Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Nghe Tiêu Hoa Ung khen ngợi, Thẩm Hi Hòa chẳng buồn khách sáo một câu: “Ta giao bọn chúng cho điện hạ đấy.”
“Cho ta ư?” Tiê3u Hoa Ung ngạc nhiên.
“Điện hạ là Thái tử, việc này lại liên lụy đến cả Kinh thành lẫn các địa phương, vô số quan viên dín1h líu vào,
đương nhiên nên giao điện hạ giải quyết.” Thẩm Hi Hòa mỉm cười lịch sự.
Tiêu Hoa Ung không cách nào từ chối một9 lý do đường hoàng như vậy, nhưng hắn biết chẳng qua là Thẩm Hi
Hòa hiểu lầm hắn đến đây vì bọn người này, bởi lẽ nếu thuận lợi b3ắt được bọn chúng, hắn có thể loại bỏ một vị
huynh đệ nào đó đang nhăm nhe ngai vàng.
Nàng dễ dàng giao người cho hắn như 8muốn nói mục đích đã đạt được rồi đấy, mau đi cho. Sự tuyệt tình của
nàng khiến Tiêu Hoa Ung vừa yêu vừa bực, yêu sự lý trí của nàng, đồng thời bực nàng không biết yêu đương:
“Nàng định khi nào lên đường?”
Thẩm Hi Hòa đáp: “Đợi hoa quỳnh nở rồi đi.”
Tiêu Hoa Ung nói: “Ta đến đây là vì nàng.”
Tiêu Hoa Ung không để nàng có cơ hội lảng tránh, hắn chăm chú nhìn nàng bằng cặp mắt dịu dàng tựa mặt nước
hồ xuân lăn tăn sóng biếc: “Ta đến đây không phải vì bọn chúng, ta đâu phải là thần, làm sao biết được chuyện xảy
ra cách mình cả nghìn dặm? Ta đến đây… vì biết được lý do vì sao nàng cần hoa quỳnh.”
Thẩm Hi Hòa không nói Tiêu Hoa Ung biết mình cần hoa quỳnh là vì hẳn song cũng không che giấu, sắc mặt vẫn
bình thản: “Điện hạ không cần xúc động làm gì, điện hạ đã cứu ta nên ta muốn trả ơn, thế thôi.” “Không cần nói ra
ta cũng biết dự tính ban đầu của UU là gì.” Tiêu Hoa Ung đã đoán nàng sẽ phản ứng thế này nên vẫn thản nhiên:
“Nhưng ta vẫn cảm động, không cần biết UU làm vậy là vì nguyên cớ ra sao, chí ít thì UU đã đáp lại ta, đúng không
nào?”
“Điện hạ, ngài là người tôn quý, không nên như thế.” Thẩm Hi Hòa khẽ chau mày.
“UU, chúng sinh đều bình đẳng trong tình yêu. Ta sống giữa hồng trần vạn trượng, trước mặt nàng, ta chẳng qua
chỉ là một gã phàm phu tục tử mê muội vì tình mà thôi.” Tiêu Hoa Ung nói, giọng trầm thấp mà dịu dàng, nhẹ tựa
lông hồng rơi xuống mặt hồ, chẳng mảy may gợn sóng. Không gây phiền nhiễu, nhưng chẳng thể bỏ qua.
Thẩm Hi Hòa vẫn không hiểu, không hiểu vì sao người ta có thể điên cuồng vì một người không có máu mủ gì với
mình, tựa như thiêu thân lao đầu vào lửa.
“Điện hạ muốn đi hay ở tùy điện hạ.” Thẩm Hi Hòa không thuyết phục nữa, vẻ mặt điềm nhiên.
Sau khi bàn giao vụ việc cho Tiêu Hoa Ung, Thẩm Hi Hòa chẳng còn gì phải lo lắng, nàng buồn ngủ quá độ, chỉ
muốn nhanh chóng quay về phòng nghỉ ngơi, đêm đến còn phải đi canh hoa quỳnh.
Tiêu Hoa Ung dẫn theo Địa Phương đi thẩm vấn bọn người kia, hỏi ra mới biết bọn chúng làm nghề này đã hơn ba
năm, năm đầu tiên còn khôn ngoan, chỉ tìm các lăng mộ cổ từ tiền triệu hoặc xa xưa hơn nữa, nhưng rồi số tiền
kiếm được từ của cải đào trộm ngày một nhiều, đã vậy lại chẳng bị ai để ý, bọn chúng ngày càng to gan.
Năm nay bọn chúng đào trộm còn nhiều hơn hai năm trước cộng lại, không chỉ là các lăng mộ tiền triệu mà cả lăng
mộ nhà quyền quý của triều đại này cũng bị bọn chúng để mắt. Trong đám bọn chúng có một tay lành nghề, không
dùng thuốc nổ cũng có thể đột nhập vào trong lăng mộ, sau khi vơ vét của cải xong sẽ lấp mộ lại như cũ, nhờ vậy
mới có thể qua mắt người đời.
Bọn chúng chia làm ba đội, hai đội kia đều là đồ đệ do một vị lão sư phụ dạy dỗ trong hai năm đầu, tuy chỉ học
được năm sáu phần bản lĩnh nhưng thể cũng đủ để bọn chúng vơ vét được một lượng lớn của cải dễ như trở bàn
tay.
Lúc hỏi đến kẻ chủ mưu, bọn chúng không cung cấp được manh mối gì quan trọng, chỉ biết mình làm việc cho Ngũ
gia, nhưng chưa ai gặp Ngũ gia bao giờ. Bọn chúng chỉ biết đem đồ đào được đến tiệm cầm độ Phụng Hợp, chưởng
quầy là người liên hệ.
Trong số bọn chúng từng có người mờ mắt vì tiền, muốn tách khỏi Ngũ gia, song không một ai sống sót. Về sau,
Ngũ gia điều một đám người trên mặt thích chữ đến, bọn chúng càng không dám phản kháng.
Địa Phương thẩm vấn những kẻ bị thích chữ trên mặt mới biết bọn chúng không phải là tội phạm là là binh lính đào
ngũ bị đày đi làm lao động khổ sai.
Thẩm Hi Hòa ngủ dậy, Tiêu Hoa Ung liền thuật lại mọi chuyện cho nàng. Nghe xong, sắc mặt Thẩm Hi Hòa thả
lỏng hơn đôi chút: “Ban đầu ta không nghĩ đến khả năng bọn chúng là binh lính đào ngũ, cứ nghĩ chỉ có tử tù mới
có thể đào mộ mà chẳng kiêng kỵ gì.”
Nếu toàn bộ đều là binh lính đào ngũ, vậy bọn chúng hắn đến từ cùng một nơi, ít ra không có tình trạng quan viên
địa phương nhiều nơi đánh tráo tử tù, tình hình không đến nỗi nghiêm trọng như Thẩm Hi Hòa đã nghi.
Có nghĩa là, kẻ chủ mưu gây ra tội ác táng tận lương tâm này rất có thể chỉ có một người, một khi sự thật được phơi
bày, Hữu Ninh để có thể thẳng tay trừng phạt mà không cần cố kỵ.
Nếu bọn chúng là tử tù, vụ việc dính dáng đến quá nhiều quan viên địa phương, dù Hữu Ninh để muốn nhổ cỏ tận
gốc cũng phải suy xét đến đại cục.
“UU có thể nghĩ đến tử tù đã là giỏi lắm rồi.” Tiêu Hoa Ung thật lòng khen ngợi.
Người bình thường sẽ không nghĩ được đến thế, vả lại lần này nếu không có Thẩm Hi Hòa, cả nhà Đào Thành rất
có thể sẽ bị đối thủ chính trị công kích.
Thẩm Hi Hòa mỉm cười, thấy vành mắt Tiêu Hoa Ung thâm quầng, nàng nói: “Điện hạ nên sớm nghỉ ngơi.” Tiêu
Hoa Ung xúc động, tươi cười ấm áp: “UU đã dặn, ta nhất định sẽ nghỉ ngơi đầy đủ, nhưng trước đó ta muốn dùng
bữa cùng UU đã.” Giờ đã là giữa trưa, Thẩm Hi Hòa cũng đói bụng, bèn vui vẻ gật đầu.
Tuy Thẩm Hi Hòa thích ăn ngon nhưng lại không kén ăn, giữa chốn hoang sơ này chỉ có thể đổi một ít nguyên liệu
nấu ăn đơn giản từ dân làng, cùng lắm là bảo bọn Mạc Viễn đi săn thú rừng, khi thấy các món ăn do Tiêu Hoa Ung
tỉ mỉ chuẩn bị được bưng lên, không hiểu sao nàng thấy mấy ngày nay mình ăn uống thật qua loa.
Không bàn đến các mặt khác, sự xuất hiện của Tiêu Hoa Ung giúp bữa ăn được cải thiện rõ rệt, tâm trạng Thẩm Hi
Hòa vui vẻ hẳn lên.
“Bên Lâm Xuyên, UU định xử lý Lý Cạnh thế nào?” Ăn xong, nhân lúc tản bộ tiêu cơm, Tiêu Hoa Ung hỏi Thẩm Hi
Hòa.
Hắn dự định để Lý Cạnh làm công thần, sở dĩ trước kia trà trộn vào bè lũ trộm mộ là để làm gián điệp cho Đào
Thành. Cách này dễ làm lại không có sơ hở gì, qua đó tô điểm thêm cho công lao của Đào Thành, giúp ông dễ được
điều về Kinh hơn.
Việc này liên quan đến Thẩm Hi Hòa nên Tiêu Hoa Ung không muốn tự tiện quyết định. Nữ lang hắn thích là một
người cực kỳ có chủ kiến, không thích người khác quyết định thay mình.
“Nên xử lý thế nào thì cứ làm thế ấy.” Thẩm Hi Hòa không muốn thiên vị, “Con người ai cũng phải trả giá cho lỗi
lầm của mình mới biết lấy đó làm răn, mới biết tôn trọng luật pháp.” “UU không sợ chuyện này sẽ liên lụy đến Đào
thử sử sao?” Tiêu Hoa Ung hỏi.
“Tiểu cữu không phạm sai lầm gì, không ai có thể vu vạ cho tiểu cữu được.” Thẩm Hi Hòa điềm đạm đáp: “Tiểu cữu vốn có tính tình ngay thẳng, ta tin ông ấy sẽ không đổi trắng thay đen,, mượn việc công làm lợi cho mình. Lý Nhị lang vừa có công vừa có tội, công của hắn có thể bù đắp được bao nhiêu thì được.”
Thẩm Hi Hòa và Đào Thành không bận tâm Lý thị liệu có nảy sinh khúc mắc với Tam biểu huynh hay không, dù sao bọn họ cũng không thẹn với lòng.
“UU, nước quá trong ắt không có cá, nếu không ảnh hưởng đến đại cục thì việc gì phải chấp nhất đến vậy?” Tiêu Hoa Ung nhẹ nhàng khuyên nhủ.
Thẩm Hi hòa quay sang nhìn Tiêu Hoa Ung chăm chú bằng đôi mắt đen láy: “Điện hạ, ta không phải người công chính nghiêm minh gì, nhưng nếu không ngăn chặn lòng tham lam ngay từ đầu, sau này nó sẽ bành trướng vô hạn.”