CUỘC SỐNG “TRÀ XANH” CỦA THÁI TỬ ĐIỆN HẠ

Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


Bởi sự việc nhỏ nhặt này mà người mặt dày như Thái tử điện hạ cũng ngại trò chuyện với Thẩm Hi Hòa, chẳng bao
lâu bọn họ đã đế3n tòa nhà giam giữ Tổn vương. – Tòa nhà trông rất bình thường, là mẫu nhà ở thường thấy của
người bình dân, Thẩm Hi Hòa sực n1hớ chiếc xe ngựa chở mình đến đây trông cũng không có gì đặc biệt. Bước vào
trong, Thẩm Hi Hòa nhận ra trong sân bày trận phá9p kỳ môn độn giáp.


“Quận chúa nhở đi theo bước chân ta.” Tiêu Hoa Ung dặn dò.


Mặc Ngọc và Trân Châu đứng đợi 3bên cổng vào, dưới ánh nến chập chờn trong sân, Thẩm Hi Hòa nổi gót Tiêu
Hoa Ung đi vào trong, đi xuống mật thất liên thông v8ới phòng ngủ, ngoài cửa mật thất có một thiếu niên đeo kiếm
đứng canh, dáng vẻ hệt như một pho tượng.


Cuối cùng Thẩm Hi Hòa cũng gặp được Tổn vương, người nổi danh cùng thời với phụ thân mình. Ông ta bị cùm
chân, hai tay bị trói bằng xích, tóc tai rối bời, y phục vẫn sạch sẽ, có điều sắc mặt tái nhợt, bờ môi tím ngåt.


“Bá phụ.” Tiêu Hoa Ung khẽ gọi, giọng điệu tôn kính.


Từ lúc Tiêu Hoa Ung xuất hiện, Tốn vương đã nhìn hắn chằm chằm. Ông ta đã “chết” hơn mười năm, hầu như
không còn nhớ được ngoại hình các hoàng tử của Hữu Ninh đế nữa, vả lại trẻ con lớn nhanh như thổi, nhất thời
không phân biệt được Tiêu Hoa Ung là ai.


“Điện hạ quả là hậu sinh khả úy, thật lợi hại.” Giọng Tốn vương có vẻ mệt mỏi song không hề yếu thế. Tổn vương
lại liếc sang Thẩm Hi Hòa, chỉ nhìn thoáng qua rồi thôi, không hề kinh ngạc trước dung nhan tuyệt sắc của nàng.


Sống đến tuổi này, đối với ông ta, sắc đẹp chỉ là phù du. “Bá phụ có biết vì sao chất nhi bắt bá phụ đến đây không?”


Tiêu Hoa Ung không tự giới thiệu. Tổn vương cười khẽ: “Điện hạ không việc gì phải hao tâm tổn trí, ta sẽ không
nói với điện hạ nửa chữ về chuyện điện hạ muốn biết.” “Bá phụ không muốn nghe điều kiện chất nhi đưa ra à?”


Tiêu Hoa Ung chẳng lấy đó làm giận. Tốn vương nói: “Dù gì ngươi cũng không định để ta sống sót rời khỏi nơi
đây.” “Chất nhi cứ tưởng bá phụ không phải người ngây thơ.” Ánh mắt Tiêu Hoa Ung vẫn bình thản, “Bá phụ đã
gặp phải chất nhi thì làm gì còn đường sống?”


“Nếu đã thế còn nhiều lời gì nữa?”


Tiêu Hoa Ung nói: “Vì sao bá phụ phải mạo hiểm vào Kinh?”


Nghe vậy, Tổn vương đang ra vẻ hờ hững thoáng biến sắc.


“Bá tổ mẫu chẳng còn được bao lâu, chất nhi có thể để bả phụ tiễn bà ấy đoạn đường cuối cùng cho tròn chữ hiếu.”


Tổn vương thất thần trong giây lát, sau đó mới mỉm cười tự giễu, vẻ bất đắc dĩ: “Điện hạ, ta đã gặp mẫu thân mình,
cũng từ biệt bà ấy rồi, điện hạ không cần mất công, nể tình chúng ta là thân thích, hãy cho ta được ra đi nhẹ nhàng,
dù gì ngươi cũng gọi ta là bả phụ.”


“Sao bá phụ lại cố chấp như vậy?” Tiêu Hoa Ung nghiêng đầu nhìn ông ta.


Tổn vương chỉ cúi đầu không nói.


“Vương gia đang lo cho Tổn vương phủ ư?” Thẩm Hi Hòa chợt lên tiếng, Tổn vương ngẩng đầu nhìn nàng đăm
đăm, ánh mắt sáng quắc.


Thẩm Hi Hòa vẫn điềm tĩnh: “Vương gia sợ nếu tiết lộ về đội quân bí mật cho chúng ta biết, sau này có sự cố gì, bệ
hạ sẽ biết người để lộ tin tức chính là vương gia, khi ấy ắt sẽ trừng phạt Tổn vương phủ.”


“Ngươi là ai?” Tốn vương hỏi.


“Ta ư? Vương gia không cần biết ta là ai.” Thẩm Hi Hòa cười nhạt, “Vương gia nghĩ xem, hôm nay ông rơi vào tay
hai ta, nếu chúng ta không có được câu trả lời hài lòng từ vương gia thì liệu có ra tay với Tiêu Trường Phong
không?”


Tổn vương nheo mắt, ánh mắt sắc như dao.


Thẩm Hi Hòa làm ngơ: “Vương gia sẵn lòng giả chết để phục vụ bệ hạ, một phần vì muốn giao chiến với quân Tây
Bắc một lần, quan trọng hơn là vì tương lai lâu dài của Tổn vương phủ.


Năm ấy, khi bệ hạ đề nghị với vương gia việc này, đương nhiên vương gia có thể lấy cái chết từ chối, bệ hạ cũng
không làm gì được Tổn vương phủ. Nhưng khi ấy Tổn vương phủ sẽ chỉ còn tồn tại trên danh nghĩa, bệ hạ sẽ
không trọng dụng Tốn vương phủ nữa, dù không chèn ép ra mặt nhưng sẽ có kẻ mượn gió bẻ măng.


Bởi vậy, vương gia buộc phải chịu đựng nhục nhã, chấp nhận giả chết để xây dựng Thần Dũng quân cho bệ hạ. Đội
quân này do vương gia tự mình huấn luyện, nếu để người ngoài thống lĩnh, e rằng tướng sĩ khó lòng nghe theo,
nhưng nếu vương gia qua đời và để Tiêu Trường Phong tiếp quản thì vừa hay.


Bệ hạ có được binh hùng tướng mạnh, Tiêu Trường Phong được nắm binh quyền, Tốn vương phủ lấy lại vinh
quang.” Tổn vương tỉ mỉ quan sát Thẩm Hi Hòa rồi thấp giọng cười: “Kinh đô đúng là đất địa linh nhân kiệt, ta mới
rời Kinh mười năm, không ngờ nữ lang kinh đô có thể thông tuệ đến thế.”


Ông ta nói vậy là đã thừa nhận, nhưng thừa nhận thì đã sao, Tổn vương nói: “Đã rơi vào tay các ngươi, ta không
dám khinh thường. Nhưng Trường Phong không giống ta, nó đã thừa kế tước vị, trở thành thân vương chính nhất
phẩm, các ngươi muốn ra tay với nó cũng phải xem bệ hạ có đồng ý không. Nếu các ngươi bất cẩn vọng động thì
chẳng khác nào tự phơi bày bản thân trước mặt bệ hạ.”


Tổn vương ngừng một lát rồi nói tiếp: “Nếu Trường Phong thua các ngươi thì cũng là do tài không bằng người, là
phụ thân, ta chỉ có thể dọn đường sẵn cho nó, tương lai thế nào thì phải dựa vào năng lực của nó thôi.”


Tổn vương kiên cường hơn bọn họ nghĩ, không hổ là chiến thần bước ra từ chiến trường đẫm máu. Nhìn dáng vẻ
ông ta bây giờ, xem ra Tiêu Hoa Ung đã giở mọi thủ đoạn song vẫn vô ích, người này quả là khó
chơi.


Thẩm Hi Hòa nhìn Tiêu Hoa Ung, nàng cũng phải bó tay trước một kẻ cứng đầu như Tổn vương.


“Bá phụ không nói cũng không sao, chất nhi sẽ khám nghiệm tử thi bá phụ và mấy gã hộ vệ để tìm hiểu.” Tiêu Hoa
Ung thong thả cất tiếng, “Một khi sinh sống lâu dài tại một nơi, điều kiện ăn uống và khí hậu sẽ để lại những đặc
điểm nhất định trong cơ thể.”


Tổn vương ngoảnh mặt làm ngơ, dáng vẻ thản nhiên.


“Nếu không điều tra được gì cũng không sao.” Tiêu Hoa Ung lại nói, “Chất nhì đành dùng thi thể bá phụ để ly gián
phụ hoàng và Trường Phong đường huynh, không biết lúc ấy phụ hoàng còn tin tưởng đường huynh nữa không,
đường huynh liệu có nghi ngờ phụ hoàng có dính dáng đến cái chết của bá phụ hay không.”


Nghe vậy, Thẩm Hi Hòa chợt bật cười: “Điện hạ, ta vừa nảy ra một kế.” “Ồ? Nàng nói đi.” Tiêu Hoa Ung cảm thấy
hứng thú.


“Không bằng vĩnh viễn giam cầm vương gia ở đây, không cần biết sống chết thế nào.” Thẩm Hi Hòa nheo mắt: “Ta có một gã thuộc hạ tinh thông thuật nắn xương, chúng ta chỉ cần tìm một kẻ có thân hình tương tự vương gia, dùng thuật nắn xương biến hắn trở thành giống hệt vương gia, sau đó để Tổn vương đương nhiệm tình cờ gặp gỡ người phụ thân mất trí nhỡ của mình, đợi cho người này lấy được lòng tin của đường huynh điện hạ, lo gì đại sự của chúng ta không thành.”


“Thuật nắn xương?” Tiêu Hoa Ung từng nghe người dạy mình thuật cải trang nói rằng thuật cải trang dễ bị vạch trần, chỉ có nắn xương là không cách nào vạch trần được.


Một khi đã nắn xuong theo hình mẫu của ai thì sẽ vĩnh viễn có được dung mạo của người đó. “Các ngươi.” Rốt cuộc sắc mặt Tốn vương cũng sa sầm, nghe hai người họ bàn cách đối phó Tổn vương phủ, đối phó trưởng tử được ông ta đích thân dạy dỗ, ông ta phân biệt được đâu là phô trương thanh thế, đâu là thật sự có khả năng.


Những gì hai người họ vừa nói chắc chắn không phải là lừa gạt ông ta!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi