CUỘC SỐNG THẢN NHIÊN CỦA CỐ NINH

Edit: Cửu Trùng Cát

Đem đồ vật xách lên xe, Thẩm Lan lại đi dạo tiệm bách hóa dưới lầu, càn quét không ít các thứ, lúc này mới cảm thấy mỹ mãn dẹp đường hồi phủ. Mãi cho đến khi xe ở phía sau bóp còi inh ỏi, Thẩm Lan mới lấy lại tinh thần, vừa rồi đứng lại 10 giây đèn đỏ, nhìn phía trước xe dòng người đi đường vội vã băng ngang qua, bà mới nhớ lại chuyện trước kia…

Bà thật sự cảm thấy bản thân hiện tại có cuộc sống mới, còn cuộc sống trước kia âu cũng đã là quá khứ, muốn nhớ cũng không dám nhớ tới nữa.

Thẩm Lan ở trong lòng thở dài, thu liễm phần tâm tư kia, hết sức chú ý lái xe.

Cách năm mới càng ngày càng gần, đến cuối năm sẽ càng thêm khắc sâu cảm giác thời gian trôi qua vội vàng, một năm mới cứ như vậy lại tiếp tục bắt đầu. Ngược lại, Thẩm Lan không hề nôn nóng vội vã, đem tất cả thời gian đều dành cho gia đình, mỗi ngày lại đổi một cách để bồi bổ thân thể cho Cố Ninh, Trương Giai Giai đã đến thành phố bên cạnh ăn Tết với cha Trương và mẹ Trương, cho nên năm nay Thẩm Lan và Cố Ninh đến nhà ngoại Cố Ninh ăn Tết, người nhiều coi như tham gia náo nhiệt.

Chính phủ đã sớm ra thông báo, năm nay xây dựng một con đường quốc lộ, vừa lúc đi ngang qua nhà họ Thẩm, cho nên nhà họ Thẩm bị thu hồi giải tỏa, ngược lại được đền bù không ít tiền, bởi vì nhà họ Thẩm có nền móng rất lớn và vững chắc, cho nên với khoản bồi thường của chính phủ, hoàn toàn có thể mua một căn hộ tại trung tâm thành phố, nhưng hai ông bà cụ nhà họ Thẩm không thích sự ồn ào náo động ở trung tâm thành phố, cho nên Thẩm Xán ra ngoại ô mua cho cha mẹ già nhà mình một căn biệt thự độc lập.

Hoàn cảnh ở nơi đây thanh u nhã nhặn, cơ sở vật chất cũng đầy đủ, đại đa số người dân sống xung quanh cũng toàn là các ông bà cụ lão thành đã về hưu, cho nên hai ông bà cụ nhà họ Thẩm rất nhanh đã kết giao được với hàng xóm mới, thập phần yêu thích cuộc sống ở đây, hai ông bà đem hoa viên phía sau biệt thự khai khẩn thành đất trồng rau, trồng đủ các loại rau dưa, ngay cả chỗ cao nhất của mảnh đất trống, cũng bị dựng lên một dàn giá trồng mướp, lúc bình thường hai ông bà còn đem rau dưa do chính tay mình trồng đến cho hai chị em Thẩm Lan, cuộc sống của hai ông bà trôi qua thập phần vui vẻ và hài lòng.

Sợ cha mẹ già nhà mình phải khổ cực chuẩn bị cơm tất niên, 26 Tết Thẩm Lan đã dẫn theo Cố Ninh đến ở luôn chỗ biệt thự.

Mỗi ngày Cố Ninh cùng trò chuyện với ông bà ngoại, cả nhà cùng nhau xem phim truyền hình, thời gian qua càng ngày càng nhanh, nháy mắt đã đến 30 Tết.

Ở ngoại ô không bị quản chế về việc bắn pháo hoa, cho nên Thẩm Xán mua rất nhiều pháo hoa, chuẩn bị náo nhiệt một chút. Đến mười một giờ rưỡi, trừ bỏ hai ông bà cụ, người một nhà đều ở bên ngoài chuẩn bị chờ đợi đến khoảnh khắc giao thừa, lúc này bên ngoài tuy rằng có gió lớn, nhưng mọi người không hề thấy lạnh. Mười hai giờ vừa đến, bầu trời trong nháy mắt trở nên muôn hồng nghìn tía.

Mãi cho đến một giờ, mới đem tất cả pháo hoa đều bắn hết, Cố Ninh xoa xoa tay:

– “Chết rét mất.”

Mấy ngày Tết, Cố Ninh đều ở nhà cùng với ông bà ngoại mình, Thẩm Lan nói chơi mạt chược có thể đề phòng bệnh đãng trí ở người già, cho nên mỗi ngày ở nhà, Cố Ninh đều lôi kéo ông bà ngoại mình cùng chơi mạt chược. Lúc Thẩm Lan không bận việc gì, cũng sẽ chạy đến chơi vài ván, người trong nhà chơi mạt chược, cược rất nhỏ, một lần vài ba chục đồng, những người khác dường như vô ý hay hữu ý hoàn toàn nhường phần thắng, chủ yếu là dỗ cho hai ông bà cụ nhà họ Thẩm vui vẻ.

Qua hết Tết nguyên tiêu, trường học bên kia cũng bắt đầu nhập học, Thẩm Lan đưa Cố Ninh ra sân bay, xuống xe, Thẩm Lan nhìn con gái của mình nói:

– “Năm nay đã 19 rồi, Ninh Ninh, mẹ của con không phải là người cổ hủ, nếu như con quen bạn trai, sang năm lúc về ăn Tết, có thể mang về cho cả nhà mình nhìn mặt xem sao.”

Cố Ninh: “…”

Vấn đề là, con không có bạn trai mẹ ơi, mang ai trở về bây giờ?

Thẩm Lan vỗ vỗ bả vai Cố Ninh:

– “Đương nhiên, con vẫn còn ngồi trên ghế giảng đường, tốt nhất vẫn nên lấy học hành làm trọng.”

– “Vâng ạ.”

Cố Ninh xuống máy bay, lập tức đến trường học, kỳ thật tới ngày mai mới khai giảng, Cố Ninh đến sớm một ngày là vì muốn đến chúc Tết cha mẹ Trần Triển. Cố Ninh đã đến nhà họ Trần ăn cơm vài lần, kỳ thực tập cũng nhờ cha Trần giới thiệu cho, vì vậy cô thân là một hậu bối, vẫn nên đi chúc Tết cho tiền bối.

Nhà họ Trần chưa bao giờ thiếu khách khứa lui tới, hơn nữa căn bản thứ gì cũng có, cái gì cũng không thiếu, Cố Ninh suy đi nghĩ lại, chỉ mang theo một ít đặc sản của thành phố Z, vốn dĩ là cha mẹ của bạn tốt, không cần thiết phải phức tạp lên như thế, nếu như quá long trọng, ngược lại giống như khuôn sáo cũ rích.

Trước tiên Cố Ninh gọi điện thoại thông báo cho Trần Triển biết, vì vậy ngày hôm sau Trần Triển lái xe tới đón, đối phương là bạn tốt của ái nữ nhà mình, mà Trần Triển cũng đã mở lời trước rồi, hai vợ chồng nhà họ Trần cũng thập phần nể tình, hôm nay Cố Ninh đến thăm, bọn họ đều ở nhà không đi ra ngoài. Hai vợ chồng nhà họ Trần giữ Cố Ninh ở lại ăn cơm tối, mãi cho đến khi bên ngoài trời đã tối mịt, lúc này mới chịu thả người về, cứ dặn đi dặn lại Cố Ninh về sau phải thường xuyên cùng Trần Triển về nhà ăn cơm. Cố Ninh là người xử sự hào phóng khéo léo, không vội vàng hấp tấp như những đứa trẻ cùng lứa, hai vợ chồng nhà họ Trần cảm thấy những điều này chính là những điều mà trong tương lai ái nữ nhà mình nhất định phải học tập, giáo viên giỏi rất quan trọng, người bạn tốt tự nhiên cũng không thể thiếu.

Trần Triển tự nhiên là về cùng Cố Ninh, những người khác trong phòng ngủ còn chưa tới, chỉ có một mình Cố Ninh ở lại kí túc xá cho nên cô muốn tới đó bầu bạn với Cố Ninh.

Trước khi khai giảng một tuần thì tương đối bộn bề nhiều việc một chút, nhưng sau đó thì vô cùng nhàn rỗi, chương trình chuyên ngành của học kỳ hai đại học có chút giảm bớt, áp lực cũng ít hơn, hai người khác trong phòng ngủ học đến bộ môn chuyên ngành diễn xuất, cho nên bọn họ tới chỗ các đoàn phim thực tập, diễn một ít vai phụ nho nhỏ lấy kinh nghiệm. Trong khóa biểu diễn chuyên nghiệp cũng có mấy người đã bộc lộ tài năng làm ngôi sao giải trí của mình, hơn nữa cũng ký hợp đồng với công ty đại diện, bắt đầu diễn một ít vai phụ, vai nhỏ không quan trọng, cứ như vậy, những người khác tự nhiên cũng có chút gấp gáp, nôn nóng muốn chứng minh thực lực của bản thân. Trong đó, có rất nhiều người học cùng một lớp, cùng một khóa hoặc là ở chung trong một phòng kí túc xá, trong tương lai sẽ lăn lộn trong giới giải trí đa sắc màu, sau nhiều năm nữa, có khả năng sẽ được phong làm ảnh đế ảnh hậu, trở thành lực lượng nòng cốt của giới giải trí.

Ngược lại hệ đạo diễn không được mạnh mẽ và sôi động như vậy, chẳng qua đã có người bắt đầu sáng tác kịch bản bán cho công ty điện ảnh và truyền hình, giá tiền trong nghề không tính là cao, nhưng cũng rất khả quan, một bộ phim truyền hình 25 tập, kịch bản của 1 tập gồm 15 nghìn chữ, sau đó bán 2000 tệ một tập, như vậy tính ra, bán cả một bộ phim cũng được mấy vạn, đối với một sinh viên còn chưa ra trường mà nói, xem như là một khoản thu nhập lớn, đương nhiên, nếu như bán đứt cho người khác ví dụ như một soạn giả có tiếng chẳng hạn, giá tiền tự nhiên sẽ càng cao hơn, nhưng trên cơ bản không có ai đồng ý làm việc như vậy, vì đó là một việc cực kỳ hao phí tài năng.

Cố Ninh cũng viết thử vài kịch bản phim, một vài kịch bản trong số đó được công ty điện ảnh xem trọng, bất quá cô không đồng ý bán đi một kịch bản nào, tất cả vẫn an vị ở trong ngăn kéo, điểm ấy ngược lại biểu hiện cô là người không bon chen không nóng vội.

Trước kia Trần Triển thường xuyên nghe cha mẹ của mình khen ngợi Cố Ninh, lúc ấy cô cảm thấy không có gì đặc biệt, nhưng trải qua chuyện này, cô giống như có chút hiểu ra, trạng thái cuộc sống của Cố Ninh, có đôi khi giống như một cư sĩ đang tu hành, mà tâm tính của Cố Ninh cũng giống hệt như bà cụ non. Rõ ràng tuổi tác của Cố Ninh xấp xỉ cô, nhưng quả thật suy nghĩ về mọi chuyện rất thấu đáo. Ngay cả giáo viên hướng dẫn sáng tác kịch bản cũng khen Cố Ninh có ngộ tính cao, viết ra thứ gì cũng không giống trình độ của một sinh viên hệ đạo diễn, trong kịch bản đầy đủ tình cảm, nhiều lần trải qua cảm giác chìm nổi của cuộc đời, không giống như những sinh viên bị vây trong sự ồn ào nhộn nhịp của thành phố, chưa được tiếp xúc với xã hội.

Thời gian qua thật sự rất nhanh, không khí càng ngày càng ấm lại, đảo mắt đã đến mùa hạ, khi cách nghỉ hè còn một tháng nữa, bộ phim điện ảnh của Trần Thạc cũng chính thức khai máy ngay ở Bắc Kinh, buổi họp báo do một nhóm ngôi sao tuyên truyền, cho nên chiếm cứ tin tức trên trang đầu của các báo chí lớn.

Đây là một bộ phim điện ảnh được xác nhận khả năng bán vé khi còn chưa công chiếu, nam nữ chính là do “Ngọc nữ” Bạch Thấm hợp tác với siêu sao Thiên Vương Vệ Tư Thần thủ diễn, cặp đôi này vừa nhìn thật là tương xứng. Không bàn đến những việc khác, mà chỉ nhìn đến sự xuất hiện của hai ngôi sao trên, người xem đã mười phần chấp nhận chú ý đến bộ phim này. Hơn nữa Vệ Tư Thần không chỉ có diện mạo mà nhân khí của anh ở khắp Châu Á còn đặc biệt cao, sau khi anh đảm nhận vai nam chính của một bộ phim điện ảnh vô cùng nổi tiếng ở nước ngoài hai năm trước, thì tuyên bố tạm nghỉ ngơi một năm, đây là lần đầu tiên anh tái xuất đóng phim sau một năm vắng bóng trong giới giải trí, tự nhiên là nhận được sự chú ý của dư luận.

Trần Triển nhìn tới nhìn lui bản tin rồi nói:

– “Mình vẫn muốn cha mình thay thế cô Bạch Thấm này, nhưng cha mình không chịu nghe, kỹ năng diễn xuất cứng ngắt như vậy, đến lúc đó xem lão Trần nhà mình có phiền chết không cho biết.” Dừng một chút, Trần Triển nói tiếp: “Đúng rồi, trong số những nhà đầu tư cho bộ phim này, Bạch Thần Dục chiếm cổ phần rất lớn, diễn viên chính là do bên đầu tư đề cử đấy, Bạch Thần Dục đối với cô Bạch Thấm kia thật sự không hề phản đối, bất quá Bạch Thần Dục bị Bạch Thấm moi tiền như vậy, Bạch tiểu thư còn “heo chết không sợ nước sôi”, mỗi ngày đều bị một đám người theo sau rít gào là ‘Bình hoa di động’, thế mà vẫn mặt dày đi giành vai diễn, chị ta cũng rất lợi hại.”

Cố Ninh cười cười:

– “Bạch thị không thiếu chút tiền ấy.”

– “Đúng là như vậy, đây là đam mê của người khác, chúng ta không nên xen vào.” Nói tới đây, Trần Triển dừng lại: “Ninh Ninh, vậy cậu có đến đoàn phim thực tập không đây?”

– “Đương nhiên là đi, sao lại không đi chứ?” Cố Ninh nói với vẻ mặt thản nhiên.

– “Cũng đúng, sao chúng ta phải sợ chị ta chứ? Bất quá, theo mình thấy, hai chị em nhà họ Bạch kia đầu óc có chút không được bình thường, chúng ta vẫn nên cẩn thận một chút thì tốt hơn, đỡ phải bị kéo theo tính tự kỷ của bọn họ mà náo loạn.”

Cố Ninh nhìn Trần Triển nói:

– “Chỉ sợ không phải ai cũng ghét bỏ hai người bọn họ giống như cậu vậy…”

Những người khác, đều là vội vàng chạy đến phía đó hòng a dua xu nịnh.

Trần Triển cười cười, hất hất gương mặt dát vàng của mình:

– “Đó là do mình thông minh chứ bộ!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi