CUỘC SỐNG “TRÀ XANH” CỦA THÁI TỬ ĐIỆN HẠ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương có nội dung hình ảnh
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


“Bộ thế tử” Bích Ngọc khẽ nhắc.


Bộ Sơ Lâm biết mình là con gái, Thẩm Hi Hòa cũng biết, nhưng Tiết Cần Kiều thì không, nàng ta 3nói vậy khác nào
làm vấy bẩn thanh danh Thẩm Hi Hòa!


Bộ Sơ Lâm buột miệng nói xong cũng ý thức được mình đã lỡ lời, ngượng ng1ùng quệt mũi rồi lùi lại, cách xa Thẩm
Hi Hòa ra một khoảng.


Thẩm Hi Hòa liếc sang, thấy Tiết Cẩn Kiều đang quắc mắt nhìn Bộ 9Sơ Lâm, mắt long sòng sọc, vội giải thích với
nàng ta: “Ta và Bộ thể tử là bạn thân, hắn thường cà lơ phất phơ vậy đấy, suốt ngày nói3 chẳng lựa lời, muội đừng
để bụng.”


Tiết Cẩn Kiều bình tĩnh lại, ngoan ngoãn gật đầu nhưng lại lặng thinh không nói gì. Bộ Sơ8 Lâm hoàn toàn không
để ý đến Tiết Cần Kiều, song Thẩm Hi Hòa biết Tiết Cần Kiều lắm chiêu trò, một khi nàng ta đã ghim ai ắt sẽ giày
vò đến chết, nghe nói mấy ngày nay Hồ Oanh Nhiều thuốc thang liên miên không dứt.


“Hai người đều là bạn ta, cả hai phải hòa thuận với nhau đấy.” Thẩm Hi Hòa khuyên. “Ta cũng vậy sao?” Quả
nhiên, vẻ hậm hực trong mắt Tiết Cần Kiều đã bị xua tan, chỉ còn lại sự trong trẻo sáng ngời.


Nhìn vào mắt nàng ta, cứ ngỡ đây là một tiểu nữ lang đáng yêu, ngây thơ, ai mà ngờ được nàng ta lại có thể khiến
người khác thường xuyên rơi xuống nước đến nỗi bệnh tật triền miên, rồi thì thả bảo săn cào một nữ lang khác,
khiến dung mạo người ta bị hủy hoại?


Thẩm Hi Hòa mỉm cười: “Ừ.”


“Ta có thể thường xuyên đến chơi với Hi Hòa tỷ tỷ được không?” Tiết Cẩn Kiều được voi đòi tiên.


Thẩm Hi Hòa nhíu mày, nàng thật sự không thích qua lại với người khác.


“Hi Hòa muội muội sức khỏe kém, thích yên tĩnh, nếu ngày nào người cũng đến thì nàng sức đầu mà chơi với
ngươi.” Bộ Sơ Lâm lập tức nói, “Như ta chẳng hạn, nếu không có việc quan trọng thì nhiều lắm một tuần mới đến
một lần.”


“Thế nào mới là việc quan trọng?” Tiết Cẩn Kiều hỏi,


Vấn đề này…


Bộ Sơ Lâm nghĩ ngợi phút chốc rồi mới nói: “Việc có liên quan đến Hi Hòa muội muội.”


“À.” Tiết Cần Kiều ra chiều suy nghĩ.


Rốt cuộc Bộ Sơ Lâm cũng phát hiện đầu óc Tiết Cẩn Điều không giống người thường, âm thầm nhích xa Tiết Cần
Kiều ra một chút.


Nàng ta không sợ những kẻ quái gở, nhưng không muốn bị người như thế bám riết. “Vậy hôm nay người đến đây
cũng là có việc quan trọng à?” Tiết Cần Kiều đột ngột hỏi.


Bộ Sơ Lâm lập tức ưỡn ngực thẳng lưng, mỉm cười huênh hoang với Tiết Cẩn Kiều rồi mới trịnh trọng chắp tay làm
lễ với Thẩm Hi Hòa: “Ta đến cảm tạ Thẩm Hi Hòa đã điều chế hương tặng ta, ta dùng rất thích.”


Nói rồi, nàng ta còn mỉm cười với Tiết Cẩn Kiều, khẽ nhướng mày rồi làm bộ hít hà tay áo.


Tiết Cẩn Kiều hừ lạnh, sau đó quay sang nhìn Thẩm Hi Hòa với thái độ khác hẳn, vẻ mặt rất đáng thương: “Hi Hòa
tỷ tỷ, tỷ vừa nói chúng ta đều là bạn bè của tỷ mà!”


Đều là bạn bè thì không thể phân biệt đối xử được!


Thẩm Hi Hòa lườm Bộ Sơ Lâm rồi nói với Tiết Cẩn Kiều: “Hôm nào ta sẽ điều chế cái khác cho muội.”


Nghe vậy, Tiết Cần Kiều tươi tắn hẳn lên, có điều hai người họ thỉnh thoảng vẫn cự cãi đôi câu, Thẩm Hi Hòa nghe
mà đau cả đầu, rốt cuộc không nhịn được nữa, bảo Mặc Ngọc và Mạc Viễn đuổi cổ cả hai ra ngoài.


Cuối cùng Thẩm Hi Hòa cũng được yên tĩnh, đúng lúc này thì Tạ Uẩn Hoài đến.


“Hôm nay, tâm trạng Tề đại phu khá quá nhỉ.” Thẩm Hi Hòa có cảm giác hôm nay Tạ Uẩn Hoài đang vui phơi
phới.


“Ta gặp được một chuyện rất hả giận.” Tạ Uẩn Hoài cười nói, “Kể ra còn có liên quan với quận chúa nữa đấy.”


“Ồ?” Thẩm Hi Hòa ngạc nhiên, nàng có làm việc gì dính dáng đến Tạ Uẩn Hoài đâu. “Viên gia nữ lang bị báo cáo bị
thương ở chùa Tướng Quốc, tìm đến rất nhiều danh y để chữa trị.” Tạ Uẩn Hoài biết sự thật đằng sau vụ việc ở
chùa Tướng Quốc, Viên nữ lang đến đó vì muốn giả vờ tình cờ gặp gỡ Thẩm Vân An, “Người Viện gia không biết
nghe được danh tiếng của ta từ đầu mà mời ta đến nhà chữa trị, sau đó ta biết được thân phận của bọn họ nên đã từ
chối ba lần, nhưng rồi Viên gia đến tận chỗ ta cầu xin, lại cầm theo một cây dược thảo quý, ta bèn đi xem thế nào…”


Thương nhân không chỉ tiền, quan viên không chê quyền, đương nhiên hắn sẽ không chế dược thảo quý.


Hắn nghĩ cứ xem như điều trị cho bệnh nhân bình thường là được, không ngờ sáng nay Tạ quốc công phu nhân
viên thị lại đến nhà đúng lúc hắn đi tái khám cho Thẩm Hi Hòa, đi được nửa đường thì quay về nhà lấy đồ bỏ
quên, nghe được Viên thị trò chuyện cùng tẩu tử, thể mới biết Viên nữ lang vốn không phải tiểu thư nhà ngoại mà
là con riêng của Viện thị với trượng phu quá cố.


Sau khi trượng phu qua đời, Viễn thị phát hiện mình có thai nhưng lại giấu kín vì sợ bị nhà chồng bắt thủ tiết, định
uống thuốc phá thai, ngặt nỗi sức khỏe không tốt, nếu uống thì chẳng những nguy hiểm đến tính mạng mà còn có
nguy cơ bị vô sinh sau này, vì vậy mới sinh viên nữ lang.


Con gái sinh ra được tẩu tử nhận nuôi, chẳng trách bà ta lại lo lắng cho hôn sự của Viên nữ lang đến thế, còn tự
mình bày mưu tính kế. “Bà ta muốn gả con gái đến Tây Bắc không phải vì tham vinh hoa phú quý, mà là vì nghe
nói năm nay huynh đệ của trượng phu quá cố sẽ được điều về Kinh, Viên gia nữ lang lại giống phụ thân.” Nói đến
đây, Tạ Uẩn Hoài cười nhạo: “Mấy năm nay, bà ta nhiều lần mượn cớ không muốn gặp lại người nhà của trượng


phu quá cố, bắt Tạ quốc công đè ép thành tích của người ta, thế nên mãi không được điều về Kinh.”


Bây giờ bà ta không chèn ép nổi nữa, bèn nghĩ nhân lúc người ta chưa về Kinh thì gả con gái đi lấy chồng xa.


Tính toán của bà ta không tồi, có điều bây giờ Viên gia nữ lang đã bị hủy hoại dung mạo, đương nhiên bà ta có đau
lòng, nhưng không hẳn không nhẹ nhõm.


“Lệnh tôn và kể phu nhân đúng là một cặp trời sinh.” Thẩm Hi Hòa cảm thán.


Đều là hạng người vì lợi ích của bản thân mà không màng đến tình thân, đến luân thường đạo lý.


Tạ Uẩn Hoài nhất trí gật đầu, việc này nói đến đây là thôi, vừa lúc Thẩm Vân An đã ngủ dậy, đến đây tìm nàng.


Thẩm Hi Hòa giới thiệu, đợi hại người chào hỏi xong xuôi, nàng lại nói: “A huynh, thuốc tối qua muội uống là của


Tề đại phu đấy, hôm nay Tề đại phu đến nhà bắt mạch vì muốn xác nhận thuốc này không có gì đáng ngại đối với
muội.”


Thẩm Vân An lập tức hỏi Tạ Uẩn Hoài mấy vấn đề về tình trạng sức khỏe của Thẩm Hi Hòa, một người hỏi han tỉ
mỉ, một người kiên nhẫn giải đáp, Thẩm Hi Hòa quyết định để hai người trò chuyện với nhau, còn mình thì xuống
bếp làm bánh xốp đường, làm bánh xong quay lại phòng thấy hai người vẫn đang hàn huyện vui vẻ.


“Có được thứ thuốc tiên này, ta phải thay mặt tướng sĩ Tây Bắc cảm tạ Nhược Cốc.” Thẩm Vân An trịnh trọng làm
lễ với Tạ Uẩn Hoài. “Bất Nguy huynh khách khí rồi.” Tạ Uẩn Hoài vội đỡ hắn dậy, “Làm thân nam nhi, ra trận là
việc nên làm; Nhược Cốc bất tài, có thể cống hiến chút tài mọn vì tướng sĩ sa trường là vinh hạnh của ta.”


“Đây là “ Vừa vào cửa đã thấy hai người nghiêm túc như vậy, Thẩm Hi Hòa không khỏi tò mò.


“Nhược Cốc tặng a huynh một loại thuốc kim sang, chỉ cần đắp lên vết thương là cầm máu ngay.” Thẩm Vân An
phấn khích.


“Là thuốc kim sang gì vậy?” Thẩm Hi Hòa tò mò, nàng đã nghe nói về rất nhiều loại thuốc kim sang nhưng không
loại nào có tác dụng thần kỳ như vậy.


Xem ảnh 1

103.png

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi