CUỘC SỐNG “TRÀ XANH” CỦA THÁI TỬ ĐIỆN HẠ

Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


THẬT SỰ THOÁT THAI HOÁN CỐT


Hiếm khi thấy Thái tử điện hạ vui vẻ đến thế, Thiên Viên cố dằn lòng không làm Tiểu Hoa Ung mất hứng. Hắn biết
dù điện hạ tỏ ra không bậ3n tâm chuyện bị mù màu, nhưng đang yên đang lành bỗng dưng không thể thấy được
cảnh sắc muôn màu trên thế gian này nữa thì làm sao mà k1hông để ý cho được?


Bằng không, điện hạ đã không mất khống chế khi biết quận chúa lấy quà mình tặng đưa cho vương gia, hắn là c9ó
đôi chút ấm ức.


Nhưng hắn thấy rất rõ, ánh mắt quận chúa nhìn điện hạ luôn bình lặng như mặt nước hồ thu, chẳng hề có xíu tìn3h
ý nào, không biết phải đến khi nào điện hạ nhà hắn mới có thể đưa nàng về dinh.


“Quận chúa, Thập nhị điện hạ…” Bích Ngọc nó8i nhỏ, “Nô tỳ nghe nói Thập nhị điện hạ được vào triều tham chính
rồi đấy.”


Hoàng tử phải vào triệu tham chính mới được giao chức vụ, có chức vụ mới có thể lập công, dù không được bệ hạ
sủng ái cũng không sao, chỉ cần có năng lực, đạt thành tích, lập công lao thì bệ hạ không thể không ban thưởng.


“Việc gì phải mất công suy nghĩ về những kẻ râu ria?” Thẩm Hi Hòa nhắm mắt nghỉ ngơi. Nàng biết Bích Ngọc
đang hoài nghi hôm ấy Tiêu Trường Canh cố tình trượt ngã trước mặt nàng, Thẩm Hi Hòa không phải người cả tin
nhưng cũng chẳng đa nghi, chuyện này có thể là thật, cũng có thể là giá. Có điều, những việc diễn ra kể tiếp không
phải do Tiêu Trường Canh gây ra, dù hắn có đoán được Trường Lăng công chúa sẽ làm gì thì cũng không thể lường
trước Thẩm Hi Hòa sẽ ứng phó thế nào.


Nàng biết người ta đang đồn rằng nhờ có nàng ra mặt nên Tiêu Trường Canh mới có được những đãi ngộ đúng ra
phải có.


Thẩm Hi Hòa không quan tâm vì sao lại có tin đồn như thế, nàng làm vậy chẳng qua là để bệ hạ phải mất mặt, để
Trường Lăng công chúa biết nàng không phải người dễ bị trêu vào, nếu nàng ta không biết điều, nàng sẽ khiến
nàng ta phải chịu kết cục thê thảm,


Tiêu Trường Canh trạc tuổi nàng, song Thẩm Hi Hòa chỉ xem hắn như một đứa trẻ, dù bụng dạ hắn có sâu xa đến
mấy thì cũng không nằm trong phạm vi quan tâm của nàng. Hai ngày sau khi gặp Tiêu Hoa Ung, Tạ Uẩn Hoài đem
thuốc đến.


“Quận chúa, Thoát Cốt Đan có dược tính rất mạnh, trước kia quận chúa phải uống cùng nước tuyết, bây giờ lục
phủ ngũ tạng của quận chúa đang suy yếu, không chịu nổi cảm giác nóng lạnh đan xen, không thể uống nước tuyệt
được nữa, ta bèn dùng đơn thuốc này thay thế, quận chúa ngâm mình trong nước thuộc một khắc rồi hẵng uống
Thoát Cốt Đan.”


“Cảm ơn huynh.” Thẩm Hi Hòa hết mực tin tưởng Tạ Uẩn Hoài, nghe vậy bèn ra lệnh cho người hầu đi sắc thuốc.


Nàng ngâm mình trong thùng tắm, hương tuyết liên thanh mát thoang thoảng. Nàng rất nhạy cảm đối với mùi
hương, cảm thấy mùi hương này giống hệt mùi tuyết liên hôm nọ, có điều còn xen lẫn với mùi hương của các dược
liệu khác nên không có cảm giác mát lạnh tận ruột gan như lúc ngửi riêng mình nó.


“Trong thuốc có tuyết liên.” Thẩm Hi Hòa nói.


“Đúng thế ạ.” Bích Ngọc gật đầu, “Lúc trước quận chúa hôn mê, Tề đại phu cũng dùng loại thuốc này.” Nói rồi,
Bích Ngọc hít sâu một hơi: “Hôm ấy nô tỳ cũng ngửi được mùi tuyết liên, nhưng mùi hương hôm nay đậm và
thanh mát hơn lần trước một chút.”


Trước đây, Bích Ngọc chưa từng ngửi qua hương tuyết liên bao giờ phải đến hôm Thẩm Hi Hòa hôn mê, trong lúc
chạy chữa, nàng ta mới được ngửi lần đầu, sau này Hoa Phú Hải đưa Thiên Sơn tuyết liên đến, nàng ta mới biết thì
ra mùi hương này là mùi Thiên Sơn tuyết liên, có điều mùi hương ngày ấy kém hôm nay nhiều.


Bích Ngọc chỉ cho rằng Tạ Uẩn Hoài đã cải tiến đơn thuốc, Thẩm Hi Hòa cũng không nghĩ nhiều, chỉ vì hương
tuyết liên khá đặc trưng nên mới hỏi. Rõ ràng nước tắm nóng rực nhưng chẳng hiểu sao Thẩm Hi Hòa càng ngâm
càng thấy tay chân lạnh buốt, có điều cảm giác lạnh giá này được tích tụ từ từ, không đáng sợ như khi uống một bát
nước tuyết lạnh băng.


Một khắc sau, nàng uống một bát Thoát Cốt Đan đã được hòa cùng nước ấm, cảm giác được dòng nước ấm đi
xuống cổ họng, nhiệt lưu lan tỏa toàn thân, khiến nàng cảm thấy dễ chịu vô cùng, không đau đớn máy may.


Thậm chí nàng còn ngủ thiếp đi trong lúc ngâm mình, Bích Ngọc lo lắng, chạy ra ngoài thuật lại phản ứng của
Thẩm Hi Hòa cho Tạ Uẩn Hoài đang canh chừng ngoài cửa: “Quận chúa ngủ mất rồi, có sao không
a?”


“Quận chúa có đau đớn gì không?” Tạ Uẩn Hoài hỏi. “Không ạ” Bích Ngọc lắc đầu.


Tạ Uẩn Hoài đầm tay vào nhau: “Thành công rồi, các ngươi vào phòng, thêm nước như ta đã dặn, để quận chúa
ngâm nửa canh giờ thì bế nàng ra ngoài, đừng làm nàng thức, nàng ngủ càng lâu thì thuốc càng công hiệu.


Nghe vậy, bọn Bích Ngọc vô cùng mừng rỡ.


Thẩm Hi Hòa ngủ một giấc đến khi mặt trời đã lặn đằng Tây mới thức giấc. Sau khi ngủ dậy, nàng cảm thấy cả
người ấm áp khó tả.


“Tề đại phu, ta cảm thấy rất dễ chịu.” Thẩm Hi Hòa khoác áo choàng, chẳng buồn bới tóc, rảo bước đi về phía Tạ
Uẩn Hoài. Hắn sợ có chuyện gì nên vẫn luôn canh chừng bên ngoài.


Tạ Uẩn Hoài đang đứng ngoài sân, nghe thấy thanh âm phấn khởi của nàng thì ngoái đầu lại. Trước mắt hắn là một
thiếu nữ mặc váy trắng, mái tóc dài bay bay trong gió, vạt áo choàng khẽ phất phơ, gương mặt mộc trắng như sử,
cặp mắt đen láy sáng long lanh, đẹp như tiên nữ không nhiễm bụi trần.


Tạ Uẩn Hoài tươi cười vươn tay bắt mạch cho nàng, thấy mạch tượng ổn định thì cũng vui mừng.


“Phải cảm ơn huynh đấy.” Thẩm Hi Hòa ngước mắt nhìn Tạ Uẩn Hoài, dưới ánh trăng, cặp mắt thâm quầng, đỏ
ngầu tơ máu của hắn có thể thấy được rất rõ, nàng nghiêm chỉnh làm lễ vạn phúc, “Chiêu Ninh xin da ta.”


“Quận chúa từng nói chúng ta là bằng hữu, xem nhau như tri kỷ. Đã là tri kỷ với nhau thì cần gì phải khách sáo?”


Tạ Uẩn Hoài giơ tay lên nhưng không đỡ Thẩm Hi Hòa dậy, nàng chỉ mặc một chiếc váy sa mỏng, “Đêm hôm lạnh
lẽo, quận chúa dùng chút thức ăn rồi nghỉ ngơi đi, ta còn có việc, xin cáo từ.”


Thẩm Hi Hòa định tự tiến hắn, nhưng đi một bước mới nhở mình quá cao hứng nên chưa kịp trang điểm đàng
hoàng. Nàng mà ăn mặc thế này tiễn Tạ Uẩn Hoài ra cửa, chỉ e lời đồn Tạ Uẩn Hoài là tình nhân của nàng sẽ được
xác thực: “Bích Ngọc, em tiễn Tề đại phu nhé.”


Thẩm Hi Hòa hân hoan vô cùng, lâu lắm rồi nàng mới hớn hở ra mặt như thế. Khi dùng Thoát Cốt Đan lần đầu,
nàng không có cảm giác gì rõ rệt, nhưng lần này có thể cảm nhận được mình đã thật sự thoát thai hoán cốt.


Hôm sau, Bộ Sơ Lâm không có lịch trực bèn đến quận chúa phủ, thấy Thẩm Hi Hòa, nàng ta tặc lưỡi đánh giá:


“Muội uống thuốc tiên đấy à, sao ta có cảm giác muội như biến thành người khác thế nhỉ?”


Nàng ta mới gặp Thẩm Hi Hòa hôm trước, dù không đến mức ốm yếu nhưng cũng có thể nhận thấy sức khỏe của
nàng không được tốt.


Mới một ngày không gặp mà tinh thần Thẩm Hi Hòa phấn chấn hắn ra, tựa như bao bệnh tật trong người đã tan
thành mây khói trong khoảnh khắc, gò má và bờ môi không trang điểm nên không hồng hào bằng người thường
nhưng lại có vẻ sáng ngời.


“Đừng hỏi.” Thẩm Hi Hòa xắn tay áo, rót nước cho Bộ Sơ Lâm.


“Vì sao chứ?”


Thẩm Hi Hòa đặt ấm nước xuống, ngước mắt nhìn nàng ta rồi cười nhạt: “Vì có hỏi cũng không có mà uống chứ sao.”


Bộ Sơ Lâm: “…”


Nàng ta phát hiện chẳng những sức khỏe Thẩm Hi Hòa được cải thiện mà tâm trạng cũng vui vẻ hơn, còn có lòng dạ trêu chọc nàng ta nữa chứ. Nàng ta tranh thủ lúc Thẩm Hi Hòa đang vui để hỏi ý kiến nàng về chính sự “Phụ thân ta muốn cùng các nơi khác dâng sớ vạch trần chuyện quân nhu cho quân đội bị thiết hụt, muội thấy có khả thi không?”


Trước đó, phụ thân nàng ta không dám vạch trần vì cứ tưởng chỉ có mỗi mình mình bị, vả lại sau khi kiểm kê, đóng dấu đã nhận quân nhu xong xuôi mới phát hiện ra, đành ngậm bồ hòn làm ngọt, bây giờ mới biết không riêng gì mình bị như vậy, ngoài Tây Bắc ra, chỉ có vài nơi là không bị động tay động chân.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi