CUỘC SỐNG “TRÀ XANH” CỦA THÁI TỬ ĐIỆN HẠ

Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


CHẶT CHẼ


“Không thể cứu chữa được ư?” Thẩm Hi Hòa không trả lời mà hỏi ngược lại.


Tạ Uẩn Hoài ngẫm nghĩ rồi nói: “Ba năm trước, tại quận Lâm Phon3g ở Phong Châu, ta từng thấy một ông lão cứu
sống một đứa trẻ thất khiếu chảy máu vì ăn nhầm nấm độc.” “Nấm độc!” Thẩm Hi Hòa nheo mắt, “Mạc Vi1ễn, lập
tức điều tra xem Biện Tiên Di đã được đưa đi đâu! Điều tra cả Phương y công của Thái y viện nữa!”


“Vâng.”


“Quận chúa, r9ốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Tạ Uẩn Hoài phát hiện cảm xúc của Thẩm Hi Hòa có điểm khác
thường.


“Ta vốn không định để huynh bị cuốn và3o vụ này.” Thẩm Hi Hòa than khẽ, lúc ở trong cung, nàng đã không đề
cập đến Tạ Uẩn Hoài trước mặt Hữu Ninh đế, sau khi xuất cung cũng không nói8 việc này cho Tạ Uẩn Hoài biết,
bởi không muốn hắn bị liên lụy.


Sớm biết thế này, nàng nên nói cho Tạ Uẩn Hoài biết chuyện Biện Tiên Di đã chết trong cung mới phải: “Biện đại
gia đang ngồi trước mặt ta thì đột ngột thất khiếu chảy máu mà chết, về sau kết quả điều tra cho thấy nàng ta cố
tình uống thuốc độc. Ta nghĩ mãi không ra vì sao nàng ta bỗng dưng ra tay hại mình, làm thể chẳng giống với sự
khôn khéo và ẩn nhẫn của nàng ta tí nào, thế rồi hôm nay ta mạnh dạn đoán có lẽ nàng ta giả chết.”


“Giả chết ư?” Tạ Uẩn Hoài cảm thấy khó hiểu,


Một ca cơ giả chết làm gì?


“Nàng ta và Lục điện hạ yêu nhau, hiện giờ Lục điện hạ đang ở Thiên Sơn, nơi đó mênh mông hiểm trở, nếu Lục
điện hạ cũng gặp phải bất trắc ở đó thì sao?” Thẩm Hi Hòa nhấn mạnh hai chữ bất trắc với vẻ sâu xa.


Tạ Uẩn Hoài hơi ngạc nhiên, sau đó cảm thán: “Nếu quả thật như quận chúa nói thì bọn họ quả là tình sâu nghĩa
nặng hiếm thấy.”


“Đúng vậy.” Thẩm Hi Hòa gật đầu nhất trí.


Sở dĩ trước đó nàng không nghĩ đến chuyện này, một là tình trạng lúc chết của Biện Tiên Di quá đáng sợ, khiến cho
ai chứng kiến cũng tin chắc rằng nàng ta đã chết. Bây giờ ngẫm lại, Biện Tiên Di là một mỹ nhân xinh đẹp tuyệt
trần, cho dù nàng ta không quá coi trọng dung nhan đi nữa thì cũng phải yêu quý vẻ đẹp vốn có của mình. Trên đời
có muôn vàn loại thuốc độc trí


mạng, việc gì phải chọn một thứ đáng sợ như thế?


Hai là, Thẩm Hi Hòa không tin vào tình yêu nam nữ, cho nên chưa từng nghĩ rằng một hoàng tử sống trong vinh
hoa phú quý như Tiêu Trường Du lại có thể từ bỏ tất cả vì người mình yêu, trước đó thì tìm đủ mọi cách để trao cho
Biện Tiên Di vị trí chính thế, dù hắn có thể có được nàng ta một cách dễ dàng.


Thẩm Hi Hòa bình sinh chưa từng gặp ai thâm tình như thế.


Mạc Viễn nhanh chóng dẫn Phương y công, người đã bắt mạch cho Biện Tiên Di hôm qua đến quận chúa phủ. Hắn
ta chỉ là một thải y bình thường, không có phẩm cấp.


“Tiểu nhân bái kiến quận chúa, chẳng hay quận chúa có việc gì cần phân phó?” Phương y công cung kính hỏi.
Quận chúa lấy lý do trong người khó chịu để mời hắn đến đây, song hắn tự biết mình còn chưa đủ tư cách được
quận chúa tin tưởng, bảo hắn đến khám bệnh chẳng qua là lấy cớ


Thấy Phương y công còn sống sờ sờ, chưa bị diệt khẩu, Thẩm Hi Hòa biết ngay hắn vô tội, dù vậy vẫn hỏi: “Loại
thuốc độc mà hôm qua Biện đại gia đã uống thật sự không có cách chữa ư?” Phương y công biết Thẩm Hi Hòa cũng
bị liên lụy trong sự việc hôm qua nên dè dặt đáp: “Tâu quận chúa, với năng lực của tiểu nhân thì không thể cứu
chữa được.”


Thẩm Hi Hòa khẽ thở dài: “Không hổ là Biện Tiên Di.”


Biện Tiên Di chỉ là một vũ cơ, nếu là ngày thường, có lẽ nàng ta vẫn có thể mời được một hai vị y sự có y thuật cao
siêu, đức cao vọng trọng, nhưng giữa thời điểm các y sự trong Thái y viện đều tập trung tại Đông cung, nàng ta chỉ
có thể mời được những thải y tầm thường, còn đang học việc như thế này.


Những thái y như thế không phát hiện được điểm khác thường khi bắt mạch cũng là lẽ đương nhiên.


Nàng ta đã tính toán đầu vào đấy, nhờ vậy không cần thông đồng với thái y, bớt được một người dính líu vào là
bớt được một phần nguy hiểm. Nếu ra tay diệt khẩu, chỉ e sẽ khiến người khác nghi ngờ nguyên nhân cái chết của
bản thân.


Tạ Uẩn Hoài biết Thẩm Hi Hòa tức giận vì bị Biện Tiên Di lợi dụng để thoát thân, hắn ngẫm nghĩ rồi nói với
Phương y công: “Phương y công, tại hạ biết chút y thuật, Phương y công có thể thuật lại mạch tượng và triệu chứng
của Biện đại gia hôm qua cho tại hạ được biết hay chăng?”


Phương y công mới ngoài đôi mươi, khi hắn ta còn chưa vào Thái y viện thì Tạ Uẩn Hoài đã rời Kinh nên hắn ta
cũng không biết Tạ Uẩn Hoài, nghe vậy bèn nhìn sang Thẩm Hi Hòa xin ý kiến.


“Ngươi hãy thuật lại toàn bộ kết quả khám nghiệm hôm qua cho Tề đại phu đi.” Thẩm Hi Hòa phân phó.


“Vâng.”


“Phương y công, mời qua bên này…”


Tạ Uẩn Hoài biết Thẩm Hi Hòa còn muốn hỏi Mạc Viễn về tình hình hiện tại của Biện Tiên Di bèn mượn cớ này để
dẫn Phương y công ra ngoài. “Quận chúa, Biện đại gia đã nhập liệm rồi, chưa đóng nắp quan tài, có điều nàng ta
trúng độc mà chết nên xác đã bắt đầu thối rữa, hoàn toàn biến dạng.” Mạc Viễn đáp.


“Rất chặt chẽ.” Thẩm Hi Hòa gật đầu, đây là nguyên nhân cuối cùng để Biện Tiên Di chọn một loại thuốc độc đáng
sợ như vậy. Loại thuốc độc này vốn hiếm gặp, không ai biết được sau khi triệu chứng khi trúng độc là gì, dáng vẻ
khi “chết” của nàng ta thê thảm như vậy thì sau khi “chết” một ngày, xác có thối rữa nhanh hơn bình thường
cũng chẳng ai nghi ngờ.


Người đã chết, lại chẳng có bằng chứng, Thẩm Hi Hòa biết chỉ dựa vào suy đoán của mình thì không thể đòi khám
nghiệm tử thi được, làm vậy là bất kính với người đã khuất.


Nàng không bận tâm liệu có bị người ta nói rằng mình ngang ngược hay không, nhưng nàng biết bây giờ có khám
nghiệm tử thi cũng chẳng tìm được manh mối hữu ích gì, chung quy là do nàng phát hiện chậm một bước.


“Quận chúa.” Đúng lúc này, Tạ Uẩn Hoài bước vào phòng, “Nghe y công nói xong, ta phát hiện có lẽ việc Biện đại
gia trúng độc chỉ là vẻ ngoài mà thôi.”


“Vẻ ngoài ư?” Thẩm Hi Hòa khép vạt áo choàng, nâng váy đi qua, dáng vẻ yêu kiều thướt tha.


“Đúng vậy, ngày ấy, ta có mặt đúng lúc ông lão kia chữa trị cho đứa bé, bèn thỉnh giáo ông ấy đôi điều. Loại độc
này cần được cứu chữa kịp thời, trong khi Biện đại gia trúng độc trong cùng trước mắt bao người, sớm nhất cũng
phải đến khuya mới có thể có người âm thầm chữa trị, như vậy là quá muộn.”


Tạ Uẩn Hoài nhìn Thẩm Hi Hòa, phân tích tỉ mỉ: “Tức là nàng ta không phải trúng độc chiết xuất từ nấm độc mà là
một loại độc khác có thể trì hoãn thời gian cứu chữa. Còn thất khiếu chảy máu thì không phải do độc gây ra mà là
trước đó đã có người châm cứu cho nàng ta, người này ắt phải có tài châm cứu cao siêu. Đến ta còn không làm được
như thế.”


“Hắn là người thuộc khoa châm cứu của Thái Y viện.” Biện Tiên Di không hề rời khỏi cung.


Phương pháp này cần được thực hiện ngay ngày hôm ấy, mà khoa châm cứu của Thái Y viện chỉ có hơn năm mươi
người… Loại trừ những ai hôm qua không tiến cung cùng với những ai đang tập trung tại Đông cung thì còn lại
không bao nhiêu.


“Chuyện này có thể điều tra được.” Nhưng đó không phải chuyện Tạ Uẩn Hoài muốn điều tra, “Nếu vụ việc đúng
như ta đoán, tạm thời nàng ta không thể rời Kinh vì còn cần người đó châm cứu cho mình trong ba ngày liên tiếp,
nếu sơ suất gì thì sau này sẽ đi đứng bất tiện.”


“Phải điều tra, ta nhất định phải bắt nàng ta cho bằng được.” Thẩm Hi Hòa ra lệnh cho Mạc Viễn.


Nàng mất bao công sức, chịu đựng baao lần bị giày vò mới khỏe lên, Biện Tiên Di vì lợi ích của bản thân mà hủy hoại nỗ lực suốt một tháng qua của nàng, còn khiến nàng thành ra nông nỗi này. Cho dù Tạ Uẩn Hoài nhiều lần nói có thể giúp nàng khôi phục như trước, Thẩm Hi Hòa vẫn rầu rĩ, nàng biết Tạ Uẩn Hoài chỉ an ủi thế thôi.


Biện Tiên Di đã có gan làm thì phải có gan chịu!


Trong lúc Thẩm Hi Hòa lần theo manh mối này để tiếp tục truy tìm Biện Tiên Di, thư hồi âm của Tiêu Hoa Ung cũng đến được tay Thôi Tấn Bách trong đêm đó.


Tuy chỉ có ba chữ nhưng cũng đủ để Thôi Tấn Bách hiểu được ý của Tiêu Hoa Ung, hắn lập tức báo tin cho Thiên Viên, Thiên Viên đang ở trong cung nên sẽ tiện hơn, vả lại trong Thái Y viện cũng có người của bọn họ. Chẳng mấy chốc, bọn họ đã biết Biện Tiên Di lừa gạt mọi người bằng cách nào.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi