CUỘC SỐNG THẢN NHIÊN CỦA CỐ NINH

Edit: Cửu Trùng Cát

Cố Ninh ngoài ý muốn nhìn người đang bước xuống xe.

– “Sao cậu lại tới đây?”

Lớp trưởng của Cố Ninh cũng sững sờ, ngượng ngùng cười cười nói:

– “Cố Ninh, thì ra cậu kêu người nhà đến đón rồi hả?” Khi nói chuyện, anh cũng đánh giá Hà Cảnh, người này và Cố Ninh không có lấy một điểm giống nhau, hẳn là không phải anh em trai linh tinh gì đó.

Anh thập phần giác ngộ, biết làm ‘bóng đèn’ là một loại tồn tại khiến cho người ta chán ghét, cho nên lúc một chiếc taxi ngừng lại gần đó, anh không chút do dự chui vào, sau khi ngồi lên xe taxi, anh vẫy vẫy tay chào Cố Ninh:

– “Vậy mình đi trước nhé, hẹn gặp lại.”

Taxi lưu loát nghênh ngang mà đi, để lại hai người Cố Ninh vẫn còn ngây ra đứng tại chỗ đó.

– “Làm sao cậu biết mình ở chỗ này?” Cố Ninh lại hỏi.

Hà Cảnh lộ ra hai hàm răng trắng tính, có chút đắc ý nói:

– “Dù gì thì mình biết là được.”

“…”

Hà Cảnh đương nhiên sẽ không nói cho Cố Ninh biết, tối nay Trịnh Lục vừa vặn bàn việc làm ăn ở phòng KTV bên cạnh, lúc gã ra ngoài nghe điện thoại, vừa vặn thấy được Cố Ninh, sau đó đương nhiên là gã gọi điện thoại báo cho Hà Cảnh biết. Hơn nữa Hà Cảnh cũng không phải vừa mới đến, mà hắn đã ngồi trong xe chờ cô khá lâu, khi thấy cả lớp của cô tốp năm tốp ba rời đi, lúc này mới lái xe từ con hẻm nhỏ gần đó đi ra đón cô.

Loại chuyện đưa vợ yêu về nhà thế này, làm sao có thể phiền toái những người khác chứ.

Cố Ninh nhìn xe của Hà Cảnh, không nói gì. Cô đang cân nhắc, sao người này lại xuất quỷ nhập thần như vậy.

Hà Cảnh mở cửa xe:

– “Làm sao, cậu không an tâm về kỹ thuật lái xe của mình à, cậu cứ yên tâm đi, mình bảo đảm sẽ đưa cậu bình an trở về nhà.”

Cố Ninh cất giọng nhàn nhạt:

– “Không cần, chúng ta không tiện đường, để mình tự bắt xe về là được rồi.”

– “Như vậy sao được chứ, không được, mình không thể để cậu về nhà một mình được!”

“…”

Cố Ninh nhìn Hà Cảnh, vừa định nói chuyện, phía sau đột nhiên có tiếng nói truyền đến:

– “Cố Ninh, sao cậu còn chưa đi hả? Nói chuyện với ai đó?”

Từ Thiến Thiến đi tới bên cạnh Cố Ninh, xem xét cẩn thận và đánh giá Hà Cảnh, cất cao giọng, cố ý hỏi:

– “Cố Ninh, đây là bạn trai của cậu đó hả? Không ngờ học sinh xuất sắc như cậu cũng biết nói chuyện yêu đương nha, không giống như trong suy nghĩ của mình gì hết.”

“Bạn trai” hai chữ này đại khái là lấy được lòng của Hà Cảnh, hắn nhìn về phía Từ Thiến Thiến cười cười:

– “Chào cô.”

– “Chào anh.” Từ Thiến Thiến sửng sốt, sau đó cũng mỉm cười ngọt ngào, ả đi tới bên cạnh Hà Cảnh, cười nói:

– “Xe này của anh thật sự không sai a.”

Cố Ninh nhíu nhíu mày, không để ý đến cuộc đối thoại của hai người, vươn tay muốn đón xe taxi.

Hà Cảnh vội vàng tiến lên chắn trước mặt Cố Ninh:

– “Không phải mình đã nói rồi sao, mình đưa cậu trở về, làm sao vậy, sao lại khách sáo với mình rồi?”

Giọng Cố Ninh nhàn nhạt:

– “Mình chẳng có gì khách sáo với cậu cả.”

– “Nếu bạn không khách sáo với mình, sao lại không lên xe của mình chứ?”

– “Đây là hai chuyện khác nhau.” Dừng một chút, Cố Ninh nhìn Hà Cảnh nói tiếp: “Vì sao mình phải ngồi xe của cậu chứ?”

Từ Thiến Thiến nhìn hai người nói chuyện, ánh mắt trở nên u ám, người thanh niên này có thể lái được chiếc xe như vậy, chắc là giàu có lắm, hơn nữa thế nhưng còn cao lớn khỏe mạnh như vậy, so với mấy lão già bụng phệ mà ả vừa tiếp trong kia quả thật tốt hơn rất nhiều, hai bên hoàn toàn đối nghịch, không thể đem ra so sánh được.

Mà bây giờ, người thanh niên này cư nhiên chiều chuộng Cố Ninh như vậy, nhưng ả cho rằng, Cố Ninh hoàn toàn chính là được sủng sinh kiêu, cố ý làm nũng để cho ả nhìn thấy. Từ Thiến Thiến nắm chặt nắm tay, móng tay cơ hồ sắp đâm vào trong thịt, ả hít một hơi thật sâu, mỉm cười nói với Hà Cảnh:

– “Cố Ninh không cho anh đưa cô ấy về, vậy anh đưa em về đi, nếu như anh có thể đưa em về nhà, em sẽ cảm ơn anh chu đáo.” Dừng một chút, Từ Thiến Thiến nói tiếp: “Trước kia em học chung trường với cô ấy, Ninh Ninh chính là như vậy, có rất nhiều người đều muốn đưa đón cô ấy, mỗi ngày cô ấy đều lựa chọn kỹ lưỡng một phen, kỳ thật điều này cũng rất bình thường, đại bộ phận con gái đều là như vậy, huống hồ Cố Ninh chưa bao giờ thiếu người theo đuổi.”

Cố Ninh kinh ngạc nhìn Từ Thiến Thiến, cô còn chưa có mở miệng nói chuyện, thì đã nghe thấy giọng nói trầm thấp của Hà Cảnh vang lên:

– “Hôm nay tôi cố ý tới đón Cố Ninh, tự nhiên không thể đưa cô về được, hơn nữa Ninh Ninh làm người như thế nào, tôi rõ ràng hơn so với bất cứ ai, cô ấy không giống như cô.”

Dừng một chút, Hà Cảnh hạ thấp giọng hơn:

– “Xe của tôi, không phải ai cũng có thể leo lên ngồi đâu.”

Hà Cảnh nói lời này, không để lại cho Từ Thiến Thiến nửa phần mặt mũi, nụ cười trên mặt vừa rồi hoàn toàn biến mất, thế nhưng làm cho người ta cảm thấy áp lực kì lạ.

Từ Thiến Thiến từ bên cạnh Hà Cảnh bước lùi ra sau nửa bước, sắc mặt trong nháy mắt liền trắng bệch, không biết vì sao, ả có chút sợ hãi lạ lùng khi nói chuyện với người thanh niên này. Từ Thiến Thiến cúi đầu hạ mắt xuống, trong lòng càng thêm không cam tâm, dựa vào cái gì người thanh niên này lại tin tưởng Cố Ninh như vậy, rõ ràng là…

Từ Thiến Thiến ngẩng đầu, ổn định tâm thần, miễn cưỡng cười cười, nói:

– “Chẳng qua em chỉ nói giỡn thôi mà, anh cần gì tưởng thật chứ, huống chi, những gì em nói cũng không phải là nói bừa a. Khi còn chưa tốt nghiệp tốt nghiệp Trung học, Cố Ninh đã quen bạn trai rồi, lúc ấy toàn trường đều biết, khi đó mọi người đang học quân sự, chiều hôm đó được nghỉ, khi không có ai, Cố Ninh và người đàn ông kia ở khu tổng hợp rất lâu, ai cũng không biết bọn họ làm chuyện gì trong đó, sau này sự việc bại lộ, trong trường có rất nhiều người biết đấy, giáo viên còn tìm Cố Ninh nói chuyện nữa kìa.”

Từ Thiến Thiến sung sướng khi người gặp họa nhìn Cố Ninh, ả không tin một người đàn ông khi nghe thấy những chuyện này có thể không thèm để ý, ả chính là không vừa mắt Cố Ninh, không quen nhìn thấy bộ mặt giả tạo của Cố Ninh, ả muốn chọc thủng sự giả dối đó.

Hô hấp của Hà Cảnh cứng lại, trong lòng có đủ loại cảm giác đan xen, không thể nói cụ thể là cái tư vị gì. Hắn chăm chú nhìn Ninh, Cố Ninh lại hạ mắt xuống. Ánh mắt hắn lạnh lẽo nhìn Từ Thiến Thiến, gằn từng chữ:

– “Cám ơn cô đã nói cho tôi biết những chuyện này, chẳng qua, tôi không hy vọng cô ở trước mặt người khác tiếp tục nhắc lại những chuyện như thế.”

Nói xong, Hà Cảnh kéo tay Cố Ninh:

– “Đi thôi, chúng ta về nhà.”

Cố Ninh rút tay về, bất quá cũng thuận thế ngồi lên xe.

Mãi cho đến khi xe biến mất ở chỗ rẽ, Từ Thiến Thiến mới kịp hồi thần, vừa rồi người đó đe dọa mình sao? Sau đó thế nhưng hoàn toàn không thèm để ý những gì mình nói luôn ư?

Quả thực quá không bình thường rồi, làm đàn ông mà lại thờ ơ với chuyện như vậy…

Nhớ lại người thanh niên vừa rồi sau khi nghe xong những lời ả nói, vẫn nhìn Cố Ninh bằng loại ánh mắt ôn nhu mềm mại, Từ Thiến Thiến quả thực muốn cắn nát môi mình.

Tôi nhổ vào! Người này chắc là có bệnh! Thật sự không phải đàn ông mà!

Xe vững vàng ngừng lại, Hà Cảnh nghiêng mặt nhìn người bên cạnh, nửa ngày không nói một câu nào.

– “Cám ơn cậu.” Cố Ninh nói xong, xuống xe thì chuẩn bị về nhà.

Hà Cảnh cũng xuống xe theo, không biết vì sao, hắn đột nhiên cảm thấy bản thân hắn không thể thản nhiên giống như trước được nữa, thật là gặp quỷ mà, lòng bàn tay hắn đổ đầy mồ hôi. Hắn nhìn Cố Ninh, nhịp tim không thể đè nén mà đập vô cùng nhanh, chưa từng có lúc nào hắn lại lâm vào khẩn trương như lúc này vậy!

– “Chuyện… chuyện đó… Cậu đợi một chút!”

Cố Ninh dừng bước, nhưng không quay đầu lại.

Không riêng gì trái tim không nghe chỉ huy mà đập loạn, ngay cả đầu lưỡi cũng như vậy, sao lại biến thành ấp a ấp úng, ngượng ngùng không dám mở miệng nói chuyện vậy nè! Haiz…!

– “Sao trước kia cậu lại không nói cho mình biết những chuyện đó?”

Cố Ninh sửng sốt:

– “Nói cho cậu biết để làm gì? Đây là chuyện riêng của mình, vốn không liên quan gì đến cậu, hơn nữa, đây cũng chỉ là tin vịt.”

– “Không sai, đúng là như thế, nhưng mà…”

Hà Cảnh suy nghĩ hồi lâu, luôn cảm thấy Cố Ninh nói như vậy có gì đó không đúng, cuối cùng hắn nghĩ đi nghĩ lại rồi nói:

– “Cũng không thể xem là tin vịt được, vốn dĩ mình cũng… thích cậu.”

Tiếng nói về sau, càng ngày càng nhỏ, từ trước đến nay đã lâu như vậy, Hà Cảnh khó có được lần đầu tiên thẹn thùng. Cố Ninh suy nghĩ một lát, những lời này cô đã nghe qua vô số lần… Nếu nói đã miễn dịch thì có chút không thích hợp, nhưng đúng là đã quen rồi!

– “Ừ, mình lên nhà đây.”

Hà Cảnh đứng tại chỗ một lát, mãi cho đến hắn bị gió lạnh thổi vào đánh cái rùng mình, mới từ từ đi trở về.

Hà Cảnh ngồi ở trong xe, cứ như vậy lẳng lặng nhìn ánh đèn trên lầu 3, mãi cho đến khi ánh đèn ấy tắt, mới khởi động xe, từ từ lái đi. Hắn nghĩ, nếu như có thể, hắn nhất định phải đem những thứ tốt nhất trên thế giới này, đều đem đến để ở trước mặt cô.

Hôm nay 29, Cố Ninh và Trương Giai Giai cùng nhau giúp Thẩm Lan xử lý bữa cơm tất niên, từ buổi sáng vẫn bận rộn đến buổi chiều, mới có thể chuẩn bị tốt tất cả mọi thứ. Trên bàn trà bày hoa quả và bánh mứt, Cố Ninh vẫn không thích đồ ngọt, nhưng mà Trương Giai Giai lại thích ăn ngọt, hai ngày nay mùi vị cuối năm càng ngày càng đậm, trên các chuyên mục quảng cáo trên TV, cũng đều phát câu chúc mừng năm mới.

Tối 30, người một nhà ngồi trên sô pha, xem các tiết mục phát sóng trực tiếp trên TV, cùng nhau chờ đến mười hai giờ đêm, chào đón năm mới. Mười hai giờ vừa đến, bên ngoài lập tức bắn pháo bông, nháy mắt đốt sáng cả bầu trời tối đen như mực, xua tan bóng tối hắc ám. Di động của Cố Ninh để ở trong phòng ngủ, vào lúc này nó đang vang lên điên cuồng, nhưng tiếng chuông không lớn ấy lại bị tiếng nổ ầm ầm của pháo bông che lấp mất.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi