CUỘC SỐNG TỐT ĐẸP CỦA TÔI (NĂM THÁNG KÌ LẠ CỦA TÔI)



Tôi xông một mạch vào phòng Lý Đỗi Đỗi, vào giây phút tiếng cửa nhà cạch một tiếng đóng lại, tôi mới phát hiện hắn ta nửa người trên đang để trần.

Hắc Cẩu ngồi trên sàn nhà nhìn tôi, đôi mắt mèo của nó trong bóng tối tròn xoe long lanh trông vô cùng đáng yêu. Song ánh mắt lại lóe lên vài phần kì dị, “Cô làm gì thế? Đêm hôm khuya khoắt, muốn vào đây ôm tay ôm chân để khỏi trả tiền nhà hử?”

Tôi không thèm để ý đến nó bởi vì hiện tại tôi đang rất hoảng loạn.

Kể từ lúc đọc được mấy tin nhắn kia, mồ hôi lạnh sau lưng tôi vẫn không ngừng tuôn. Tôi chạy ngay sang phòng Bồi Bồi, gõ cửa rất lâu nhưng không có ai trả lời, chẳng biết cô nàng lại rong chơi ở chốn nào rồi.

Tôi xuống lầu tìm người sói nhỏ nhưng kết quả vẫn như trên, chắc cậu ta đã đến quán bar làm việc.

Vì thế tôi lại run rẩy lết thân mình đến phòng Lão vu bà, đổi lại chỉ là tiếng chửi rủa vì dám làm phiền khi ông ta đang chăm sóc sắc đẹp. Kết cục ông ta không cho tôi vào phòng.

Sau đó tôi đến phòng Mỹ Mỹ. Nhưng giữa chừng lại nhớ đến hàng xóm của Mỹ Mỹ là Vạn Sự Nan. Thời gian trước tôi có vô tình thấy trong nhà ông ấy một bóng đen, nghĩ thế mồ hôi trên trán lại càng túa ra dữ dội hơn. Rất nhanh tôi liền chạy xuống lầu một, đứng trước phòng của Vệ Vô Thường và Lý Đỗi Đỗi, tôi bất giác lại gõ cửa phòng Lý Đỗi Đỗi.

Lý Đỗi Đỗi vừa mở hé cửa, tôi không nói lời nào liền mở toang cửa chạy vào. Sau khi cửa đóng rầm một tiếng tôi mới thấy hắn ta không mặc áo, thân thể trắng bệch của một ma cà rồng đang bày ra trước mắt tôi. Dù da hắn nhợt nhạt như thế nhưng chẳng hề ảnh hưởng đến những đường nét vô cùng rắn chắc.

Nhìn thân thể ấy lại khiến tôi rất an tâm.

(Tây: ồ, tác dụng của 6 múi nha mấy chế, nhìn vô là hết sợ gì luôn, hihi)

“Chiêu này không có tác dụng đâu, tiền thuê vẫn thế thôi”, Lý Đỗi Đỗi nói rồi đưa tay cầm lấy chiếc mắt kính gọng vàng, không nhanh không chậm đeo lên, sau đó ngón giữa còn tùy ý nhấc nhấc gọng kính.


“Anh đừng có nghe Hắc Cẩu nói bậy…”, tôi nhìn hắn ta, cảm nhận được mồ hôi sau lưng không còn chảy ra như tắm nữa, “Lý Đỗi Đỗi, tôi muốn anh…”

“Ngài xem ngài xem”, Hắc Cẩu nhanh chóng nói xen vào, “Cô ngon thật đấy! Còn dám nói tôi nói bậy hử? Cô đúng là cái thứ thiếu thốn về mặt tình *** mà!”

Tôi tháo dép ném thẳng về phía Hắc Cẩu, nó nhảy lên, với thân hình linh hoạt, trong một loáng liền nhảy thẳng lên vai Lý Đỗi Đỗi. Hắn ta không thèm để ý đến nó, cứ để nó đứng trên vai mình. Hắc Cẩu bày ra bộ mặt muốn ăn đòn mà lắc lắc đuôi, “Ông chủ nhà tôi không thèm để ý đến cô đâu, phải không ạ?”. Chiếc đuôi mềm mại của nó quất nhẹ về phía trước, lướt qua mặt Lý Đỗi Đỗi. Tuy rằng những lời nó nói ra rất đáng đánh song vốn là một con mèo đen, chiếc đuôi của nó vừa thần bí lại vừa kì dị. Trong bóng đêm, chiếc đuôi ấy chẳng khác gì một ranh giới dụ hoặc giữa tôi và hắn.

“Cô muốn tôi cái gì?”, hắn ta hỏi.

Thế là tôi liền vô cùng nghiêm túc mà nói ra thỉnh cầu của mình, “Bảo vệ tôi.”

Lý Đỗi Đỗi nhìn tôi, trong khoảnh khắc hắn có đôi chút bất ngờ, tôi cũng không quan tâm hắn bất ngờ cái gì, sau khi gạt phăng cái đuôi của Hắn Cẩu, tôi liền lấy điện thoại, mở phần tin nhắn trong wechat ra đưa hắn xem.

“Tôi cảm thấy tên bạn trai cũ của tôi là một tên biến thái”, tôi nói.

Hắc Cẩu lập tức “ồ” một tiếng, biểu tình quái dị hỏi, “Cô mà cũng có bạn trai cũ hử?”

Lý Đỗi Đỗi lướt nhìn màn hình một lúc sau đó híp mắt hỏi tôi, “Bạn trai cũ?”

“Thời đại học”, tôi giải thích, “Đã sớm chia tay rồi”. Tôi cũng chẳng biết phải giải thích cho hắn thế nào nên chỉ nói, “Tôi vốn xem anh ta như đã chết.”

“Anh ta chết rồi sao?”, Hắc Cẩu căn bản không muốn cho tôi có thời gian nghỉ ngơi.

Dường như Lý Đỗi Đỗi cũng không chịu tỏ ra yếu thế, hắn vốn không để tâm những gì tôi gặp phải mà lại cúi gằm mặt hỏi, “Anh ta trông thế nào?”

Qúy ngài ơi là quý ngài, lúc này mà còn có thể đi đọ sắc đẹp sao?

“Không đẹp trai bằng anh”, tôi nhanh chóng bổ sung rồi lại huơ huơ điện thoại trước mặt hắn. Chỉ mong hắn quan tâm một chút đến sự an toàn của tôi chứ không phải mấy chuyện nhảm nhí bên ngoài.

Lý Đỗi Đỗi nghe được năm chữ này của tôi mới khẽ hừ một tiếng với biểu tình vô cùng tự mãn và kiêu ngạo, hắn tiếp lấy điện thoại của tôi hỏi, “Biến thái thế nào?”

Hắn ta xem các tin nhắn, sau đó vẻ mặt có chút trầm xuống. Gọng kính vàng kim dưới ánh sáng hắt lên từ điện thoại khiến đôi mắt hắn có phần lạnh giá. Ngón tay hắn không ngừng lướt trên màn hình, tốc độ không nhanh, chắc là đang cẩn thận đọc từng tin một. Tôi nhìn thấy, thần sắc của hắn càng ngày càng trùng xuống, lại kèm thêm một chút sát khí.

Hắc Cẩu biết điều nhảy xuống khỏi vai Lý Đỗi Đỗi, nó giống như đã phát giác được không khí xung quanh chủ nhân mình đã thay đổi. Nó tự mò đến ổ chăn của mình, cuộn người khoanh chân lại rồi ngoan ngoãn rúc ở đó.

“Từ lúc cô vừa chuyển vào đây hắn đã bắt đầu nhắn tin. Gan cũng lớn thật”, hắn xem xong tự lẩm bẩm một câu rồi trả di động lại cho tôi.

“Tôi không hề biết anh ta là dạng người như vậy, lúc chúng tôi quen nhau anh ta rất tốt. Chỉ là sau đó… dù kết thúc không tốt lắm nhưng tôi không ngờ được anh ta còn có tính cách như thế này”, tôi nhìn mặt Lý Đỗi Đỗi, người có chút co rúm lại, “Tôi cũng không cố ý làm lộ ra chuyện của mọi người đâu.”

Lý Đỗi Đỗi liếc nhìn tôi, “Tôi có trách cô sao?”

“Không có.”

“Tôi có mắng cô chưa?”


“Chưa hề.”

“Vậy cô sợ cái gì?”

Tôi ngậm miệng không nói gì nữa, vì tôi thấy bản thân đã đem lại phiền phức cho mọi người. Dựa theo sự đặc thù của khu chung cư này, tôi dính phải một tên bạn trai cũ như thế, đầu tiên sự an toàn của bạn thân sẽ bị đe dọa, tiếp đó nữa chính là sự an toàn của các hàng xóm phi nhân loại.

“Cho tôi tài khoản weibo của cô”, Lý Đỗi Đỗi chủ động đổi đề tài khiến tôi có chút ngẩn ra.

“Hả? Anh muốn nó làm gì?”

“Gài bẫy.”

Và thế là, chuyện Nữ Thần trên weibo đề cử truyện của tôi được quăng sang một bên. Tôi cùng Lý Đỗi Đỗi vào phòng của hắn rồi mở máy tính lên. Ngồi xổm bên cạnh hắn, nhìn hắn gõ bàn phím đăng nhập vào tài khoản của tôi. Phòng ngủ hắn có chút tối, nếu như không phải sau lưng tôi đang bày một cái quan tài để hắn ngủ thì tôi sẽ nghĩ, hắn chẳng khác gì một thiếu niên nghiện net, đang ở trần lên mạng thâu đêm.

Sau khi hắn nhập vào, tốc độ load web có chút chậm. Tôi thấy hơi căng thẳng, vì khoảng cách giữa lưng hắn và người tôi khá gần. Cũng không rõ là do khí nóng từ cơ thể tôi tỏa ra trúng phải hắn hay vì sao mà hắn quay đầu liếc nhìn tôi.

“Sao thế?”, tôi hỏi.

Hắn nói, “Cô đưa giúp tôi cái áo ngủ lại đây.”

“Anh để áo ở đâu?”

“Vừa cởi ra, để trên sô pha.”

Tôi ngoan ngoãn đến sô pha lấy áo cho hắn. Đó là một chiếc áo thun màu trắng vô cùng bình thường, không hề giống với áo ngủ của một ma cà rồng mà giống với một sinh viên đại học hơn. Bộ dáng bình dân này so với hình ảnh cao quý tinh anh hằng ngày quả là khác nhau một trời một vực.

Tôi vô thức giúp hắn ta giũ giũ áo sau đó mới đưa cho hắn. Lý Đỗi Đỗi nhìn cái áo trên tay tôi rồi lại nhìn tôi một cái. Hắn không nói gì, đưa tay đón lấy, cũng chẳng đẩy tôi ra mà trực tiếp mặc vào trước mặt tôi.

Đợi lúc hắn dời mắt lại về màn hình tôi mới hồi thần. Ban nãy, những mẩu đối thoại, hành động của tôi và hắn, đêm hôm khuya khoắt, cô nam quả nữ ở chung một phòng, hình như có chút… thân mật, lại phảng phất giống với một cặp vợ chồng bình thường.

Ý nghĩ này vừa hiện lên trong đầu khiến tôi nhất thời có chút ngượng ngùng.

Lý Đỗi Đỗi từ tin nhắn riêng tư nhấn vào trang chủ của tên bạn trai cũ. Lúc này suy nghĩ của tôi lại xoay chuyển, sóng lưng lại đổ ra một tầng mồ hôi lạnh.

“Còn dám chụp lén nữa.”

Weibo của anh ta cùng với phần tin nhắn khác nhau hoàn toàn. Trên trang chủ cứ trung bình hai ngày một status, nhưng không có dòng chữ nào, chỉ có những bức ảnh chụp từ sau lưng tôi, nhưng không biết đó là lúc nào. Có lúc vừa đi vừa ngáp trên đường, có lúc ngồi xe buýt, có lúc mang dép lê đi mua đồ ăn khuya, lại có lúc đứng chung với Lý Đỗi Đỗi.

“Tên này biến thái rồi”, tôi móc điện thoại ra, “Tôi phải báo cảnh sát.”

“Đừng gấp”, Lý Đỗi Đỗi cản tôi lại, sau đó không mặn không nhạt nhìn tôi một cái, “Bạn trai cũ của cô là người như thế nào?”


“Cái gì mà người như thế nào? Lúc tôi quen anh ta thì anh ta đang là bạn học đại học của tôi. Là một sinh viên đại học vô cùng bình thường!”

“Bình thường sao?”, hắn ta cười lạnh, “Chụp cô cũng đã đành…”

“Cái gì cũng đã đành!”, tôi xen ngang vào, nhưng hắn không thèm để ý mà lơ đẹp tôi, sau đó hắn nói, “Chụp Bồi Bồi cũng không tính là gì, còn dám chụp cả tôi?”

“Có mấy tấm nhìn anh rất đẹp trai mà…”, tôi thành thật nói.

“Tôi đương nhiên đẹp trai rồi”, cuối cùng Lý Đỗi Đỗi cũng tiếp lời tôi, “Nhưng mà, có người dám nhân lúc tôi không biết gì, cho dù chỉ là một chiếc điện thoại, mà đưa tôi vào tầm ngắm. Cô nghĩ anh ta là người bình thường sao?”. Hắn ta lại mở phần tin nhắn riêng tư ra, sau đó đánh vào một dòng tin nhắn:

“Anh muốn làm gì?”

Tôi căng thẳng cùng hắn nhìn vào màn hình, rất nhanh, đã có dòng chữ đã xem bên cạnh tin vừa gửi và biểu tượng đang trả lời hiện lên. Chớp mắt, tin nhắn đã chuyển đến:

“Anh muốn em trở về bên cạnh anh, Tiểu Tín.”

Tôi rùng mình một cái. Lý Đỗi Đỗi quay đầu nhìn tôi, “Cô nghĩ sao?”

“Từ chối, từ chối ngay.”

Hắn ta quay đầu lại, bắt đầu gõ bàn phím,

“Được, hẹn thời gian gặp mặt đi.”

Tôi hít vào một ngụm khí lạnh, “Lý Đỗi Đỗi, anh muốn làm gì?”

Lý Đỗi Đỗi không thèm nhìn tôi, ánh mắt dán chặt vào màn hình vi tính, hắn bình tĩnh mà lạnh lùng nói, “Bảo vệ cô”, hắn khựng lại một chốc, ánh sáng trong mắt khẽ tối lại một chút rồi nhìn tôi nói, “Không phải cô cầu xin tôi làm chuyện đó à?”

Tôi… khinh.

Vào một hôm khuya khoắt thế này, tôi thế nhưng lại vì bộ dáng như vương gia của hắn mà bị mê hoặc.






Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi