CUỘC SỐNG “TRÀ XANH” CỦA THÁI TỬ ĐIỆN HẠ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

134165.png

“Tử Ngọc, để tỷ hầu hạ quận chúa, muội đi nghỉ đi.” Đi đến ngoài cửa, Trân Châu chợt bảo Tử Ngọc.


Tử Ngọc nhìn Thẩm Hi Hòa, thấy nàng gật đầu, nàng ta mới làm lễ lui ra.


Vào phòng rồi, Thẩm Hi Hòa để Trân Châu hầu hạ: “Có chuyện gì thì nói đi.”


Trân Châu giúp Thẩm Hi Hòa thay áo, đợi Thẩm Hi Hòa nằm xuống, nàng ta đắp chăn gấm cho nàng, sau đó mới quỳ xuống và nói: “Xin quận chúa trách phạt, nô tỳ không nên tự tiện làm cần.”


Thẩm Hi Hòa hơi buồn ngủ, nàng nhắm mắt lại, cứ vậy yên lặng đi vào mộng đẹp, trong phòng lặng ngắt như tờ, song Trân Châu vẫn luôn quỳ ở đó, không dám nhúc nhích mảy may.


Tiếng gà gáy làm Thẩm Hi Hòa bừng tỉnh, ngoài song cửa sổ vẫn còn tối om, nàng nhìn sang Trân Châu, nàng ta vẫn đang quỳ như cũ, đầu cúi thấp: “Em có biết mình sai ở đâu không?”


“Mong quận chúa chỉ rõ.” Giọng Trân Châu khàn khàn, “Em sai ở chỗ em không biết rốt cuộc mình là ai.” Thẩm Hi Hòa chậm rãi ngồi dậy, “Em để ta ra sau núi tản bộ là vì Mạc Viễn đề nghị em làm thế, đúng không?” “Vâng, Mạc tướng quân nói là vương gia phân phó như thế…” Trước ánh mắt ngày càng sắc bén của Thẩm Hi Hòa, giọng Trân Châu dần nhỏ đi.


Thẩm Hi Hòa nói: “Em cho rằng Mạc Viễn sẽ không trái lệnh phụ vương ta, bèn giật dây để ta làm vậy. Vì sao ta lại nghe em? Vì ta tin tưởng em, tin rằng em sẽ không bao giờ phản bội ta. Nhưng làm sao em dám chắc Mạc Viễn không bị người ngoài lợi dụng, chẳng phải em đã bị hắn lợi dụng đấy à?”


Trân Châu há hốc mồm, cuối cùng xấu hổ gục đầu xuống: “Nô tỳ biết sai rồi, xin quận chúa cứ phạt.”


“Phạt em quỳ ba canh giờ như thế là đủ rồi.” Thẩm Hi Hòa gọi vói ra ngoài, “Tử Ngọc.”


Tử Ngọc mới ngủ dậy, vừa thay áo xong, khi vào phòng hãy còn hơi ngải ngủ, thấy Trân Châu đang quỳ, nàng ta lập tức tỉnh ngủ, dè dặt bước tới trước: “Quận chúa.”


“Em đỡ Trân Châu tỷ tỷ của em xuống đi, bôi thuốc cho đầu gối của em ấy.” Thẩm Hi Hòa dặn dò.


Tử Ngọc vội dìu Trân Châu đứng dậy, Trân Châu đứng còn không vững, được Tử Ngọc đỡ ra khỏi phòng, lúc đi đến cửa, Thẩm Hi Hòa chợt mở miệng: “Trân Châu, ta cần một thủ hạ nghe lời, biết chừng mực, có thể khiến ta giao phó cả tính mạng cho người đó, chứ không cần một nô bộc tự cho là thông minh, cho rằng làm thế nọ thế kia là tốt cho ta, điểm này em còn thua cả Tử Ngọc.


Rời khỏi Tây Bắc, ta không còn là một thiếu nữ có việc gì cũng phải hỏi ý phụ thân và đại huynh nữa; sắp vào kinh rồi, ta không thể mãi là một nữ tử không hiểu sự đời, chỉ biết lo buồn vô cớ, không ai có thể quyết định chuyện của ta, trừ chính ta.”


“Vâng, nô tỳ biết rồi.” Trân Châu trịnh trọng mà cung kính đáp lời. Thẩm Hi Hòa không nhiều lời nữa, chỉ lẳng lặng nhìn hai người rời đi, cửa phòng khép lại.


Mỗi nha hoàn của Thẩm Hi Hòa đều có nét đặc sắc riêng: Trân Châu thông minh, hiểu y thuật, Tử Ngọc ngây thơ, sành nấu nướng, Hồng Ngọc vâng lời, khéo thêu thùa; Bích Ngọc lanh lợi, biết tính toán; Mặc Ngọc kiệm lời, giỏi võ, tất cả lại trung thành hiếm có.


Kinh thành và Tây Bắc không giống nhau, ở Tây Bắc, Thẩm Hi Hòa là viên minh châu được người người tranh nhau nịnh hót, nào ai dám có gan tính kế? Nếu bây giờ không cảnh cáo bọn họ, đợi khi vào Kinh, ngộ nhỡ gặp thua thiệt lần nữa, không chừng sẽ phải mất mạng.


Trước kia Thẩm Hi Hòa quá ngây thơ hồn nhiên, tính tình lại nhạy cảm, dù biết rõ mình đến Kinh thành với sứ mệnh gì, nàng ấy vẫn có phần trốn tránh. Bởi vậy, Mạc Viễn và Trân Châu mới hùa nhau giấu giếm nàng, nếu là Thẩm Hi Hòa của ngày trước, tất sẽ tin vụ ám sát bị mình bắt gặp là trùng hợp.


Lần đầu gặp gỡ của nàng và Tiêu Trường Doanh sẽ giống như trong truyện thường viết, sau đó là lấy thân báo đáp ơn cứu mạng…


Dù Tiêu Trường Doanh là người đa nghi đi chăng nữa, thấy ánh mắt ngây thơ vô tội của nàng, lòng nghi ngờ cũng sẽ tiêu tan, đây chính là nguyên nhân khiến Thẩm Nhạc Sơn khổ công sắp xếp.


Thẩm Nhạc Sơn lại quên một điều, nữ nhi của ông đúng là thông minh thật đấy, nhưng dù gì cũng là một thiếu nữ đương độ tuổi xuân, dễ động lòng tương tự, gặp được Tiêu Trường Doanh tuấn tú phi phàm, ngông cuồng kiêu ngạo, chưa biết được ai mới là tình tiếp của ai.


Thẩm Hi Hòa không ngủ nữa, Bích Ngọc nhanh chóng vào phòng, cẩn thận hầu hạ Thẩm Hi Hòa chải đầu trang điểm. Xong xuôi đầu vào đấy, ngoài cửa có nha hoàn bẩm báo: “Quận chúa, Mạc tướng quân cầu kien.”


Thẩm Hi Hòa nhếch môi: “Cho hắn vào.”


Mạc Viễn vừa nghe qua chuyện Trân Châu bèn vội vàng tới đây, nhìn Thẩm Hi Hòa đang soi gương trang điểm sau lớp rèm châu, hắn cúi đầu nói: “Quận chúa, việc này là do thuộc hạ nài nỉ Trân Châu cô nương, quận chúa muốn phạt thì hãy phạt thuộc hạ.”


“Ta đã phạt người đáng bị phạt rồi, phụ thân ta trị quân nghiêm minh, là con gái, ta cũng phải thưởng phạt rõ ràng.” Thẩm Hi Hòa để Bích Ngọc dầu mình đứng dậy, chậm rãi bước tới: “Mạc Viễn, ta hỏi lại lần nữa, rốt cuộc từ nay về sau người nghe lệnh ai?”


Mạc Viễn công người, lập tức quỳ gối bày tỏ thái độ: “Thuộc hạ chỉ nghe lệnh quận chúa.” “Tốt, hãy nhớ lời người đã nói hôm nay.” Thẩm Hi Hòa đi vòng qua Mạc Viễn, ngồi xuống bên bàn ăn, “Vì sao Liệt vương điện hạ bị truy sát đến nơi này?” “Chuyện này.” Mạc Viễn quay người lại, vẫn quỳ trước mặt Thẩm Hi Hòa, nhưng giờ lại thấy khó nói nên lời.


“Sao?” Thẩm Hi Hòa khẽ nhướng mày, “Không muốn nói à?”


“Quận chúa, Liệt vương điện hạ đến Dương Châu để điều tra vụ án Yên Chi.” Mạc Viễn nói mập mờ.


Vụ án Yên Chi…


Thẩm Hi Hòa mỉm cười, cuối cùng cũng biết vì sao Mạc Viễn ấp úng. Yên Chi ở đây không phải son phấn, mà là chỉ một người phụ nữ.


Nàng có biết vụ án này, nguyên Lại bộ thị lang có một nàng thiếp tên Yên Chi, rất được sủng ái, đến nỗi không coi ai ra gì. Hắn bênh vực ái thiếp, chèn ép thê tử, cuối cùng chính thể bị ép đến đường cùng bèn cho người đánh chết nàng thiếp này, sau đó nuốt vàng tự sát.


Thiếp thất bị tra tấn đến chết là chuyện thường gặp ở chốn nhà cao cửa rộng, nhưng chính thể lại vì nàng ta đền mạng, thể là dấy lên sóng gió.


Thái hậu cho người điều tra, không điều tra thì thôi, điều tra rồi mới giật mình, Yên Chi nhiều lần giật dây viên thị lang này mua quan bản chức, nên biết rằng Lại bộ có trách nhiệm quản lý thành tích của quan viên kinh thành và quan viên địa phương, Hữu Ninh để vì vậy mà nổi cơn lôi đình, ra lệnh điều tra kỹ càng.


Từ đó mới truy ra lại lịch của Yên Chi, đứng sau lưng vị Yên Chi cô nương này là một đám đạo tặc có hang ổ nằm ở Dương Châu, chuyên thu nhận những nữ tử xinh đẹp để dạy dỗ từ nhỏ, sau đó đưa vào các nhà quyền quý làm thiếp, nhằm nói lời hay cho bọn chúng…

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi