CUỘC SỐNG TỐT ĐẸP CỦA TÔI (NĂM THÁNG KÌ LẠ CỦA TÔI)



Khi tôi nhìn thấy Lý Đỗi Đỗi, thứ xẹt qua trong đầu thế nhưng lại là nụ hôn tôi không kiềm lòng được trao hắn đêm qua.

Khi ánh mắt bất giác nhìn xuống môi hắn, tôi cảm thấy có chút run sợ, xấu hổ và cả mất tự nhiên. Vì thế tôi nhanh chóng dời mắt đi không nhìn nữa, “Tôi… Tôi xuống đây chỉ để nói cửa phòng Bồi Bồi hỏng rồi, tôi không thể gọi thợ bình thường đến sửa…”. Nói đến đây tôi không nhịn được lại quay sang nhìn Lý Đỗi Đỗi, hắn nhíu chặt mày, dùng ánh mắt thẩm vấn quan sát tôi, tựa như đang suy nghĩ gì đó. Điều này càng khiến tôi thêm lo sợ, “Anh… anh xem xem có cách gì liên hệ gọi người đến sửa đi, chỉ vậy thôi, tôi lên lầu đây”. Vừa dứt lời tôi nhanh chóng muốn chạy đi thì bất ngờ từ xa truyền đến một câu, “Cô muốn sửa cái gì, Tiểu Gia sẽ giúp cô”. A Tiểu ở khoảnh sân trống rống cổ hét lên. “Người phụ nữ của ta không thể tùy tiện cầu cạnh người khác.”

Người phụ nữ… của ta?

Tôi bước hụt chân, suýt chút nữa trượt ngã xuống lầu. Mỹ Mỹ nhanh chóng đỡ lấy tôi. Cô ấy nuốt hết kem đánh răng vào miệng chỉ để phát ra hai tiếng cảm khái, “Aiyo”.

"Ha”, Lý Đỗi Đỗi cười lạnh một tiếng, “Việc sửa cửa không gấp, tôi thấy có kẻ cần sửa cái não của mình trước đấy.”

Thật hiếm thấy nhưng tôi lại tán đồng với quan điểm này của Lý Đỗi Đỗi.

Lý Đỗi Đỗi xoay người đi vào phòng. Tôi có chút hiếu kì nên đưa đầu vào xem thì thấy hắn cầm gói bưu kiện chuyển phát nhanh đặt trên tủ giày lên. Sau khi nhanh như chớp xé lớp vỏ ngoài, hắn lấy ra một chiếc nhẫn vàng kim kiểu dáng có chút khoa trương.

Tôi ngẩn người, nhớ lúc trước khi chiến đấu với Lâm Tử Thư, pháp khí của Lý Đỗi Đỗi đã bị nghiền nát thành bột. Vậy cái này… là pháp khí mới của hắn ư?

Còn dùng chuyển phát nhanh?

Không biết hắn có gửi đảm bảo không…


“Thật tốt. Hàng mới gửi đến sáng nay”. Lý Đỗi Đỗi đeo nhẫn lên, bước ra khỏi phòng, “Dùng đầu của ngươi thử chút vậy.”

“Oah!”, lần này đến lượt người sói nhỏ nuốt bọt kem, chỉ thẳng vào chiếc nhẫn của Lý Đỗi Đỗi và có chút hưng phấn nhảy lên, “Là của đại sư! Là sản phẩm mới của đại sư Giang Linh! Thì ra là ông chủ đại nhân đặt làm!”

Tuy không biết “Giang Linh” mà người sói nhỏ nhắc đến là ai, nhưng nghĩ lại hẳn đó cũng phải là nhà chế tạo pháp khí chuyên nghiệp làm riêng cho Lý Đỗi Đỗi.

Tên ma cà rồng này quen biết rộng rãi thật …

Tôi nhìn Lý Đỗi Đỗi bước về phía A Tiểu, cậu ta ở bên kia quay đầu lại, tựa như trông thấy biểu tình của Lý Đỗi Đỗi nên sắc mặt có chút biến đổi, “Ngươi muốn làm gì?”. Tôi nghe ra trong giọng cậu ta có chút run sợ, “Ta cảnh cáo ngươi, nếu ngươi dám động tay động chân với ta, ngày mai ta sẽ cho người hủy diệt địa cầu, ngươi tin không?”

“Không tin! Không bằng ngày mai ngươi làm thử xem.”

Nói xong, Lý Đỗi Đỗi duỗi cánh tay, ánh sáng màu vàng liền biến thành một chiếc roi lượn vòng vòng xung quanh A Tiểu trông rất khoa trương. Rồi đùng một tiếng, chiếc roi bỗng hóa thành một sợi dây thừng. Dưới ánh sáng lóa mắt, sợi dây thừng đó quấn quanh người A Tiểu, đúng ngay vị trí màu vàng còn lưu lại do bị Lý Đỗi Đỗi trói hôm qua.

Pháp khí có thể giúp phi nhân loại phát huy sức mạnh đạt đến cực đại. Pháp khí càng tốt năng lực phát huy càng lớn. Nếu nói chiếc roi hôm qua Lý Đỗi Đỗi dùng để trói A Tiểu khi không có pháp khí là sức mạnh vốn có thì hiện tại thông qua ánh sáng của chiếc roi tôi nhìn ra được, sức mạnh của hắn tăng lên không chỉ một bậc.

“Chiếc nhẫn này của Lý Đỗi Đỗi… có phải còn lợi hại hơn cả cái cũ không?”, tôi hỏi Mỹ Mỹ.

Chẳng đợi Mỹ Mỹ trả lời, người sói nhỏ đang đứng bên cạnh đã chen vào, “Điều đó là tất nhiên! Pháp khí lúc trước của ông chủ đại nhân đã dùng rất rất lâu rồi, không ai biết ngài ấy dùng nó từ bao giờ. Khi xưa pháp khí phải luôn như hình với bóng với phi nhân loại, nhưng thời buổi hiện đại, trình độ chế tạo pháp khí cũng ngày càng tiến bộ nên về cơ bản cứ 10 năm 20 năm đổi một lần. Lúc trước, chỉ dùng một pháp khí xưa cũ như vậy mà ông chủ đại nhân đã lợi hại đến thế. Điều đó phải nói là vô cùng hiếm. Hiện tại ngài ấy còn dùng pháp khí mới nhất do Giang Linh đại nhân làm ra, có thể nói là vô địch!"

“Giang Linh rốt cục là ai?”

“Là nhà chế tạo pháp khí lợi hại nhất thế giới hiện nay!”, Mỹ Mỹ giảng giải cho tôi, “Cũng là người thần bí nhất. Nghe nói, từ rất lâu về trước Lý Đỗi Đỗi đã quen biết Giang Linh, Bồi Bồi kể với tôi thế đấy. Tôi còn cho rằng Bồi Bồi chỉ đang chém gió, không ngờ lại là sự thật.”

“A! A! Chiếc roi này còn có gai nhọn đâm Tiểu Gia ta!”, Mỹ Mỹ vừa nói xong, bên kia lại truyền đến tiếng quát thịnh nộ của A Tiểu, “Ngươi dám dùng tư hình! Ta sẽ đi tố cáo ngươi với Liên hiệp Phi nhân loại Thế giới!”

Lý Đỗi Đỗi mặt lạnh tanh nhìn A Tiểu, “Pháp khí mới có những công dụng kèm theo. Đó không phải là ta cố ý nên cứ thoải mái.”

“Mẹ nó! Tên ma cà rồng nhà ngươi chơi bẩn!”

“Ồ, chơi bẩn?”, Lý Đỗi Đỗi xoay chiếc nhẫn, ánh sáng vàng quấn quanh thân A Tiểu càng siết chặt hơn, “Ta chẳng qua chỉ đang chấp hành đúng luật, xử lý tội phạm vượt ngục mà thôi!”

“Mẹ nó! Lý Đỗi Đỗi, ngươi có phải muốn diệt trừ ta sau đó cướp vợ của ta phải không?”

Tôi, “…”

Tôi không kiềm được tiến về trước hai bước mắng cậu ta, “Ai là vợ cậu chứ?”

“Ai đáp lời ta người đó là vợ ta.”


“…”

Không nghĩ đến trong giờ phút này mà logic của cậu ta lại chặt chẽ đến vậy.

Tôi đứng sau lưng Lý Đỗi Đỗi chỉ cảm thấy vô cùng xấu hổ nhưng trong đó vẫn có chút, ừ thì, phức tạp kỳ lạ.

Tôi, Tô Tiểu Tín, một cô gái bình thường sống ở Sơn Thành bao nhiêu năm, sau khi trải nghiệm bắt cóc, giam cầm và đứng giữa lằn ranh sinh tử, cuối cùng cũng có ngày gặp phải bước ngoặt cẩu huyết thế này.

Nghĩ lại…

Cũng thầm có chút sảng khoái.

“Trước khi hai ta kết hôn, ngươi đừng hòng giết ta! Ta sẽ không chết đâu!”

Tên người ngoài hành tinh này đúng là quá tự tin về mạng sống của mình rồi.

“Kết hôn…”, Lý Đỗi Đỗi lặp lại hai từ này, hiện tại hắn đang quay lưng về phía tôi nên tôi không nhìn rõ sắc mặt của hắn. Nhưng tôi nghe ra được sự giá lạnh trong giọng hắn, “Được thôi, chỉ cần ngươi chịu xong án phạt tù của Hiệp hội thì muốn làm gì thì làm.”

“Đừng có mà ra vẻ từ bi! Ông đây bị các ngươi phán phải ngồi tù 100 năm, ta nằm lê lết trong đó, lúc được thả ra Tiểu Tín đã chết rồi! Nói cái gì mà muốn làm gì thì làm! Ta thấy do ngươi ghen tức…”

Không để cậu ta nói hết, ngón tay Lý Đỗi Đỗi khẽ động, trực tiếp khiến A Tiểu đang quỳ trên đất bị kéo ngã sấp về phía trước, gương mặt cũng bị cà trên mặt đường khoảng nửa mét.

Tôi xoa xoa mặt, nhìn mà thấy đau dùm cậu ta.

Lý Đỗi Đỗi không nói gì, lại khẽ động ngón tay, phần đầu của chiếc roi tách ra thêm một nhánh khác và vẽ một pháp trận trên đất, “Ngươi quay về nhà giam của Hiệp hội đi! Nếu thoát một lần ta sẽ bắt lại một lần, lại phạt thêm 100 năm nữa.”

Vừa dứt lời, không đợi A Tiểu ngẩng đầu phản bác, ánh sáng pháp trận sáng bừng lên, A Tiểu trực tiếp bị gửi đi.

Ánh sáng từ pháp trận sau đó đều thu về chiếc nhẫn trên tay Lý Đỗi Đỗi.

Hắn xoay xoay chiếc nhẫn rồi đút hai tay vào túi. Hắn đứng đó hồi lâu sau đó quay đầu sang nhìn tôi. Cuối cùng, tôi cũng có thể thấy được biểu tình của hắn…

Khó chịu… cực kì khó chịu.

“Nói.”

Da gà toàn thân tôi nổi cả lên, “N-nói, nói cái gì?”

“Hôm qua sau khi tôi uống say đã xảy ra chuyện gì?”

Hắn hỏi vô cùng nghiêm túc, nghiêm túc đến độ khiến não tôi phút chốc “tắt nguồn” ngay tại chỗ. Về mặt logic, tôi biết hắn muốn hỏi hôm qua tôi và A Tiểu đã xảy ra chuyện gì, nhưng về mặt tình cảm, tôi chỉ nghĩ đến gương mặt nhìn trực diện của hắn, cả khoảnh khắc khi tôi đặt nụ hôn xuống.


Tôi không kiềm được cả gương mặt đỏ lựng hết lên.

“Kh, không, không có gì hết, không có gì xảy ra hết.”

Lý Đỗi Đỗi nhìn tôi, gương mặt ngày càng nghiêm trọng, sắc mặt càng khó coi hơn. Đôi mắt sau gọng kính vàng kim kia híp lại nhìn xoáy vào tôi tựa như muốn nhìn thấu tâm tư của tôi. Hắn hơi nghiến răng, tựa như sẽ làm thật mà nói, “Tô Tiểu Tín, tôi thật sự muốn bổ đôi đầu cô ra để nhìn thử…”

Tôi lập tức lấy hai tay che lấy đỉnh đầu.

Không thể để hắn thấy được, nếu thấy rồi thì tôi tính sao đây…

Đương nhiên Lý Đỗi Đỗi biết dù có bổ đôi đầu tôi ra cũng không thấy được gì. Cũng may không phi nhân loại nào có khả năng nhìn thấu suy nghĩ sống ở chung cư này cả. Chính vì thế, ngay phút sau, Lý Đỗi Đỗi liền đem lửa giận trút sang đám người Mỹ Mỹ và người sói nhỏ, “Hôm qua đã xảy ra chuyện gì?”

Người sói nhỏ lập tức sợ hãi co người lại, “Hôm qua tôi say còn sớm hơn ngài…”

Mỹ Mỹ dựa vào tay vịn cầu thang nhấc từng bước chân, “Hôm qua tôi cũng uống rất nhiều, lúc tôi còn tỉnh… A!”, bất ngờ hai mắt cô ấy sáng rực lên, “Hôm qua trước khi uống say, hình như tôi thấy anh lôi Tiểu Tín vào phòng.”

Hả!?

Tôi giật bắn người nhìn Mỹ Mỹ, hôm qua không phải cô và A Quý dính sát vào nhau xem người xung quanh như vô hình ư? Tại sao cô còn có thời gian để ý chuyện này?

Lý Đỗi Đỗi nghe xong, không khí đầy mùi thuốc súng bất ngờ biến mất.

Tôi quay đầu nhìn Lý Đỗi Đỗi lần nữa, thấy hắn cũng đang nhìn mình nên tôi lập tức xoay mặt đi, tức tốc chạy vù lên lầu, tựa như ánh mắt hắn là của loài lang sói dọa tôi chạy thục mạng. Thân thể tôi còn yếu nên dù dốc hết sức nhưng vẫn không đi nhanh được mấy. Thấy thế Mỹ Mỹ ở phía sau tôi nói, “Nhìn bộ dáng hiện tại sợ là không phải xảy ra chuyện gì với A Tiểu rồi…”

Cô đừng nói gì nữa Dư Mỹ Mỹ à!

Vì gương mặt tôi hiện tại đã xấu hổ đến độ đỏ bừng lên như một miếng thịt quay rồi.






Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi