CUỘC SỐNG TỐT ĐẸP CỦA TÔI (NĂM THÁNG KÌ LẠ CỦA TÔI)



Chuyện mà tôi gây ra, so với tưởng tượng càng nghiêm trọng hơn.

Tôi, còn có Lý Đỗi Đỗi, Bồi Bồi, Vu Thiệu, nữ thần Kim Hoa và Hắc Cẩu, 4 con người, 1 con thú trước mắt khá rảnh rỗi đã tập trung ngồi trên đất vây quanh bàn trà phòng Lý Đỗi Đỗi. Chúng tôi đang thương lượng, tìm phương pháp giải quyết cho vấn đề trên.

Nhưng mà…

Bởi vì vấn đề này quá sức hoang đường, vì thế hai người Bồi Bồi và Vu Thiệu khi được gọi đến bàn bạc kế sách, cơ thịt trên mặt đều không ngừng co giật. Khóe miệng của họ cứ run rẩy không ngừng, họ cố gắng nhìn sang hướng khác hoặc vận động thân thể, như để cố gắng khiến bản thân quên đi ý đồ muốn cười to từ sâu trong tâm khảm.

“Cười cái chi mà cười?”, Hắc Cẩu tức giận rủa xả Bồi Bồi cùng Vu Thiệu, “Bị biến thành heo mắc cười lắm sao? Chuyện đáng sợ như vậy, mắc cười cái rắm ấy!”

Nghe những lời này của Hắc Cẩu, sắc mặt Lý Đỗi Đỗi, người đang khoanh tay, ngồi xếp bằng, càng ngày càng đen hơn. Hắn liếc nó một cái khiến toàn lông mao trên người Hắc Cẩu dựng đứng cả lên. Thấy vậy nó liền biết điều cúi đầu im lặng, không dám hó hé gì nữa.

Còn về phần Vu Thiệu và Bồi Bồi, hai người này vẫn duy trì trạng thái khóe miệng run rẩy, tuy đã cố gắng kìm nén nhưng vẫn không thể khống chế được mà phát ra những tiếng khục khục khe khẽ, nghe chẳng khác gì hai con chim cút.

Tôi quỳ ngồi bên cạnh Lý Đỗi Đỗi, đúng vậy, là quỳ ngồi!

Hiện tại tôi rất muốn cười nhưng lại không dám cười, bởi vì nụ cười của tôi so với Bồi Bồi và Vu Thiệu còn mang theo sự chua chát.

Bởi vì tôi cảm thấy tuy bây giờ Lý Đỗi Đỗi không thèm nhìn tôi nhưng hắn đã đeo thần khí là chiếc nhẫn của mình lên rồi. Gọng kính cùng chiếc nhẫn đều toát lên sự lạnh lẽo bức người, nếu tôi dám lộ ra một nụ cười thôi, tôi thề, Lý Đỗi Đỗi sẽ ngay tại đây chém đầu tôi làm ghế ngồi.

Tiếng cười của Vu Thiệu và Bồi Bồi như từng hồi chuông gọi hồn, chỉ cần chọc tức Lý Đỗi Đỗi gần hơn tới giới hạn cuối cùng, tôi không lâu nữa sẽ đi đời nhà ma.

Tôi, Tô Tiểu Tín. Một tác giả truyện tranh bình thường, lúc này mạng sống như ngàn cân treo sợi tóc, mông như ngồi bàn chông.

Tôi cúi gằm mặt, nhìn chằm chằm vào bàn trà, người co rúm lại không nói tiếng nào, cố gắng khiến đầu cúi thấp đến độ như chôn sâu dưới lòng đất.


Kim Hoa nữ thần có thể nói là người bình thường nhất trong cả đám… Thật ra cũng không bình thường lắm, từ khi cô ấy vào phòng Lý Đỗi Đỗi ngồi đã bắt đầu lao vào đánh chén như điên.

Trước tiên là nồi sủi cảo của Lý Đỗi Đỗi, tôi và hắn chắc chắn không còn khẩu vị gì nữa nên để cô ấy xử lý luôn. Trong lúc đang ăn đống sủi cảo, cô ấy còn gọi giao đến thêm 50 tô mì Trùng Khánh.

Hiện tại bên cạnh nữ thần chỉ toàn những hộp đựng thực phẩm rỗng, chắc có khoảng 30 cái. Cô ấy đã ăn hết 30 tô mì rồi, bắt đầu ăn đến tô thứ 31. Cô ấy dùng đũa gắp mì lên, thổi thổi vài cái sau đó đưa vào miệng hút một phát, nhai hai cái rồi nuốt xuống. Hành động này lập lại khoảng ba lần là xử xong một tô mì. Sau khi húp ừng ực nước súp rồi, đống hộp rỗng liền tăng thêm 1 cái.

Cả căn phòng trừ tiếng ăn mì rồn rột của nữ thần chính là tiếng cười khúc khích của Vu Thiệu cùng Bồi Bồi.

Đến khi ăn xong tô thứ 40, giọng nói êm tai của nữ thần liền đánh tan không khí yên ắng xung quanh, “Tôi muốn ăn thêm 50 tô nữa.”

“Được, để tôi đặt giúp cô”, Bồi Bồi cuối cùng cũng tìm được chuyện gì đó khiến bản thân phân tâm. Bồi Bồi hưng phấn mở điện thoại của nữ thần ra và đặt đồ ăn, sau đó quét dấu vân tay của nữ thần để thanh toán.

Khi Bồi Bồi đã không còn cười khúc khích nữa, Vu Thiệu cũng không thể cứ mặt dày cười tiếp. Nó ngẩng đầu, đằng hắng một cái, trên mặt đã không còn một chút ý cười nào. Nó dùng gương mặt của một đứa trẻ, nghiêm túc nhìn Lý Đỗi Đỗi, “Sao sự việc lại thành ra như thế này?”

Nữ thần tiếp tục ăn mì, không có thời gian để ý người khác. Bồi Bồi cũng muốn tìm chút chuyện để làm nên liền đáp lời Vu Thiệu. Cả hai người cứ thế người tung kẻ hứng, “Aiz, tôi cũng không thể nào ngờ tới. Hôm nay lúc xuống lầu liền thấy cửa phòng Kim Hoa nữ thần đã mở. Khi bước vào thì thấy cô ấy vì đói mà nằm xỉu chỏng chơ trên nền nhà. Tôi cũng biết mỗi năm nữ thần chỉ tỉnh dậy một lần, mà lần tỉnh dậy đó phải ăn bổ sung cho cả một năm. Tôi ngay lập tức đi lên lầu tìm đồ ăn cho cô ấy. Trong lúc cô ấy đang ăn, tôi cùng cô ấy tán gẫu và kể cho cô ấy nghe chuyện chung cư chúng ta năm nay vừa có thêm một người mới tên là Tiểu Tín.”

“Ồ!”, Vu Thiệu cật lực gật đầu, “Sau đó thì sao?”

“Sau đó Kim Hoa thấy rất thích Tiểu Tín.”

Nữ thần đang nhai nhồm nhoàm cũng tùy ý nói một câu, “Ừ, Bồi Bồi nói với tôi rằng Tiểu Tín đã giúp đỡ cô ấy rất nhiều, tính tình lại vô cùng hiền lành, tôi thích dạng con gái như vậy.”

Bồi Bồi giải thích tiếp, “Cho nên Kim Hoa nói, muốn tặng điều ước năm nay cho Tiểu Tín.”

“Ừ”, Kim Hoa nữ thần tranh thủ thời gian mới ăn xong thêm một chén nói chêm vào, “Bồi Bồi ước với tôi qua một đêm được giàu to tôi còn không đáp ứng đấy.”

“Ừ, nhưng tôi cảm thấy không sao cả, nhường điều ước đó lại cho Tiểu Tín, tôi cam tâm tình nguyện.”

Tôi…

Cảm ơn Kim Hoa nữ thần…. Cảm ơn Bồi Bồi.

Hai người thật là….

Hai người thật là biết chọn thời điểm mà…

Tuy trong lòng tôi đã khóc mười ngàn dòng sông nhưng mặt mày vẫn bình tĩnh đơ ra như cá chết.

“Sau đó tôi vô cùng vui vẻ bay xuống gõ cửa phòng anh mình, nhưng chưa kịp làm gì thì anh tôi đã mở cửa. Vừa khéo Tiểu Tín đứng sau lưng anh ấy nên tôi liền hỏi cậu ấy có nguyện vọng gì. Thế rồi…”

Vu Thiệu gật gật đầu, “Thì ra là vậy”, nó xoay đầu nhìn tôi, “Nhưng vì sao Tiểu Tín lại muốn biến Lý Đỗi Đỗi thành heo?”

Aiz… Vu đại ca!

Không, phải là Vu daddy à!

Làm ơn đừng hỏi nữa! Tha cho cái mạng nhỏ này của tôi đi! Tôi còn giữ được mạng mình, sau này nhất định sẽ mang đến cho mấy người chút niềm vui mà!

Khóe miệng tôi không ngừng run rẩy, như cố gắng nắm lấy chiếc phao cứu sinh, tôi quay đầu nhìn Lý Đỗi Đỗi. Hắn vẫn như cũ không thèm nhìn tôi, tôi liền dè dặt lí nhí nói, “Đừng… đừng hỏi mấy chuyện đó nữa”. Ánh mắt tôi chuyển về hướng nữ thần, “Nguyện vọng này, có thể thu hồi lại không?”

Nữ thần phù phù thổi nước súp, vừa chùi miệng vừa dùng đôi mắt xinh đẹp đầy dịu dàng nhìn tôi, sau đó nhẹ nhàng nói, “Không được đâu, lúc tôi đồng ý cũng là lúc nguyện vọng được gửi đi rồi.”

“Được gửi đi”? Còn có cách nói này sao? Nữ thần chẳng lẽ là một cây thu phát sóng, chuyên gửi thông tin về cho những người ngoài hành tinh? Rốt cục là bằng sức mạnh huyền bí ngoài vũ trụ nào mới có thể biến Lý Đỗi Đỗi thành heo?


Nữ thần lại cầm tô mì lên, trước khi ăn còn nói, “Đợi qua đêm nay, vào sáng sớm mai, nguyện vọng của cô sẽ thành hiện thực.”

Vậy cũng tức là, sáng sớm mai khi mặt trời vừa ló dạng, tôi sẽ nhìn thấy một con heo ma cà rồng nằm bên trong quan tài, tên là… Lý Trư Trư sao?

Tưởng tượng cảnh đó cũng đáng yêu lắm!

Nhưng tôi lại cảm thấy mình chẳng sống nổi qua đêm bão tố này. Đợi đến bình minh ngày mai, có lẽ tôi đã là một cái xác lạnh lẽo.

Bởi vì sau khi nữ thần nói xong câu đó, tôi thấy áp lực xung quanh mình dường như tăng lên. Đó không hề là ảo giác mà thật sự mặt đất có chút rung lắc, vài đám bụi trên trần nhà vì sự rung lắc kia mà rơi xuống phủ trắng cả tường. Có một đường nứt nhỏ từ dưới chân tường bất ngờ xuất hiện và dần dần kéo dài ra. Cả căn phòng đều là khí tức vô hình của Lý Đỗi Đỗi.

Để bảo vệ cái mạng nhỏ của mình, tôi nhanh chóng hỏi nữ thần trong sự run rẩy, “Không còn cách nào để cứu chữa được sao? Ví dụ như thu hồi nguyện vọng, hoặc là gửi thêm một nguyện vọng khác để hủy đi nguyện vọng ban đầu?”

Nữ thần Kim Hoa vẫn xem bầu không khí đầy áp bức trong phòng như không và tiếp tục ăn mì, “Ồ, muốn rút lại là việc không thể, được ban một điều ước đã rất khó khăn rồi, bởi mỗi năm tôi chỉ tỉnh dậy một lần, ước nguyện chỉ có một lần cơ hội gửi đi. Nhưng ngoài điều ước khi nãy, tôi có thể bonus thêm 1 điều nho nhỏ kèm theo.”

Thực hiện nguyện vọng biến Lý Đỗi Đỗi thành heo còn bonus thêm sao?

Phải ước thêm gì đây? Biến hắn ta thành một con heo dễ thương à?

Khi tôi đang dồn hết trí óc suy nghĩ xem nên dùng điều ước kèm theo này như thế nào để giải quyết vấn đề trước mắt thì nữ thần đã buông đũa xuống, phun ngụm mì trong miệng ra, “À!”, cô ấy quay đầu nhìn tôi, “Tôi biết rồi, thế này đi, Lý Đỗi Đỗi vẫn sẽ biến thành heo nhưng nếu nhận được một nụ hôn của tình yêu đích thực, anh ta có thể trở lại hình dạng con người.”

Trò đùa gì vậy trời? Hoàng tử ếch ư?

Vậy Lý Đỗi Đỗi biến thành heo thì gọi thế nào? Thân vương của loài heo sao?

“Tôi cảm thấy…”, như thế không tốt lắm đâu, như vậy nữ thần sẽ bị người ta nguyền rủa là phù thủy đó…

Sau lưng tôi không khí cực yên tĩnh, Bồi Bồi bất ngờ hai mắt sáng rực, kêu lên một tiếng, “Ồ ố ô, cái này tốt lắm lắm luôn nha! Sự khởi đầu cho một câu chuyện cổ tích đầy tuyệt vời.”

“Đúng vậy đúng vậy! Tôi cũng gửi đi luôn rồi.”

Hả?

Đợi một lát…

Cô ấy nói…

“Cô nói gì cơ?”, trong lúc kích động tôi đã giật phăng tô mì của nữ thần, “Cô đã làm gì rồi?”

“Bonus thêm điều ước nho nhỏ”, nữ thần cười tươi rói nhìn tôi, “Tôi gửi nó đi rồi.”

Tôi….

Giờ khắc này trong người tôi đại khái đang có 800 lít máu muốn hộc ra.

Tình… tình yêu đích thực nhảm nhí gì đây? Không lẽ phi nhân loại đều là những loài không đáng tin cậy như thế này?

“Lý Bồi Bồi! Sao cậu có thể gọi chuyện này là hay?”, tôi tức giận nói.

Bồi Bồi vô cùng ngay thẳng nhìn lại tôi, “Không tốt sao? Đây quả thật là sự khởi đầu của một câu chuyện cổ tích tuyệt vời mà.”

Vu Thiệu ở bên cạnh, mặt không chút tin cậy gật đầu nói, “Quả thực không tồi.”


“Tớ phải đi đâu để tìm tình yêu đích thực cho anh trai cậu đây? Cậu không thấy tuy bây giờ anh mình không nói gì nhưng trên mặt đã viết rõ hàng chữ, ‘Nếu hôm nay Tô Tiểu Tín cô không giải quyết xong chuyện này thì trước khi bình minh ló dạng cô sẽ được chầu Diêm vương’ sao?”

Bồi Bồi nhìn Lý Đỗi Đỗi một cái, sau đó ánh mắt cô ấy khẽ chuyển, quay lại về phía tôi, “Tiểu Tín, tớ thấy cậu rất hiểu anh trai tớ nha. Nếu đã như vậy, nói không chừng cậu chính là tình yêu đích thực của anh ấy. Dù sao điều ước bonus kia đã được gửi đi rồi, sao cậu không thử hôn anh ấy xem?”

Tôi…

Tôi xoay đầu nhìn Lý Đỗi Đỗi, dường như là ảo giác, tôi thấy con ngươi hắn ta khẽ động, giống như mới nhìn tôi xong mà dời mắt đi vậy.

Muốn tôi… hôn… Lý Đỗi Đỗi? Điều này… điều này có khác gì xung quanh tôi toàn đường chết đâu chứ?

Nếu tôi không hôn hắn tức là tôi không muốn giúp hắn, tôi không hiểu đạo lý. Nếu tôi hôn hắn, ngày mai hắn không biến thành heo, chẳng phải tôi là tình yêu đích thực của hắn? Trở thành tình yêu đích thực của Lý Đỗi Đỗi, chi bằng để hắn biến thành heo cho rồi!

Ngược lại nếu tôi hôn hắn nhưng hắn vẫn như cũ biến thành heo, tôi không phải tình yêu đích thực của Lý Đỗi Đỗi, hắn ta nhất định sẽ dùng cái móng heo của mình giẫm chết tôi.

Tôi tiến thoái lưỡng nan, không thể nói lời nào, mà chính vào thời khắc đó, Lý Đỗi Đỗi đã mở miệng, “Bồi Bồi, em cảm thấy mình mẩy ngứa ngáy lắm phải không?”, hắn xoay xoay chiếc nhẫn trên ngón tay.

Bồi Bồi lập tức thu lại nụ cười, nhẹ giọng ho, “Được rồi, không đùa nữa. Tớ nói thật đấy, điều ước bonus đã gửi đi rồi, còn làm thế nào bây giờ, cứ thử thôi.”

“Đúng vậy, cứ thử thôi”, nữ thần giật lấy tô mì từ trong tay tôi, “Tôi nghe Bồi Bồi nói, không phải Lý Đỗi Đỗi rất thích Tiểu Tín sao? Nếu vậy không phải hai người thực hiện điều này sẽ dễ như trở bàn tay à?”

Lời này của nữ thần vừa nói ra, biểu cảm của Bồi Bồi ngay lập tức đông cứng lại. Tôi chỉ thẳng vào cô ấy nói, “Thì ra là cậu tiêm nhiễm cho nữ thần.”

“Lý, Bồi, Bồi.”

Khi Lý Đỗi Đỗi nhả ra ba chữ này, thân ảnh Bồi Bồi phút chốc tan biến trong không khí, chỉ để lại 4 chữ, “Lượn ngay lượn ngay.”

Tại nơi thân ảnh cô ấy biến mất, Lý Đỗi Đỗi đã quất roi ra, “phạch” một tiếng, bàn trà lập tức bị tách thành hai nửa.

Vu Thiệu khẽ ho hai tiếng, “Vậy tôi cũng chẳng giúp được gì, những chuyện còn lại, mấy người tự nghĩ cách giải quyết đi”, nó mở cửa bước ra ngoài, “Nhưng tôi cảm thấy, trời không tuyệt đường người, có cách rồi thì nên thử một lần xem sao”. Vu Thiệu nhìn tôi nháy nháy mắt rồi mới xoay người rời đi.

Nữ thần đã ăn xong 50 tô mì, cô ấy chùi miệng nói, “Tôi ra ngoài đợi shipper, chốc nữa đem đồ lên lầu ăn. Ăn xong tôi sẽ ngủ tiếp, năm sau gặp lại nhé.”

Đúng là một nữ thần, thức dậy và rời khỏi nhanh như cơn gió.

Sau khi tất cả mọi người đều đi hết, chỉ còn tôi và Lý Đỗi Đỗi ngồi giữa căn phòng một mảnh bừa bộn.

Tôi nhìn hắn, hắn nhìn tôi.

Câu nói “cứ thử đi” của ba người kia, dường như vẫn còn phảng phất đâu đây.






Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi