Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
“Có phải bệ hạ đã lệnh cho Thượng Phục cực chuẩn bị y phục và trâm cài cho lễ cập kê của ta không?” Ra khỏi tẩm
điện của Dương3 Lăng công chúa, gió rét ù ù, Thẩm Hi Hòa khép chặt vạt áo choàng, tuy rằng sức khỏe của nàng
giờ đây không khác với người b1ình thường là mấy, nhưng nàng sợ lạnh đã quen, gặp phải gió rét vẫn thấy buốt
giá.
“Vâng” Trân Châu đáp, “Dự định là n9gày mai bọn họ sẽ đến phủ để quần chúa chọn mẫu”
“Em đến Thượng Phục cục bảo họ, ta muốn chọn Cổ Tắc Hương Thẩm Hi Ho3̀a dặn.
Trân Châu hiểu ngay Thẩm Hi Hòa muốn dùng Cổ Tắc Hương, nàng ta cân nhắc một lúc rồi đề nghị: “Quận chúa,
ch8úng ta cũng có người trong cung cơ mà. Có lẽ Cổ Tắc Hương là người của Thái tử điện hạ”
Bọn họ biết Thái tử điện hạ thích quận chúa, nhưng rốt cuộc hai người vẫn chưa chính thức trở thành phu thê, mà
dẫu có là phu thê đi nữa thì vẫn có những việc cần đề phòng nhau, bằng không một khi xảy ra mâu thuẫn, những
việc đó sẽ thành điểm yếu trí mạng.
Đương nhiên, Trân Châu mong quận chúa và Thái tử điện hạ sẽ hòa hợp êm ấm, nhưng lòng dạ đàn ông vốn dễ đổi
dời, cẩn thận chút vẫn hơn.
“Nàng ta không phải người của Thái tử” Thẩm Hi Hòa đi được vài bước, trời chợt đổ tuyết, Trân Châu vội bung ô
che cho nàng. Thẩm Hi Hòa vươn tay ra ngoài, để cho bông tuyết lướt qua đầu ngón tay, “Nàng ta chỉ thực hiện
một cuộc giao dịch với Thái tử điện hạ mà thôi. Ta cũng có thể tiến hành giao dịch với nàng ta”
“Nô tỳ đến Thượng Phục cục ngay đây” Trân Châu đưa cán ô cho Tử Ngọc.
Nàng ta là nô tỳ, có bổn phận phân ưu với chủ tử, nhắc nhở chủ tử nếu chủ tử quên mất việc gì, nhưng nhắc nhở là
bổn phận, mà can ngăn lại là mạo phạm. Chủ tử muốn làm gì, nô tỳ chỉ cần tuân theo là được. Trong quãng thời
gian rời xa quận chúa, nàng ta đã ngộ ra điều đó. Tại Tây Bắc, quận chúa sẵn lòng để vương gia và thể tử quyết
định thay mình vì muốn hai người họ được vui khi thấy mình cần họ, dựa dẫm vào họ. Khi ấy, quận chúa hãy còn
dễ tính với người hầu kỳ hạ.
Tại Kinh thành, quận chúa không cần ai quyết định thay mình, nơi đây hiểm nguy rình rập, tựa như đi trên băng
mỏng, chỉ cần bất cẩn trong tích tắc là sẽ chết chìm dưới hồ băng. Sáng hôm sau, Hữu Ninh để viết chiều xưng tội,
bày tỏ rằng mình thân là vua mà lại tắc trách khiến tổ tiên của nhiều bách tính bị quấy nhiễu, khiến người đã khuất
không được yên bình. Chiếu thư được gửi hỏa tốc tám trăm dặm, nhanh chóng truyền đi các nơi.
Hữu Ninh để quyết định đích thân đến hoàng lăng bái tế tổ tiên để an ủi vong linh tổ tiên. Đồng thời, triều đình sẽ
thăm hỏi và đền bù tương ứng cho các nạn nhân trong án đào mộ.
Nghe nói triều đình có phụ cấp, không ít kẻ bần cùng sinh đạo tặc quyết định đào bới mồ mả tổ tiên của chính
mình, nhưng ngay từ khi triều đình còn đang thảo luận về chính sách phụ cấp, Tiêu Hoa Ung đã lường trước
chuyện này, còn đề xuất cân nhanh chóng lập danh sách nạn nhân để phục vụ công tác điều tra,
Thế là sau khi Hữu Ninh để viết chiều xưng tội, những kẻ có ý đồ đục nước béo cò đều bị trừng phạt, còn bị quan
phủ lên án gay gắt về tội bất hiếu, Chuyện này đã thu hút sự chú ý của nhiều người, nhờ vậy mà các nạn nhân thật
sự cũng dễ chịu hơn ít nhiều.
Bọn họ được triều đình công nhận là nạn nhân, triều đình hiểu được nỗi khổ của bọn họ, còn phải người an ủi và
thăm hỏi. Đám thủ phạm vô lương tâm kia dám gài thuốc nổ cả hoàng lăng, may mà triều đình đứng về phía dân
chúng, không bao che thủ phạm.
Quan phủ các nơi tích cực truyền bá tư tưởng này, nỗi bất mãn trong lòng dân chúng do án trộm mộ gây ra nhanh
chóng tiêu tan.
Thẩm Hi Hòa nghe nói có kẻ tìm cách lừa tiền trợ cấp của triều đình cũng cảm thán: “Nếu Thái tử điện hạ có thể
làm vua hắn sẽ là phúc cho bách tính” “Thái tử điện hạ mà nghe được câu này chắc sẽ vui sướng cả ngày mất” Tử
Ngọc cười nói.
Bọn họ phát hiện Thái tử điện hạ đặc biệt vui vẻ mỗi khi được quận chúa khen ngợi, chỉ cần quận chúa tán dương
đối câu, Thái tử điện hạ sẽ cười tít mắt. Càng như vậy, bọn họ càng thích Thái tử hơn, chỉ có người trân trọng quận
chúa hết mực mới có thể vui sướng đến vậy chỉ vì một câu nói của quận chúa.
Thẩm Hi Hòa quay sang nhìn bốn nha hoàn, vừa rồi chỉ có mình Tử Ngọc lên tiếng, nhưng ba người còn lại đều
cười mỉm chi, rõ ràng cũng đồng tình với nàng ta: “Nói ta nghe xem, Thái tử điện hạ có gì tốt mà cả đám đều ngả về
phía hắn vậy?”
Thẩm Hi Hòa hỏi thì hỏi vậy, nhưng các nha hoàn đều cảm nhận được nàng không giận, cũng không đùa, mà chỉ tò
mò thôi.
Cả bọn liếc nhau, sau đó Bích Ngọc mở miệng trước: “Ưu điểm của Thái tử điện hạ nhiều lắm, quận chúa muốn
nghe cái gì?”
“Nói sơ lược tất cả đi.” Thẩm Hi Hòa nói.
“Thái tử điện hạ đưa món ngon cho quận chúa, tặng quận chúa chậu bạch quả mà quận chúa thích, tìm các loại hoa
thơm cỏ lạ cho quận chúa.” Tử Ngọc đếm trên đầu ngón tay, “Thứ gì cũng chiếu theo sở thích của quận chúa, nô tỳ
có thể thấy được sự chân thành của Thái tử
“Thái tử điện hạ luôn khắc ghi những lời quận chúa từng nói, dù chỉ là vô tình buột miệng. Từ khi biết quận chúa
thích là bạch quả, Thái tử điện hạ không chỉ chế trà làm từ lá bạch quả mà em để ý nhiều bộ y phục của điện hạ
cũng thêu lá bạch quả” Bích Ngọc nén cười, quận chúa cũng có nhiều bộ y phục có hoa văn tương tự, thỉnh thoảng
hai người còn mặc y phục gần giống nhau, đứng bên nhau trông như Kim Đồng Ngọc Nữ.
Thẩm Hi Hòa nhìn Hồng Ngọc, muốn nghe ý kiến của nàng ta.
Hồng Ngọc mỉm cười tinh nghịch: “Em thích nhất là sự tín nhiệm mà Thái tử điện hạ dành cho quận chúa. Thái tử
điện hạ có tài năng xuất chúng nhưng lại không tự kiêu, dù nhiều việc Thái tử điện hạ có thể làm được nhưng cũng
không vì thế mà tùy tiện can thiệp, bắt quận chúa nghe theo ý mình”
Nghe đến đây, Thẩm Hi Hòa mỉm cười, Tiêu Hoa Ung tài ba nhưng không tự phụ, hùng mạnh nhưng không tự
cao, cao quý nhưng không kiêu ngạo. Có lẽ đây chính là lý do Thẩm Hi Hòa cảm thấy thư thái khi ở bên hắn. Nhiều
lang quân có thói khinh thường nữ lang, dù luôn miệng nói rằng yêu nhưng thường lấy cớ vì yêu, vì muốn chở che
đối phương mà bắt người ấy phải đứng sau lưng mình, làm như không có hẳn thì người ta không sống nổi.
Thẩm Hi Hòa không thích như vậy, nàng không cho rằng không có việc gì là bản thân không làm được, cũng không
cậy mạnh, nhưng nàng muốn học cách kiên cường, có trải qua rèn luyện mới có thể hiểu được bản thân, mới có thể
trở thành con người mình hằng mong muốn.
Đương nhiên mỗi người một khác, có người không thích sống mệt mỏi như vậy, song Thẩm Hi Hòa không muốn
phụ thuộc vào đàn ông, không muốn gửi gắm kỳ vọng vào bất cứ ai. Nàng không muốn phụ thân và huynh trưởng
phải nhọc lòng vì mình, lại không tin tưởng bất kỳ ai khác.
“Thái tử điện hạ tôn trọng quận chúa từ tận đáy lòng” Trước mắt, đây là điều khiển Trân Châu cảm động nhất.
Nếu thái tử điện hạ không thay lòng đổi dạ, nàng ta tin rằng một thời gian nữa, quận chúa cũng sẽ thay đổi vì hắn.
Thẩm Hi Hòa chỉ lắng nghe mà không nói một lời, vừa nghe vừa vuốt ve sống lưng Đoản Mệnh. Nàng thừa nhận Tiêu Hoa Ung là một lang quân tốt, có lẽ trên đời không còn ai tốt hơn hắn, nhưng càng như thế nàng lại càng hi vọng bọn họ có thể tương kính như tân.
Hai bên có tình cảm vừa phải, chung sống hòa hợp, hỗ trợ lẫn nhau mới có thể bên nhau cả đời, đây là kết quả tốt đẹp nhất.
Tình yêu nồng nhiệt chỉ khiến thể xác và tinh thần bị tổn thương. Trân Châu thầm than, nhìn ra bên ngoài: “Quận chúa, người của Thượng Phục cục đã đến rồi ạ.”