CUỘC SỐNG “TRÀ XANH” CỦA THÁI TỬ ĐIỆN HẠ

Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


“A huynh, đừng nói nữa!” Tiêu Trường Doanh đau khổ nhắm mắt lại.


Huynh trưởng từng nhắc nhở hắn đừng quá tin tưởng3 mẫu phi và bệ hạ, hắn cứ ngỡ huynh trưởng và cái chết của
trưởng tẩu mà hận mẫu phi nên mới nói vậy. Từ nhỏ đến lớn, mẫu1 phi luôn quan tâm săn sóc ba huynh muội bọn
họ trong chốn thâm cung. Giữa cung điện rộng lớn ấy, chỉ có mình mẫu phi cẩn9 thận chở che ba huynh muội bình
yên lớn lên, trong lòng hắn, mẫu phi là một người mẹ hiền vĩ đại hết lòng thương yêu con3 cái.


Tiêu Trường Doanh biết mẫu phi có nhúng tay vào chuyện trưởng tẩu tự sát, nhưng hắn không thích Cổ Thanh
Ch8i, bởi lẽ Cổ Thanh Chi chưa bao giờ bận tâm đến huynh trưởng, vả lại, dù mẫu phi đưa thuốc độc đến tay nàng
nhưng cũng không ép nàng uống thuốc, hắn luôn cho rằng chuyện này không thể trách mẫu phi được.


Chính vì vậy nên hắn mới không đề phòng, khi huynh trưởng nói đã thay hắn thăm dò thái độ của Thẩm Vân An
và bảo rằng Thẩm Vân An hơi xuôi xuôi về hôn sự của bọn họ, hắn phấn khởi ra mặt, đúng lúc ấy bị mẫu phi bắt
gặp. Mẫu phi hỏi han nguyên cớ, hắn thật lòng xem mẫu phi là người đáng tin cậy để giãi bày tâm sự nên mới kể
hết mà không giấu giếm gì, rõ ràng mẫu phi cũng khen nàng hết lời, thể mà…


Tiêu Trường Khanh thấu hiểu nỗi lòng của Tiêu Trường Doanh giờ phút này, vì hắn cũng từng trải qua cảm giác
đứt ruột đứt gan mới trở thành một người cứng rắn như thép, không vui không buồn như ngày hôm nay.


Trước kia, hắn gánh chịu hết thảy, những mong đệ đệ có thể lớn lên trong yên vui, vì đệ đệ là người duy nhất thật
lòng quan tâm đến hắn.


Bây giờ hắn bắt đầu mệt mỏi, đợi đến khi giải quyết xong xuôi mọi chuyện, hắn sẽ chẳng còn gì phải lo lắng nữa, đệ
đệ nhất định phải tự mình trưởng thành. Tiêu Trường Khanh không đả kích đệ đệ, hắn đứng dậy đi đến bên cạnh Tiêu Trường Doanh, nhẹ nhàng vỗ vai: “A đệ, đệ phải nhanh chóng trưởng thành mới được.” Nhanh chóng trưởng
thành để có thể đương đầu với gió mưa, có vậy người làm ca ca như hắn mới yên tâm được.


Trái với huynh đệ Tiêu Trường Khanh, Tiêu Hoa Ung chẳng có tí gì là sầu muộn, hôm nay tâm trạng hắn đang vui
phơi phới, những lời Thẩm Vân An nói lúc quay lại tìm hẳn chẳng khác nào giao phó Thẩm Hi Hòa cho hắn trông
nom, cho dù Thẩm Vân An vẫn xụ mặt nhưng càng như thể hắn lại càng vui vẻ.


Nếu hắn không có địa vị đặc biệt trong lòng Thẩm Hi Hòa thì việc gì Thẩm Vân An phải để bụng như thế
Tiêu Hoa Ung hớn ha hớn hở dạo bước, Thiên Viên đi đằng sau có cảm giác như thể điện hạ nhà mình sắp nhảy
chân sáo đến nơi để bộc lộ tâm tình phấn khởi của mình.


Thấy Tiêu Hoa Ung đi về hướng Đông cung, Thiên Viên vội ngăn lại: “Điện hạ, ngài quên mình còn có việc à.”


Tiêu Hoa Ung vỗ trán: “Phải rồi, ta vui mừng đến nỗi quên cả việc chính.”


Nói rồi, hắn quay sang hướng khác.


Hôm nay là Tết Trùng Dương, đến cả bệ hạ cũng ban lệnh cho phép các đại thần có lịch trực được về sớm. Đây vốn
là dịp để cả nhà cùng nhau quây quần, ấy thế nhưng bỗng dưng có tấu chương khẩn cấp báo rằng lương thực nộp
thuế bị mất, Hữu Ninh để vội vã triệu tập ba vị tể tướng cùng các đại thần.


Hôm nay, Thị trung Vương Chính Vương đại nhân hơi xui xẻo, đầu tiên là vừa ra khỏi nhà đã gặp hai đám người
đang tranh cãi ầm ĩ, chen nhau nghẽn cả con phố, làm ông ta không thể không đi đường vòng. Chưa hết, dọc
đường con ngựa của ông ta thình lình nổi cơn, làm ông ta ngã từ trên lưng ngựa xuống đất, ông ta chật vật leo lại
lên ngựa, gắng gượng đi đến cổng hoàng cung, đang định nằm dây cương xuống ngựa, không hiểu sao con ngựa
lại không nghe lời, lao thẳng về phía trước.


Thị vệ gác cổng biết Vương Chính, định chờ con ngựa lao tới đây sẽ ra tay khống chế nó, cứ ngỡ Thái tử điện hạ đã
ra về sau khi cùng Chiêu Ninh quận chúa và Thẩm thế tử lên thanh lâu ngắm cảnh, nào ngờ hôm nay Thái tử điện
hạ thấy trong người khỏe khoắn nên vẫn chưa về mà đi dạo thêm một lát.


Mọi người trơ mắt nhìn con ngựa điên cuồng lao thẳng về phía Thái tử điện hạ, vào thời điểm ngàn cân treo sợi tóc,
một tướng lĩnh gác cổng phóng tới đánh vào cổ con ngựa, làm cả Vương Chính lẫn con ngựa cùng ngã lăn ra xa.


Vương Chính ngã xây xẩm mặt mày nhưng cũng không bận tâm mình có bị gì hay không mà cuống quýt đứng dậy,
nhìn về phía Tiêu Hoa Ung.


Không ngoài dự kiến, Thái tử điện hạ đã ngất xỉu vì sợ hãi.


Cả đám rối như gà mắc tóc, Thái tử điện hạ được đưa về Đông cung, Thái y lệnh, Thái y thừa của Thái y viện đều bị
triệu tập khẩn cấp vào cung, sau khi chẩn bệnh, bọn họ kết luận Thái tử điện hạ kinh hãi quá độ, mạch như sợi tóc,
chỉ sợ sẽ có bất trắc…


Hữu Ninh để thu xếp thỏa đáng vụ lương thực nộp thuế bị mất, sau đó dẫn quần thần đến Đông cung, Vương
Chính đang quỳ gối bên ngoài, dù là người lão luyện như ông ta cũng không khỏi bồn chồn, cũng may ông ta đã
cho người của mình trông chừng con ngựa phát cuồng ngay sau khi sự việc xảy ra.


Nhưng rồi ông ta lại rơi vào tuyệt vọng, bởi sau khi kiểm tra con ngựa, cả Thái y viện lẫn mãi của Thái Bộc tự đều
tuyên bố con ngựa không có vấn đề gì. Không có ai vu oan giá họa cho ông ta cả, chỉ vì nóng vội mà ông ta đã cưỡi
ngựa xộc vào cung, còn khiến Thái tử điện hạ hoảng sợ phát ngất, bệnh tình thêm trầm trọng.


Thượng thư lệnh Thối Chinh và Trung thư lệnh Tiết Hoành cùng nhìn Vương Chính bằng ánh mắt vừa thương hại
vừa hả hê.


“Vương công xưa nay làm việc ổn thỏa, cẩn thận chu đáo, cớ sao hôm nay lại nóng nảy bộp chộp vậy?” Tiết Hoành
là người đầu tiên lên tiếng nói bóng nói gió.


“Lương thực nộp thuế bị mất, việc này liên quan đến đời sống nhân dân, Vương công xưa nay chăm lo cho dân, là
tấm gương mẫu mực cho chúng ta noi theo.” Thôi Chinh cũng cười.


Chuyện này vốn kỳ quặc, Vương Chính không thể để hai người này vu va mình, rõ ràng bọn họ đang bóng gió rằng
ông ta sốt ruột vì việc lương thực nộp thuế bị mất. Ông ta không phải Hồ bộ Thượng thư, cũng không phải quan
viên phụ trách vận chuyển lương thực việc gì phải sốt ruột? Trừ khi việc lương thực nộp thuế bị mất có liên quan


đến ông ta!


“Bệ hạ, thần gặp trục trặc nhỏ lúc ra cửa, vì sợ muộn nên hơi sốt ruột, lúc đi đến cổng hoàng cung thì con ngựa đột
nhiên mất khống chế… có lẽ… có lẽ là do tài cưỡi ngựa của thần chưa được tốt.” Vương Chính cúi đầu nhận tội.


“Bệ hạ.” Tiết Hoành khom người, “Không cần biết Vương công có thật sự không giỏi cưỡi ngựa hay không, nhưng
việc ông ấy cưỡi ngựa xông qua cổng hoàng cung là thật, khiến Thái tử điện hạ ngất đi vì sợ cũng là thật, điện hạ
chỉ mới khá lên, giờ lại vì hoảng sợ mà tổn hại sức khỏe, nếu không trừng trị nghiêm khắc thì lấy gì để kẻ dưới
phục tùng?”


“Thần tán thành.” Thôi Chinh cũng bày tỏ thái độ.


Cùng là thế gia, cho dù có nhiều phen ganh đua cao thấp, nhưng xưa nay bọn họ vẫn luôn cùng một hội. Thế
nhưng vì muốn Vương gia có cơ hội bành trướng, Vương Chính lại về phe bệ hạ, cùng Phạm gia trợ giúp bệ hạ tiêu
diệt Cổ gia.


May mà Cổ tướng quyết đoán gánh vác hết thảy mọi tội danh trước lúc chết, bằng không chỉ e hai nhà Thôi, Tiết
cũng bị vạ lây.


Bọn họ khinh bỉ sự trơ tráo của Vương Chính, ngặt nỗi ông ta được bệ hạ che chở, lại là một kẻ xảo quyệt, luôn luôn
thận trọng, khó khăn lắm bọn họ mới bắt được thóp của ông ta, sao có thể không ra sức tát nước theo mưa?


Các quan viên khác đều làm thinh, trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết, hạng con sâu cái kiến như bọn họ không nên
dây vào.


Hữu Ninh để nổi trận lôi đình, trước mắt bao người mà dám tự tiện xông vào cung, việc này bảo lớn cũng không
lớn, bảo nhỏ cũng không nhỏ, thân là Hoàng thượng, ông ta chỉ cần nói một câu “khi có việc gấp cần linh hoạt” là
có thể cho qua, còn thể hiện được sự khoan dung của mình đối với các đại thần.


Nhưng Hoàng Thái tử lại bị ngất bởi con ngựa của Vương Chính, các thái y đều kết luận rằng sợ có bất trắc, ông ta biết bao che thế nào?


“Thái hậu giá lâm…” Hữu Ninh đế còn chưa đưa ra quyết định, Thái hậu vốn đã ngủ cũng bị kinh động mà chạy đến đây. Ai mà không biết Thái tử chính là mạng sống của Thái hậu, thuở nhòn còn được Thái hậu nuôi dưỡng!


Hoàng thái hậu xăm xăm bước vào, chẳng buồn liếc mắt nhìn Hữu Ninh đế một lần, cứ thế đi thẳng vào nội điện, thấy Tiêu Hoa Ung đang hôn me bất tỉnh, sắc mặt tái nhợt bèn quay sang nhìn Thái y lệnh chằm chằm: “Thái tử sao rồi?”


Trán Thái y lệnh rịn mồ hôi, lắp ba lắp bắp: “Bẩm Thái hậu, điện hạ kinh hãi quá độ…sợ…sợ là không ổn.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi