CUỘC SỐNG TỐT ĐẸP CỦA TÔI (NĂM THÁNG KÌ LẠ CỦA TÔI)



Tôi cùng con mèo ngồi lì bên cạnh quan tài của Lý Đỗi Đỗi suốt năm ngày đêm.

Nhưng tính ra cũng không nhàm chán lắm, tôi đã nhờ Vu Thiệu đem laptop cùng bảng vẽ của mình xuống, thế là tôi có thể gian nan duy trì việc update chương mới.

Tôi vốn cho rằng, có laptop có wifi thì bản thân có thể vượt qua cơn sóng gió này, nhưng khi tự do bị người ta cướp mất, tôi mới biết việc mỗi ngày được tùy ý làm theo ý mình, muốn ra ngoài thì ra ngoài, đối với một nhân loại mà nói quan trọng biết bao.

Có kết nối mạng cũng chẳng khác gì ngồi tù bởi đã mất đi quyền được chọn lựa.

Buổi trưa ngày thứ năm, Lý Đỗi Đỗi xem chừng vẫn không có ý định về nhà. Tôi lên QQ chat với Jiji-chan, “Có thể tớ phải bận hơn nửa tháng rồi. Nếu cậu muốn đến Trùng Khánh chơi thì cứ đến, nhưng tớ không chắc bản thân có thời gian đến gặp cậu. Mọi thứ còn phải xem ý trời đã…”

“Sao lại vậy? Rốt cuộc cậu bận chuyện gì? Theo tớ thấy gần đây cậu update chương mới rất đúng hạn, tài khoản weibo cũng lấy lại được rồi”, cô ấy im lặng trong chốc lát, “Ồ, nếu cậu cảm thấy xấu hổ thì chúng ta không gặp cũng không sao.”

“Không phải, tớ thật sự rất muốn gặp cậu, nhưng quả thật…”, tôi nghĩ nửa ngày, cuối cùng nặn ra một lý do, “Ba tớ bệnh rồi nên dạo này phải chăm sóc ông ấy, duy trì việc update chương mới cũng là cố gắng lắm rồi, thực sự tớ không có thời gian.”

“Vậy được rồi.”

Ba chữ này đã thể hiện sự thất vọng vô cùng, nhưng nghĩ lại tôi có thể hiểu cảm giác đó của cô ấy. Đây vốn có thể là một chuyến du lịch họp mặt vô cùng vui vẻ, nhưng chỉ vì tôi mà phải kéo dài thời gian. Bây giờ tôi lại nói mình không thể gặp cô ấy, ai mà chẳng thấy mất hứng chứ.

Chỉ vì không phải gặp cô ấy mà nói dối, trong thâm tâm tôi thật sự xấu hổ vô cùng.

Hắc Cẩu nhảy lên bàn, nhìn màn hình một cái, chiếc đuôi của nó lướt qua mặt tôi, kèm theo đó là một câu nói lạnh lùng đậm chất Trùng Khánh, “Đồ bỏ đi”. Sau đó nó còn chê bai tôi, “Cô là đứa trẻ không thành thật, cả người lớn cũng lừa được, còn nói dối trơn tru như thế.”

Tôi liếc Hắc Cẩu một cái, “Mi có cách gì khác sao? Mi có thể thành thật với người ta à?”

“Cô có thể lựa chọn nói sự thật.”

Tôi không thèm tranh luận với nó nữa, tôi đứng dậy ra phòng khách rót nước uống, bất ngờ nghe được những tiếng bước chân khe khẽ vang lên ngoài cửa. Trong đó còn thấp thoáng tiếng cãi vã giữa Bồi Bồi và Vệ Vô Thường.

“Trung tâm các người làm ăn kiểu gì vậy, trốn việc năm ngày mà không bị đuổi việc.”

“Ngày đầu tiên bị bắt giam tôi đã gọi báo cho giám đốc xin nghỉ năm ngày và được đồng ý.”

“Cái loại giám đốc gì thế, chỉ bằng nhiêu đó thôi cũng đồng ý?”


“Giám đốc là người thấu tình đạt lý, chỉ yêu cầu sau này tôi mời ăn một bữa xem như cảm ơn là được.”

“Giám đốc của anh là nam hay nữ?”

“Là một nữ trung hào kiệt.”

Bồi Bồi huýt sáo một cái, “Chắc nhìn trúng anh rồi chứ gì.”

Lúc này giọng nói của Vệ Vô thường nghiêm túc hẳn lên, “Lý cô nương, xin đừng suy đoán lung tung, hủy đi sự thanh bạch của người khác.”

Cô ấy lại huýt sáo thêm cái nữa, nhưng khi nó còn chưa kết thúc, tôi đã tông cửa chạy ra hét lớn, “Bồi Bồi”.

Ngoài cửa Bồi Bồi cùng Vệ Vô Thường, còn có Mỹ Mỹ và A Quý vừa hay đi đến đầu cầu thang. Trong tay A Quý nắm một khối gì đó bọc bằng vải, nhìn hình dáng tôi đoán đó là trái tim của cậu ấy.

Không cho tôi thời gian nghĩ nhiều, Bồi Bồi đã giang rộng cánh tay nhào tới ôm chằm lấy tôi, ép chặt tôi vào bộ ngực đẫy đà của cô ấy.

“Tiểu Tín, tớ nhớ cậu chết mất.”

Dưới sự nhiệt tình như sóng trào của Bồi Bồi, tầm mắt của tôi bị rung lắc không ngừng. Có lúc thì một mảng tối đen, có lúc thì nhìn thấy gương mặt lãnh đạm của ba người còn lại.

Vệ Vô Thường hơi cúi đầu, khom lưng chào tôi, “Tô cô nương, đã lâu không gặp, cô vẫn khỏe chứ?”

Dư Mỹ Mỹ đã chú ý đến điểm mấu chốt, “Sao cô lại ở trong phòng Lý Đỗi Đỗi vậy?”

Bồi Bồi nghe thế lập tức đẩy tôi ra. Cô ấy nhìn vào phòng Lý Đỗi Đỗi, lại quan sát tôi một lượt, “Anh tớ nhân lúc bọn tớ không ở đây đã làm gì cậu rồi sao?”. Cô ấy nhíu mày, nhướn mắt hỏi tôi, xem chừng không phải đang lo lắng mà nó đan xen giữa chờ đợi, kích động và những cảm xúc lung tung khác, “Anh ấy thế nhưng để cậu sống trong phòng mình? Vậy cậu đã ngủ trong quan tài của anh ấy chưa?”

Ma cà rồng các người khi đề cập đến vấn đề tình cảm đều hỏi mấy câu kinh dị thế này sao?

“Cậu nghĩ nhiều rồi, năm ngày nay anh ta không về phòng, chỉ có tôi bị giam ở đây mà thôi.”

“Aiz, anh trai tớ thật là, năm ngày không về luôn.”

“Vậy Lý Đỗi Đỗi đi đâu rồi?”, Mỹ Mỹ tiếp lời, “Mấy ngày nay trong phòng giam, nghe mấy người ở Hiệp hội nói anh ta gần đây rất ít khi đi làm. Không đến Hiệp hội cũng chẳng về nhà, rốt cục anh ta đi đâu?”

“Ai mà biết”, Bồi Bồi xắn tay áo, “Không sao đâu Tiểu Tín, cậu đừng giận, đợi anh ấy quay lại, tớ giúp cậu tẩn anh ấy một trận.”

“Tẩn ai?”

Giọng nói lạnh lùng của Lý Đỗi Đỗi vang lên sau lưng Bồi Bồi.

Thật không biết hắn từ lúc nào dùng pháp trận về nhà rồi.

Năm ngày không gặp, hắn tựa hồ tiều tụy đi ít nhiều. Thấy bộ dáng hắn không được khỏe như thế, tâm trạng tôi bất giác… có chút tốt lên.

Tuy thế Lý Đỗi Đỗi vẫn là Lý Đỗi Đỗi.

Hắn vừa xuất hiện, dường như mang theo một sức mạnh có thể thay đổi bầu không khí, xung quanh nhất thời lặng ngắt như tờ.

Mỹ Mỹ mở miệng rút lui trước, “Tôi về phòng đây.”

A Quý nối bước Mỹ Mỹ mà không nói một lời. Lý Đỗi Đỗi quét mắt nhìn A Quý một cái nhưng cũng chẳng nói gì, để mặc cậu ta theo Mỹ Mỹ lên lầu.

Nghĩ lại, điều đó chứng tỏ hắn ta cho phép cậu ấy sống ở đây rồi.

Tôi nhìn theo bóng lưng đang bước lên lầu của A Quý và Mỹ Mỹ.

A Quý mới tách đuôi thành chân chưa lâu nên đi đứng còn khập khiễng. Mới đi được nửa cầu thang trông cậu ấy tựa như rất đau đớn và kiệt sức. A Quý dừng lại một chút, Mỹ Mỹ thấy vậy liền quay đầu nhìn, sau khi trầm tư một phút, cô ấy liền chìa tay về phía A Quý. Cậu ấy ngẩng đầu nhìn Mỹ Mỹ, hai người không ai nói gì, một lúc sau A Quý chầm chậm đưa tay đặt vào bàn tay của Mỹ Mỹ.

Khoảnh khắc Mỹ Mỹ siết chặt bàn tay cậu, A Quý liền cúi đầu.

Bởi vì đứng ở dưới lầu nên tôi nhìn thấy rõ ràng, khi cậu ấy cúi đầu xuống, khóe miệng liền khẽ nhếch lên, âm thầm nở một nụ cười.

Thật khó để đoán được tâm tình của A Quý hiện tại, nhưng nhớ lại hình ảnh khi cậu ấy đứng trên bãi cát vàng dưới ánh mặt trời nói câu, “Lần này hãy dẫn tôi theo nhé”, tôi nghĩ chắc hẳn cậu ấy rất an tâm.

Và nhiều năm sau này, câu chuyện về mỹ nhân ngư Dư Mỹ Mỹ và A Quý, từ giây phút này đã chính thức bắt đầu.


“Nói đi, em muốn tẩn ai?”, Lý Đỗi Đỗi nhẹ nhàng nhấc gọng kính trên mũi,

Bồi Bồi phút trước còn tràn đầy khí thế, phút sau đã như bị một chiếc liềm sắc bén chém cho một nhát, “Đâu, đâu có, em nói là tẩn… là tin tức.”

(Tây: “Tẩn” phát âm giống với âm đầu trong từ “tin tức”)

Vệ Vô Thường biết tỏng nên chỉ hừ lạnh một tiếng, ngay lập tức nhận lại một cái liếc mắt sắc như dao của Bồi Bồi. Anh ta nâng tay ôm quyền hướng tôi nói, “Nếu Tô cô nương đã không còn gì đáng ngại, tại hạ xin phép về phòng nghỉ ngơi, năm ngày không về, phòng ốc cần được dọn dẹp một chút.”

Tôi gật đầu, “Được.”

“Cáo từ”, Vệ Vô Thường quay người rời khỏi.

Bồi Bồi dường như cảm thấy sự yếu hèn của bản thân khi nãy có chút mất mặt, cô ấy khẽ hắng giọng hỏi Lý Đỗi Đỗi, “Năm ngày nay anh biến đâu mất tiêu thế? Tiểu Tín bảo anh không về nhà, người trong Hiệp hội nói anh cũng chẳng đi làm, rốt cục anh đi đâu vậy?”

“Đi làm công chuyện”, Lý Đỗi Đỗi đơn giản nhả ra 4 chữ, hắn quay đầu ánh nhìn dời đến trên người tôi. Sau khi đáng giá tôi một lượt từ đầu đến chân, ánh mắt hắn cuối cùng dừng lại ở chân tôi.

Giờ phút này, ngón chân của tôi đang đặt trên bậc cửa phòng hắn, rất vừa khéo, một chút cũng không lộ ra ngoài.

Lý Đỗi Đỗi dường như rất vừa ý, hắn hơi gật đầu, sau đó liếc nhìn Bồi Bồi, “Nếu còn lời muốn nói thì vào phòng đi.”

Lý Đỗi Đỗi đi vào phòng, tôi chỉ có thể nhường đường. Khi hắn đến trước cửa, nhìn dưới đất hắn hỏi, “Dép của tôi đâu?”

“Anh mãi không về nên tôi cất vào tủ giày rồi”, nói xong tôi rất tự nhiên đem dép ra để lên đất cho hắn.

“Mấy ngày nay có cho Hắc Cẩu ăn không?”

“Sao không cho được chứ… Bỏ đói nó không biết nó sẽ làm loạn đến mức nào.”

“Có hốt phân chưa?”

“Hốt rồi”, tôi có chút oán hận nói, “Nó ngay cả nói cũng làm được, sao không tự mình hốt phân chứ?”

“Sao cô lắm mồm thế”, Hắc Cẩu nói chen vào, “Cô cũng là con người đấy thôi, cớ gì không lái được máy bay?”

Đang muốn tranh luận với nó thêm vài câu, Bồi Bồi đã đóng cửa bước vào phòng, cô ấy lạnh giọng chê bai, “Cậu có biết hai người bây giờ chẳng khác gì cặp vợ chồng già kết hôn đã nhiều năm không? Còn nuôi thêm một ông già tính tình đáng ghét khó ưa.”

Câu này vừa nói ra, tôi bất giác phát hiện, hình như… có chút đúng. Tôi len lén nhìn Lý Đỗi Đỗi, hắn tựa như… không muốn phản bác lời của cô ấy. Hai chúng tôi còn không nói gì, ấy thế con Hắc Cẩu đã nhảy dựng lên, “Con rùa nhà cô mới đáng ghét khó ưa nhá! Ông đây tốt quá trời, vừa hiền lành lại đáng yêu.”

“Anh à, hình như con mèo nhà anh thèm ăn đòn rồi, để em giúp anh tẩn nó một trận.”

“Cô thử đến bắt tôi xem.”

Bồi Bồi không nhiều lời nữa, cô ấy nhanh nhẹn nhào đến, một người một mèo trong phòng hết nhảy lên lại nhảy xuống, vừa la làng vừa lăn lộn khắp nơi.

Căn phòng vốn chìm trong yên tĩnh suốt 5 ngày, nhất thời ồn ào hết cỡ.

Lý Đỗi Đỗi thấy như không thấy, sau khi mang dép xong hắn liền đi vào phòng.

“A…”, nhìn hắn, tôi có chút chột dạ.

Tuy tôi ở đây mới 5 ngày nhưng bên trong đã để đầy đồ dùng cá nhân, nào là máy tính, bảng vẽ, kem dưỡng da cùng một ít thảm, gối ôm, mền màu hồng phấn. Những tưởng khi nhìn thấy những thứ này, ít nhiều gì Lý Đỗi Đỗi cũng sẽ khó chịu đôi chút bởi hắn vốn là một ma cà rồng luôn giữ khoảng cách với người khác.

Nhưng thật không ngờ lúc hắn bước vào phòng, bước chân chỉ khẽ dừng lại một chốc, sau đó tiếp tục đi như không có gì. Hắn lấy ly nước để trong chiếc tủ đặt kế quan tài xong lại chầm chậm đi rót nước.

Uống nước xong, hắn đặt ly vào trong bộ trà. Hắn nới lỏng cổ áo, đến ngồi trên sofa, hai tay đan vào nhau đặt trên gối, ung dung nhìn chằm chằm tôi, “Đã quen chưa?”

“Cái gì?”

“Mấy ngày nay sống đã quen chưa?”

“Cũng.. cũng được.”

“Vậy sau này cứ sống ở đây.”

Mấy ngày này, tôi đã nghĩ khi Lý Đỗi Đỗi về nhà, khả năng rất cao sẽ nói câu này với tôi nên khi nghe xong bản thân vẫn trấn định. Nhưng Hắc Cẩu đang nhảy lên bàn lại bị trượt chân, ngã thẳng xuống đất, mấy cái móng dài ngoằng của nó còn không bấu kịp lên bàn. Bồi Bồi càng kinh ngạc hơn, cô ấy đột ngột quay đầu, trố mắt nhìn Lý Đỗi Đỗi, hành động quá nhanh khiến đầu đội vào cạnh bàn làm mặt bàn văng xa trượt dài trên đất tận 10cm. Nghe âm thanh đó tôi phải đau dùm cô ấy.


Một người một mèo nằm ngã vật ra đất, Bồi Bồi dường như không hề thấy đau, nhảy dựng lên hỏi Lý Đỗi Đỗi, “Từ lúc nào hai người đã âm thầm qua lại, hợp tính hợp nết cuối cùng về chung một nhà rồi?”

Tôi nhìn Bồi Bồi, “Cậu biết mình đang nói gì không?”

“Chủ nhân!”, Hắc Cẩu nhìn chằm chằm Lý Đỗi Đỗi, trong mắt ngập tràn sự không dám tin, “Ngài rốt cuộc bị con mụ đó cho uống thuốc gì vậy?”

Tôi nhìn hắn ta, trong lòng cũng rất muốn biết mình đã cho hắn uống thuốc gì.

Lý Đỗi Đỗi dường như không hề nghe thấy những lời xung quanh, chỉ nhìn tôi nói, “So với suy nghĩ của tôi tình hình càng tồi tệ hơn, sau này ban ngày cô cũng đừng ra ngoài, muốn lấy đồ đạc gì xuống thì cứ lấy xuống, nhờ Bồi Bồi đi lấy giúp cô. Cô ngủ trên sofa, đem máy tính của cô dời khỏi bàn tôi, tìm một chỗ nào đó đặt trong phòng khách. Sau này cô sẽ làm việc ở đó, bàn này tôi cần dùng.”

“Không phải…”

“Bọn họ được thả ra rồi, ban ngày cô có thể tùy ý nhờ ai đó mua cơm giúp, tôi sẽ nói với họ một tiếng, bảo họ tận lực giúp cô. Khi không có ai rảnh thì cứ gọi shipper giao đến trạm xe buýt dưới núi, Hắc Cẩu sẽ đến đó tha về cho cô. Cuối tuần tôi sẽ đi mua ít đồ ăn để trong tủ lạnh, cô có thể tự nấu ăn.”

“Chờ chút…”

“Lúc tôi có ở chung cư, cô có thể lên sân thượng sưởi nắng, nhưng nhất định phải đi cùng tôi.”

Tôi xoa xoa mi tâm, “Lý Đỗi Đỗi…”

“Nếu không có chuyện gì khác thì cứ quyết định thế đi.”

“Không thể như thế được!”, tôi gấp gáp nói, “Vì bảo vệ mạng sống tôi có thể bị nhốt nhưng không thể bị nhốt cả đời được! Phải có một giới hạn chứ, hãy cho tôi một tia hy vọng, nếu không có ít nhất cho tôi một lý do đi. Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra? Có gì nguy hiểm, tại sao nguy hiểm, ai muốn giết tôi, kẻ đó tại sao muốn làm vậy, tất cả nhất định phải có lý do!”

Lý Đỗi Đỗi trầm mặc nhìn tôi, căn phòng chìm vào im lặng.

Bồi Bồi rốt cuộc cũng bình tĩnh lại đôi chút, cô ấy hết nhìn anh trai mình lại quay sang nhìn tôi, cuối cùng hỏi, “Là ai muốn giết Tiểu Tín?”  

Lúc này Lý Đỗi Đỗi mới dời mắt khỏi người tôi, hắn nhìn Bồi Bồi nhẹ nhàng nói, “Trong lúc mấy người bị bắt giam, khu Bia Giải Phóng xảy ra một trận đánh. Theo hoa văn lưu lại tại hiện trường, đó là Lâm Tử Thư.”

Ngay lập tức, tôi trố mắt ngạc nhiên nhìn Bồi Bồi, người lúc nào cũng oang oang, bất ngờ sắc mặt trở nên nghiêm túc hẳn, “Hắn ta còn dám xuất hiện?”. Đến tận lúc này, tôi mới nghe được mùi sát khí nồng đậm toát ra từ từng câu chữ của cô ấy.

“Đã tìm 5 ngày nhưng không tìm ra tung tích”, người Lý Đỗi Đỗi hơi ngả về sau, dựa trên lưng ghế, âm thanh của hắn cuối cùng cũng không giấu nổi sự mệt mỏi, “Không biết hắn đang ẩn náu ở đâu, đành tùy cơ ứng biến vậy.”

Bồi Bồi chìm vào trầm tư, tôi đánh giá sắc mặt hai anh em bọn họ, sau đó nhìn về phía Hắc Cẩu. Nó cũng hết nhìn họ rồi nhìn tôi, mặt đầy sự khó hiểu, nghĩ lại chắc nó cũng chẳng biết gì giống mình.

“Cho nên…”, tôi siết chặt nắm đấm, phá vỡ sự im lặng, nhanh trí hỏi, “Cái người tên Lâm Tử Thư này, rốt cục là ai? Tại sao người đó muốn giết tôi?”

Bồi Bồi và Lý Đỗi Đỗi đồng thời quay đầu nhìn tôi.

Thật hiếm thấy, người nghĩ gì nói ngay như Bồi Bồi lại im lặng không nói gì.

“Chuyện dài lắm, cô không cần biết”, Lý Đỗi Đỗi nói, “Thứ cô cần biết đó là người hắn chống đối không phải cô, mà là tôi.”

Điều đó càng khiến tôi thêm khó hiểu, “Thế sao phải giết tôi?”

“Hắn không muốn bên cạnh tôi có bất kỳ nhân loại nào.”

“Cái này…”, câu này tôi nhịn nửa ngày, rốt cuộc không kiềm được nữa mà phun ra, “Thì có liên quan đếch gì?”






Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi