng giống như được sống sót sau tai nạn.

Vui sướng như vậy, khiến cho mỗi một huấn luyện viên ở đây có chút buồn bực. Vốn dĩ bọn họ cũng được nghỉ nửa ngày, nhưng buổi chiều tất cả các huấn luyện viên đột nhiên bị gọi trở về họp ở quân khu, hôm nay lại đúng vào Chủ Nhật, bọn họ chẳng được nghỉ ngày nào.

Cố Ninh về ký túc xá, thứ gì cũng không lấy liền vội vã trở về nhà, chờ đến lúc cô tới cổng trường mới phát hiện, bộ đồng phục quân sự còn chưa thay ra, bất quá cũng không cảm thấy kỳ quái bao nhiêu, rất nhiều học sinh cũng trực tiếp mặc quần áo này về nhà.

Một người mặc như vậy khẳng định là hơi kỳ quái, nhưng nếu tập thể đều mặc như vậy thì cũng cảm thấy không có gì lạ.

Cố Ninh cũng lười thay đổi, cô cầm áo khoác ngoài trên tay, chuẩn bị cứ như vậy mà về nhà, về đến nhà lại giặt bằng máy giặt, sáng sớm ngày mai cũng có quần áo mặc về đây.

– “Ở bên kia có người đang đánh nhau, một đám người đánh một người! Người bị đánh hình như là học sinh đấy! Cả người đều là máu!”

Cố Ninh mới vừa ra khỏi cổng trường không bao xa, thì nghe thấy cuộc đối thoại của hai người đang đi tới.

Cô nhíu nhíu mày, dừng chân đứng lại, lựa chọn đi một con đường khác. Cô cũng không thể không tự lượng sức mình đi xen vào việc của người khác, cho nên cứ tận lực tránh đi những phiền toái là tốt nhất. Đi về phía trước hơn mười mét, có một buồng điện thoại công cộng, Cố Ninh nghĩ đi nghĩ lại, cầm ống nghe lên, quay số:

– “Alô, phía sau trường trung học Thanh Phong có đánh nhau.” Dừng một chút, Cố Ninh lại bổ sung thêm: “Là xã hội đen gây chuyện với học sinh trường Thanh Phong, đánh nhau rất ác liệt, hi vọng các anh lập tức phái người đến đây.”

Giọng Cố Ninh lạnh lùng, nói chuyện trật tự rõ ràng, không giống nói đùa, viên cảnh sát tiếp điện thoại còn chưa kịp xác minh lại, đã lập tức tiếp lời:

– “Được, chúng tôi lập tức phái người tới ngay.”

Cố Ninh buông ống nghe, những gì cô có thể làm được, cũng chỉ có bao nhiêu đó.

Cố Ninh ra khỏi buồng điện thoại không được vài bước, bỗng nhiên trước mặt cô có một người chạy đến, Cố Ninh bị người nọ đụng mạnh vào, lảo đảo lùi vài bước, lúc đứng vững nhìn kỹ lại, vùng đầu và mặt của người trước mắt toàn là máu, nhưng cô vẫn nhận ra được người này.

Đôi mắt Hà Cảnh hằn lên những tơ máu, một thân đầy sát khí, lúc nhận ra bản thân hắn đã đụng trúng vào Cố Ninh thì ngẩn người, hắn cười lộ ra hai hàm răng trắng tinh, lung tung lau vết máu trên mặt, hắn vừa nói vừa cười:

– “Sao bạn lại ở đây? Bạn mau đi nhanh đi, chỗ này không an toàn!”

Hà Cảnh vừa dứt lời, phía sau truyền đến tiếng bước chân chạy rầm rầm.

Cố Ninh không kịp suy nghĩ nhiều, đem áo khoác rằn ri trên tay mình khoác lên người Hà Cảnh rồi kéo tay hắn, nói:

– “Bạn đi theo mình!”

Chỗ này cách cổng trường Thanh Phong không xa, đi bộ mất khoảng 3 phút. Cố Ninh lôi kéo tay Hà Cảnh một đường chạy thẳng tới đó. Bảo vệ ở cửa nhìn hai người mặc quần áo quân sự, xế chiều hôm nay lại được nghỉ, cho nên không tiến lên ngăn cản mà cứ như vậy cho qua.

Cố Ninh đưa Hà Cảnh đến phía sau trường chỗ khoa tổng hợp thì ngừng lại, cám ơn trời đất, những người đó không có đuổi theo. Tim cô đập mạnh đến nỗi không khống chế được, cô cảm thấy trái tim mình giống như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực vậy, đây là lần đầu tiên cô chạy nhanh như vậy, nghe thấy tiếng la hét bảo ngừng lại của những người đó, cô cũng không kịp suy nghĩ nhiều mà bỏ chạy bằng tốc độ nhanh nhất có thể!

May mắn cô có kinh nghiệm chạy bộ mỗi sáng một tháng, bằng không tuyệt đối không thể chạy nhanh được như vậy.

Hà Cảnh kinh ngạc nhìn người trước mắt, trong đầu hắn vô cùng hỗn loạn, mấy vết thương trên người hắn bây giờ không còn chảy máu nữa, hắn cứ như vậy lẳng lặng nhìn Cố Ninh đứng bên cạnh nhíu mi ra chiều suy nghĩ.

Lúc này đây, nói sao cũng thấy không đúng, hắn phát hiện tất cả những lời mà hắn muốn nói đều bị mắc nghẹn nơi cổ họng.

Sau khi Cố Ninh bình tĩnh trở lại, dò xét nhìn người bên cạnh:

– “Miệng vết thương của bạn cần phải băng bó, là mình báo cảnh sát, cảnh sát đến đây, những người đó cũng không dám dừng lại ở xung quanh đây đâu, không bao lâu nữa chắc sẽ rời khỏi.”

– “Ừ.” Từ trong khoang mũi phát ra một âm tiết rất nhỏ.

Lúc này đại đa số học sinh trong trường đều trở về nhà hoặc kí túc xá, người đi qua đi lại cũng không nhiều, Hà Cảnh đến nhà vệ sinh sửa soạn lại bản thân một chút, ít nhất vẻ ngoài thoạt nhìn cũng sẽ không gây cho người ta cảm giác sợ hãi.

Hai người đợi hơn nửa tiếng, mới từ trường học đi ra, những người đó quả nhiên không còn thấy nữa.

Hà Cảnh đứng vững bước chân:

– “Hôm nay cám ơn bạn.” Dừng một chút, Hà Cảnh vẫn đem sự thắc mắc từ nãy đến giờ trong đầu mình nói ra: “Vì sao vừa rồi bạn lại giúp mình?”

Hà Cảnh biết Cố Ninh có trái tim vô cùng sắt đá, bằng không trong suốt cấp 2 cũng sẽ không lạnh nhạt, không thèm để ý đến hắn, bất quá hắn thích Cố Ninh như vậy! Dù cho có ra sao vẫn nhìn rất thuận mắt!

Nhưng hắn không ngờ, vừa rồi trong tình huống như vậy, Cố Ninh không chút do dự mà ra tay giúp hắn…

Hơn nữa tình hình bây giờ, không thể không nói, Cố Ninh thật sự quá bình tĩnh…

Cố Ninh sửng sốt một lúc, biểu tình nhàn nhạt hỏi ngược lại:

– “Mình không thể giúp bạn sao?”

– “Hả?” Vấn đề này rõ ràng là làm khó Hà Cảnh, cho nên hắn vội vàng trả lời: “Không có, mình không có ý đó.”

Cố Ninh quan sát Hà Cảnh từ đầu đến chân, liếc mắt nhìn hắn rồi nói:

– “Bạn vẫn nên nhanh chóng đi xử lý miệng vết thương đi, đừng nói gì nữa.” Dừng một chút, Cố Ninh nhớ tới việc xảy ra với Hà Cảnh ở kiếp trước, ma xui quỷ khiến thế nào lại buột miệng: “Về sau bạn nên ít đi đánh nhau với người ta đi, tận lực cố gắng đừng đem vũ lực ra giải quyết vấn đề, ừ, ý của mình là, hi vọng bạn có thể thân thiện với người khác một chút.”

Hà Cảnh ngẩn ra, ánh mắt bỗng dưng trở nên lạnh lẽo thâm trầm:

– “Người khác không chọc mình, tự nhiên mình cũng sẽ không đến chọc hắn, người khác khi dễ mình, mình sẽ không buông tha cho bất cứ một người nào.” Dừng một chút, Hà Cảnh cảm thấy ở trước mặt Cố Ninh, hắn không nên nói mấy thứ này, lập tức giọng điệu trở nên mềm mại hơn: “Bạn yên tâm, bạn đã nói như vậy, mình nhất định sẽ ghi tạc trong lòng, mình cũng không phải phần tử bạo lực a.”

Cố Ninh cười cười:

– “Ừ, vậy thì tốt.”

Thời gian cứ như vậy trôi qua, lại hết một tiếng nữa, lúc này đã là hoàng hôn, chân trời là một mảnh ráng chiều đỏ rực, phá lệ sáng lóa.

– “Mình phải về nhà, bạn cũng nhanh đến bệnh viện đi.”

– “Ừ.”

Cố Ninh đi về hướng trạm xe bus, trước khi cô lên xe, quay đầu lại liếc nhìn thân ảnh ở phía sau. Kỳ thật chính cô cũng không biết vì sao vừa rồi cô lại có được dũng khí lớn như vậy.

Chờ sau khi xe bus biến mất ở chỗ rẽ, Hà Cảnh mới thu hồi tầm mắt, hắn cúi đầu đi ngược về phía bên trái, đi một lát mới phát hiện, trên người của hắn vẫn còn mặc áo khoác của Cố Ninh, áo khoác rằn ri màu xanh lá đậm, trên vạt áo còn dính một ít vết máu khô của hắn.

Chiếc áo này mặc trên người Cố Ninh có vẻ là một chiếc áo khoác rằn ri hơi lớn, nhưng mặc trên người Hà Cảnh, kỳ thật có chút nhỏ, tay áo bị rút ngắn đi một khúc. Khóe môi Hà Cảnh trở nên nhu hòa, hắn cởi áo khoác, cẩn thận gấp lại, sau đó cầm trên tay mình.

Chiếc áo này, về sau nếu có cơ hội hắn nhất định sẽ trả lại cho Cố Ninh, hôm nay hắn xem như tìm được đường sống trong chỗ chết, chỉ là thành phố Z này hắn không thể ở lại nữa…

Hà Cảnh hít sâu một hơi, tham lam ngửi lấy mùi vị còn vương lại trên áo khoác, trên đó còn dày đặc một mùi máu tươi, một ngày nào đó, hắn sẽ trở lại… mang theo một thân ngay ngắn, sạch sẽ và chỉnh tề mà trở lại.

Cố Ninh về đến nhà mới phát hiện hai tay mình trống trơn, áo khoác của cô vẫn còn ở chỗ Hà Cảnh, cô quên không lấy về! Cố Ninh nhíu nhíu mày, ngày mai cô chỉ có thể đến chỗ hậu cần, xem còn có dư lại chiếc áo khoác nào không, nếu không thì phải tự mình bỏ tiền ra mua một cái.

Nhớ đến chuyện xảy ra hồi xế chiều, trong lòng Cố Ninh có chút sợ hãi, lúc ấy không biết ma xui quỷ khiến thế nào, cô cư nhiên dám nói ra mấy lời như vậy với Hà Cảnh. Nhưng thật lòng mà nói, đúng là cô không muốn nhìn thấy Hà Cảnh phải ngồi tù. Kiếp trước hai người không xuất hiện cùng một chỗ, cho nên đối phương có ra sao, cũng không có liên quan tới cô, nhưng hiện tại không còn giống như vậy nữa, trong lòng Cố Ninh biết, bản tính thật của Hà Cảnh vốn không xấu.

Trong ngục giam nơi đó, giống như một phường nhuộm lớn, có quá nhiều phức tạp và vô số điều đen tối, cho nên quả thật cô không muốn chứng kiến Hà Cảnh phải đi vào đó, cho dù con người có kiên cường, có định lực tốt như thế nào, nhưng khi đi vào chỗ như vậy, chỉ sợ không thể nào không bị lây nhiễm.

Cố Ninh ở trong lòng thở dài một tiếng, nhớ tới đủ loại chuyện ở kiếp trước, thế nhưng cô có loại cảm giác cuộc đời phù du như một giấc mộng.

Thẩm Lan thấy Cố Ninh cúi gằm mặt nhìn vào chén cơm, một bộ dáng có điều không yên lòng, bà mở miệng hỏi:

– “Ninh Ninh, sao con không ăn cơm, có phải đồ ăn không hợp khẩu vị hay không? Hay con có tâm sự gì?”

Cố Ninh từ trong u mê tỉnh ra:

– “Cơm nhà đương nhiên ăn ngon hơn so với đồ ăn trong căn tin của trường rồi! Con đang suy nghĩ một vài chuyện linh tinh thôi.”

Thẩm Lan cười cười:

– “Nếu như vậy con ăn nhiều hơn chút đi, nhìn xem, học quân sự mới vài này con đã gầy mất một vòng rồi, ông ngoại con mà biết lại đau lòng cho coi, rồi ở trước mặt mẹ sẽ cằn nhằn không ngừng.”

– “Vâng.” Cố Ninh cúi đầu ăn mấy miếng cơm, lại hỏi Thẩm Lan:

– “Mẹ, mảnh đất ở ngoại ô mẹ tìm được người xử lý chưa? Con thấy bên trong có không ít cây ăn quả, nếu cứ để hoang như vậy, có chút đáng tiếc.”

Thẩm Lan ngẩn ra, rồi nở nụ cười:

– “Hài tử ngốc, mẹ còn tưởng vừa rồi con suy nghĩ cái gì, sao lúc ăn cơm còn để ý mấy chuyện này làm gì, không hảo hảo ăn cơm đi?”

Thẩm Lan hiểu lầm, Cố Ninh cũng lười giải thích, cười hì hì, nói khoác mà không biết ngượng miệng:

– “Con đương nhiên phải lo lắng rồi, còn phải vô cùng lo lắng nữa đấy, mẹ, ngược lại con biết người rất thích hợp để xử lý việc của trang trại, nếu không hay là con mời bọn họ đến nhé.”

Thẩm Lan sờ sờ đầu Cố Ninh, suy đi nghĩ lại rồi nói:

– “Không thể nói mời là mời người ta ngay được, trước tiên để mẹ gặp bọn họ đã.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi