CUỘC SỐNG TỐT ĐẸP CỦA TÔI (NĂM THÁNG KÌ LẠ CỦA TÔI)



Tôi ngàn lần không nghĩ đến, mới đi hơn 100 ngày, lúc trở về thứ nhìn thấy lại là tòa chung cư tàn tạ cũ nát nhường này.

Đúng, là tàn tạ cũ nát.

Lúc trước tuy bức tường có chút ố vàng nhưng cũng xem như sạch sẽ, nhưng nay trên đó toàn là những hình vẽ nguệch ngoạc không rõ ý nghĩa. Sân trước chung cư cũng có vô số những cái hố lớn nhỏ, chẳng biết do thứ gì phát nổ tạo thành.

Bấy giờ, trên sân thượng lầu 8 còn đang bốc lên một cột khói đen nghi ngút...

Tôi ngẩn người nhìn cột khói đen hỏi, “Chỗ đó… chẳng phải là phòng tôi sao?”

Cùng lúc ấy, trên sân thượng lại phát nổ tạo ra một làn khói đen sì, gạch đá và xi măng cũng theo đó rơi lộp bộp xuống dưới, nhìn chẳng khác gì núi lửa phun trào. Từng mảnh đất đá cứ thế rơi xuống, khi ngẩng đầu lên tôi liền thấy có một khối gạch sắp sửa rơi trúng đầu mình, song chưa kịp chớp mắt, bên cạnh đã có một bàn tay nhanh chóng vươn ra.

“Bốp”, mảnh gạch đó nặng nề đâm vào tay Lý Đỗi Đỗi, thanh âm kia nặng nề mà chắc nịch, chẳng khác gì va chạm với mặt đất.

Tôi ngẩn ngơ nhìn tay của hắn. Lý Đỗi Đỗi cuộn chặt bàn tay, các đốt ngón tay trắng bệch, sau đó “rốp” một tiếng, khối gạch trong lòng bàn tay hắn bị bóp nát như bột mịn.


Khi lớp bột mịn kia bay đi, không khí dần bị bao trùm bởi sát khí ngút trời của Lý Đỗi Đỗi.

Tôi nuốt một ngụm nước bọt, quay đầu sang nhìn Lý Đỗi Đỗi.

Hắn thu tay về, phủi phủi hai tay, sau đó nhẹ nhàng nâng gọng kính, “Tốt, tốt lắm! Cái tên ngoài hành tinh ngu ngốc này…”. Giọng hắn rất nhẹ nhưng sát khí tỏa ra lại khiến tôi ớn lạnh. Tôi lùi về sau hai bước, bất ngờ nghe thấy trên lầu truyền đến tiếng hét của Bồi Bồi, “Con mẹ nó! Có giỏi thì đừng để bà đây bắt được mày!”

“Hahahaha!”, từ tòa chung cư, một tràng cười điên dại vang lên trong màn đêm u tối. Một thiếu niên lao từ làn khói đen khỏi sân thượng, tựa như hòa vào ánh trăng trên nền trời khói bay mịt mùng.

Thiếu niên trực tiếp nhảy từ sân thượng xuống, sau khi xoay người một cách đẹp mắt, hai gối cậu ta co lại và đáp đất với một bên gối quỳ. Thân người thiếu niên ép sát xuống, tay trái nhẹ nhàng chống trên đất và tạo nên một tư thế hoàn hảo như chuẩn bị xuất phát của các vận động viên điền kinh.

Cậu ta nhếch miệng đầy đắc chí, sau đó quay ra sau hét lớn, “Có bản lĩnh thì thử bắt ông xem.”

Thiếu niên dồn lực vào hai chân và bật người về phía trước, chẳng khác gì một mũi tên mà bay thẳng về phía tôi.

Do khi nãy bị sát khí của Lý Đỗi Đỗi dọa sợ, tôi đã né sang bên cạnh hai bước. Vì thế khoảng cách giữa tôi và hắn bây giờ đủ cho một người đi qua. Cậu ra chắc muốn lợi dụng khe hở này để chạy trốn. Tuy thấy cậu ta sắp chạy thoát nhưng Bồi Bồi lại không vội đuổi theo.

Tôi nghe thấy tiếng vali bị đẩy sang một bên, trên nền đất không mấy bằng phẳng bánh xe trượt đi một khoảng. Và khi chiếc vali không còn đứng vững mà ngã xuống, cũng là lúc Lý Đỗi Đỗi giơ bàn tay ra, năm ngón tay của hắn hệt như một tấm lưới, lại tựa như bàn tay Phật Như Lai, cứ thế tóm chặt lấy gương mặt của cậu thiếu niên kia.

Sau khi bắt được mặt cậu ta rồi, Lý Đỗi Đỗi liền thuận thế ấn cậu ta xuống đất.

Một tiếng “Uỳnh” nặng nề vang lên, nửa đầu sau của cậu thiếu niên đã chôn chặt xuống đất đến độ tạo nên một cái hố.

Lý Đỗi Đỗi quỳ một chân trên đất, một tay ấn mặt thiếu niên, tay còn lại thì đặt lên gối. Hắn búng tay một cái, từ đầu ngón tay liền xuất hiện một luồng ánh sáng màu vàng, “Ngay cả bộ Xây dựng còn không dám phá dỡ chung cư của ta, vậy mà ngươi dám?”

Thiếu niên kia dường như bị cú đánh ban nãy làm cho bất tỉnh. Cậu ta nằm trên đất, chỉ có tiếng “ư ư” phát ra từ yết hầu. Sau một hồi lâu, ý thức dần hồi phục, cậu ta mới mở hé một mắt nhìn về phía Lý Đỗi Đỗi.

“Ông chủ…”, cậu ta không can tâm nhắm mắt lại, “Hừ, trong cả tòa chung cư, người có thể đối xử với ta như này chỉ có mình ngươi…”

“Chỉ có mình anh ấy sao?”, Bồi Bồi chưa thấy đâu nhưng đã tiếng đã truyền tới, kèm theo đó là một mảnh gỗ quan tài đang lao qua. Tốc độ bay đến của nó cực nhanh, Lý Đỗi Đỗi chau mày lại và nhanh chóng lùi về sau. Trong màn khói bụi mịt mờ ấy, hắn ung dung phủi phủi tay áo.

Bồi Bồi thở hổn hển đứng bên cạnh mảnh quan tài, đợi khi bụi đất lắng xuống, cô ấy mới ném nó sang bên cạnh…


Bây giờ ở nơi đó chính là cậu thiếu niên đã bị đánh cho nằm bất tỉnh không biết trời trăng…

“Hừ, muốn nổi điên với bà hả? Không xem ngày rồi bé ạ”, Bồi Bồi hất tóc, kiêu ngạo cười nói.

Trong lòng tôi thầm nghĩ, ngay cả thanh gỗ quan tài cũng bị tháo ra, xem chừng Bồi Bồi đã bị chọc giận đến sôi máu.

“Anh hai, nếu hôm nay anh không về kịp…", Bồi Bồi quay đầu, khóe mắt lướt qua đứa đứng một bên im lặng là tôi thì bỗng sững người. Cô ấy chớp chớp mắt nhìn tôi rất lâu, sau đó không dám tin gọi tên tôi, “Tiểu… Tiểu Tín?”

“Bồi Bồi”, tôi gãi đầu nói, “Tớ về rồi nè.”

“Á…..”, Bồi Bồi như hú lên, nhào qua và ôm tôi vào lòng, khiến mặt tôi ấn sát vào khe bồng đảo sâu hút của cô ấy. Vào lúc tôi không thở nổi cô ấy liền ôm tôi xoay tròn ba bốn vòng, “Tiểu Tín của tớ về rồi!”. Sau khi buông tôi ra, cô ấy nhanh chóng nhìn về phía chung cư la lớn, “Mỹ Mỹ! Người sói nhỏ! Mau xuống đây đi! Tiểu Tín về rồi này!”

Sau đó, tòa chung cư tối mịt bất ngờ sáng lên vài ngọn đèn, Vệ Vô Thường ở tầng 1, Mỹ Mỹ ở tầng 3, lão vu bà ở tầng 6 và người sói nhỏ ở tầng 7.

Tôi thấy bóng của họ lục tục xuất hiện ở ban công, có vài người ló đầu ra nhìn xuống.

Khi nhìn thấy họ, lòng tôi bất giác ấm lên.

“Aiyo, tôi còn tưởng cô không về nữa”, lão vu bà đang đắp mặt nạ cười nhạo nói.

Người sói nhỏ lại vô cùng vui vẻ khi thấy tôi, còn la lên hai tiếng “Tiểu Tín!”

Vệ Vô Thường chỉ lạnh nhạt đứng bên cửa sổ, nhìn tôi khẽ gật đầu, “Tô cô nương.”

Sau mấy tháng không gặp, Mỹ Mỹ đã mập lên đôi chút. A Quý đứng bên cạnh đang giúp tách hạt dưa để vào tay Mỹ Mỹ nên cô ấy không phải làm gì ngoài việc dồn hết vào miệng, “Tiểu Tín, tôi vừa nghe lầu trên có đánh nhau, tiếng động khá lớn, vậy phòng cô còn ở được không? Hay dọn đến ở cùng tôi đi.”

Nghe thế, hai đầu mày A Quý liền nhíu chặt lại, lúc này cậu ta mới thôi không nhìn Mỹ Mỹ nữa mà chuyển sang trừng mắt nhìn tôi.

Tôi giật giật khóe miệng nói, “Không cần đâu.”


“Tiểu Tín sẽ ngủ với tôi”, Bồi Bồi ôm chặt tôi không muốn buông tay, “Trước khi phòng cậu sửa xong cứ đến nhà tớ, không ai có thể cướp cậu khỏi tớ, kể cả anh, Lý Đỗi Đỗi!”

Lý Đỗi Đỗi liếc nhìn tôi đoạn quay đầu đi, “Cầu còn không được”. Nói xong hắn búng tay, một chiếc roi dài màu vàng hiện ra, quấn chặt lấy người thiếu niên đang nằm bất tỉnh dưới đất và kéo lê về nhà mình.

Bồi Bồi ở sau lưng lè lưỡi với anh mình, học bộ dạng hắn nói, “Cầu còn không được. Đúng là biết giả vờ!”. Khi quay đầu nhìn tôi, Bồi Bồi đã chuyển về nụ cười ấm áp, “Tớ còn nghĩ anh mình nhẫn nại lắm. Cậu xem, cuối cùng vẫn không kiềm chế nổi. Đến đây Tiểu Tín, tối hôm nay cậu cùng tớ ngủ trong quan tài, để tớ kể cho cậu nghe mấy tháng qua cậu đã bỏ lỡ những chuyện ly kỳ gì. Hey hey!”

Thế là lần đầu tiên, tôi cùng Bồi Bồi chen chúc nằm trong một chiếc quan tài.

Bởi vì phòng tôi thật sự không ở được nữa, sàn và trần nhà từ tầng 7 đã thủng một lỗ rất to. Không biết cái cậu thiếu niên người ngoài hành tinh kia chơi đùa thế nào mà đến nông nỗi này. Chân tường từ tầng 1 đến tầng 8 thì bị toác ra một đường nứt to đùng. Theo tôi thấy, tuy cả tòa chung cư đã muốn lung lay sắp đổ đến nơi nhưng những phi nhân loại này một chút cũng không để tâm, tôi chỉ còn cách miễn cưỡng trấn định mà thôi.

Bồi Bồi sống ở một góc khác trên tầng 8. Cùng ngủ trong quan tài với cô ấy, tôi nghĩ dù cho nhà có sập xuống, chúng tôi vẫn nằm ở trên cùng.

Thật ra Bồi Bồi cũng chẳng tán dóc với tôi nhiều lắm, ngoài việc kể lại quá trình làm việc của Hiệp hội mấy tháng qua, mà chủ yếu là quá trình làm việc của Lý Đỗi Đỗi. Cô ấy cho rằng, trong thời gian qua, việc hắn ta chủ yếu làm đó là…

“Thay cậu báo thù.”

Thay tôi báo thù?

Điều này quả thật tôi không thể nào ngờ tới.

“Chuyện này tớ ngàn vạn lần cũng không tưởng tượng nổi. Tiểu Tín, cậu tin không? Anh tớ tuy không bắt được Lâm Tử Thư nhưng nếu nói trước đây y là một con phượng hoàng thì anh ấy đã bằng tay không, nhổ sạch y thành một con gà trụi lông, khiến con phượng hoàng kiêu ngạo kia mãi mãi bị áp chế, mãi mãi không thể bay lên. Điều này so với việc bắt nhốt y càng làm y đau khổ hơn”. Lúc nói ra những lời này, Bồi Bồi vô thức thể hiện sự đắc ý, “Ít nhất trong 20 năm, nhiều nhất là 50 năm, những kẻ thoát ly kia không dám bước vào địa phận Trùng Khánh nửa bước. À, nói đúng hơn là chúng không dám bước chân vào địa phận của anh tớ, Lâm Tử Thư cũng không ngoại lệ.”






Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi