Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Tiêu Hoa Ung lại cười nói: “Để ta trả lời thay UU luôn, nếu nàng ta chủ động hại ta sau khi chúng ta đã thành hôn,
chắc chắn n3àng sẽ thay ta khiển trách nàng ta, phạt nặng hay nhẹ thì còn tùy nàng ta hại ta thảm đến mức nào.
Còn nếu chúng ta chưa thàn1h hôn, dù nàng ta có hại ta đi nữa, nàng cũng sẽ mặc kệ. Đương nhiên, nàng sẽ không
khiển trách nàng ta vì ta, cũng không ngă9n ta trả thù.”
Thẩm Hi Hòa mở to mắt nhìn hắn, ý cười thoáng qua nơi đáy mắt nhưng vẫn không nói một lời.
Tiê3u Hoa Ung nói rất đúng ý nàng.
“UU làm vậy vì nàng rất rạch ròi thân sơ xa gần.” Tiêu Hoa Ung nói, “Ta cũng vậy. U U 8đợi sau khi thành hôn mới
xem ta là người thân, nhưng với ta mà nói, giờ đây U U đã là người quan trọng hơn hết thảy chúng sinh trên đời.
Kẻ nào dám tổn thương đến nàng, ta có thể tự tay đầm kẻ đó!”
Ta không phải người tàn nhẫn khát máu, càng không phải người không màng tình thân.
Chẳng qua, nàng là người quan trọng nhất của ta.
Nếu có ngày người thân của ta và nàng không đội trời chung, lựa chọn của ta sẽ chỉ có mình nàng.
“Điện hạ, Chiêu Ninh không dễ gì dao động, điện hạ nên yêu quý chính mình thì hơn.” Thẩm Hi Hòa khẽ than.
Nàng cảm nhận được tấm chân tình của Tiêu Hoa Ung, cũng cảm động vì những gì Tiêu Hoa Ung đã làm cho
mình, nhưng nàng vẫn lý trí đến tột độ, thậm chí còn thấy không đáng thay hẳn vì thích phải người như mình.
Đàn ông rơi vào bể tình còn có thể thoát thân bất cứ lúc nào, có thể dạo khắp rừng hoa không dính một phiến lá rồi
ung dung rời đi.
Những phụ nữ thì khác, phụ nữ quá cố chấp, lại năng cảm tính, một khi chìm đắm trong tình yêu sẽ chẳng khác nào
đánh cược một ván sinh tử, đã thế còn là cửu tử nhất sinh.
“Ta không cần yêu quý bản thân gì cả, ta tin sau này sẽ có người yêu quý ta.” Tiêu Hoa Ung nhìn Thẩm Hi Hòa
bằng ánh mắt nóng bỏng.
Tiêu Hoa Ung lúc nào cũng khẳng định chắc nịch như thế, không biết là muốn thuyết phục bản thân hay là thật sự
tin tưởng những gì mình nói.
Thẩm Hi Hòa khẽ lắc đầu, làm lễ vạn phúc với hắn rồi dẫn bọn Trân Châu lên xe ngựa, buông rèm xe xuống, quay
sang hỏi Bích Ngọc: “Em ổn chứ?”
“Quận chúa yên tâm, nô tỳ đã uống sẵn thuốc ngừa cảm lạnh rồi, không có gì đáng ngại.” Bích Ngọc tươi tỉnh,
không có vẻ gì là mệt nhọc.
“Nô tỳ sẽ chăm sóc Bích Ngọc.” Võ công Trần Châu vốn khá hơn chút, nhưng vết bỏng của nàng ta chưa khỏi hẳn,
Mặc Ngọc trúng tên chưa lành, không thì Bích Ngọc đã không phải chịu tội, nhưng nàng ta quan tâm việc khác hơn,
“Quận chúa, liệu bọn họ có trúng kể không?”
Nếu bọn họ không mắc mưu thì Bích Ngọc xem như dã tràng xe cát.
“Chắc chắn là có.” Thẩm Hi Hòa cười rõ tươi.
Bọn họ đang cần nhau, Mục Nỗ Cáp là người cực kỳ kiêu ngạo, Thẩm Hi Hòa điều tra được hắn ta chưa từng bại
trận bao giờ, thất bại trước Tiêu Hoa Ung đã khiến hắn ta bị đả kích nặng nề, kế hoạch đã sắp đặt sẵn cũng đổ vỡ,
tâm phúc lại bị giết ngay trước mặt mình, thế nên Mục Nỗ Cáp căm hận Tiêu Hoa Ung đến tận xương tủy.
Tiêu Hoa Ung là Hoàng Thái tử của Thiên triều, sau này có muốn cũng khó lòng ra tay, hơn nữa chẳng ai biết được
gương mặt thật của Tiêu Hoa Ung, điều này càng khiến Mục Nỗ Cáp thêm điên tiết. Lâu nay hắn vẫn luôn khổ sở
vì không tài nào vạch mặt Tiêu Hoa Ung được, đành phải nghĩ cách khác.
Thẩm Hi Hòa – người duy nhất mà Tiêu Hoa Ung quan tâm chính là con đường tắt, càng khéo hơn nữa là Thẩm Hi
Hòa lại dính líu đến Thẩm Nhạc Sơn, nhất cử lưỡng tiện, vừa có thể lột mặt nạ Tiêu Hoa Ung, lại không cần tốn
nhiều công sức cũng có thể ép Thẩm Nhạc Sơn, bức tường thành thủ hộ Tây Bắc, Mục Nỗ Cáp quyết không bỏ qua
cơ hội này.
Bây giờ hắn ta chỉ thiểu một kẻ làm tay trong nữa mà thôi, hôm nay Thẩm Hi Hòa cho Dương Lăng công chúa một
số không chỉ vì muốn Mục Nỗ Cáp nhìn thấy Dương Lăng công chúa, mà còn khiến Dương Lăng công chúa không
thể từ chối kế hoạch của Mục Nổ Cáp.
Nàng đẩy Dương Lăng công chúa xuống hồ nước giữa ngày đồng tháng giá, lại khiến cho không ai tin lời nàng ta,
qua đó, Dương Lăng công chúa nhận thức được Thẩm Hi Hòa có rất nhiều tại mặt trong cung, cảm thấy trong cung
không còn an toàn với nàng ta nữa, đã vậy còn nghe Bích Ngọc ám chỉ rằng Lương Chiều dung cũng do Thẩm Hi
Hòa giết.
Dương Lăng công chúa đã sợ lại càng thêm sợ, cho đến nay cái chết của Lương Chiêu dung vẫn còn là một bí ẩn,
thể lực của Lương Chiêu dung trong cung còn lớn hơn một công chúa như nàng ta nhiều, vậy mà vẫn không thoát
được khỏi tay Thẩm Hi Hòa huống chi là nàng ta?
Chưa kể Thẩm Hi Hòa thường ở lì trong quận chúa phủ hiểm khi ra ngoài, bọn họ không có nhiều cơ hội, đương
nhiên chỉ có thể chọn tiệc sinh nhật Đại vương phi ngày mốt. Lương Chiêu dung là thân mẫu của Đại vương, chắc
chắn Dương Lăng công chúa sẽ mách việc này cho Đại vương biết.
Đại vương chưa chắc sẽ tin, nhưng dù gì việc này cũng liên quan đến mẫu thân mình, hắn sẽ không xem nhẹ, cho
dù không giúp Dương Lăng công chúa thì cũng mắt nhắm mắt mở cho qua, tựa như tác phong của hắn trong triều
vậy, lúc nào cũng tỏ vẻ không muốn dính líu đến việc gì.
Thẩm Hi Hòa muốn Đại vương dù biết Dương Lăng công chúa muốn đối phó với nàng mà vẫn làm ngơ trước
những việc sắp xảy ra tại Đại vương phủ vào ngày mốt, có vậy nàng mới rảnh tay đối phó với Dương Lăng và Mục
Nỗ Cáp, tránh bị Đại vương xen vào làm hỏng chuyện.
Xét về tâm cơ, Thẩm Hi Hòa chưa từng nghĩ mình thua kém Tiêu Hoa Ung.
Trong lúc nàng đang trên đường quay về quận chúa phủ, tại dịch quân của Hồng Lư tự, Mục Nỗ Cáp nhận được tin
tức từ gã nội thị bị mình mua chuộc. Thẩm Hi Hòa cố tình làm lớn chuyện thành thử trong cung ngoài cùng ai cũng
biết, bao gồm chuyện Dương Lăng công chúa vu cáo Thẩm Hi Hòa cũng chẳng phải bí mật gì.
“Vương tử, ngài cân nhắc kỹ càng.” Thuộc hạ của Mục Nỗ Cáp khuyên can. Hắn cho rằng ra tay ngay trong Kinh
quá mạo hiểm, bọn họ không có nhiều người, nếu lớn chuyện chỉ e khó mà thoát khỏi vòng vây được.
“Người ra tay là công chúa của bệ hạ, chúng ta cũng chỉ là nạn nhân mà thôi.” Mục Nỗ Cáp cười, cặp mắt xanh, sâu
hoắm, sáng quắc, “Ta nghe nói bệ hạ muốn gả vị quận chúa này cho Hoàng Thái tử, hắn ta là
người gian manh xảo trá, biết náu mình trong bóng tối, có thể âm thầm ra tay bất cứ lúc nào. Ta không tin khi biết
người phụ nữ của mình bỗng chốc biến thành người phụ nữ của người khác mà hắn ta vẫn tiếp tục giả vờ được!”
“Vương tử, chúng ta đang ở trong Kinh, chọc giận Hoàng Thái tử là rất nguy hiểm.” Gã thuộc hạ vẫn băn khoăn.
“Bệ hạ sẽ bảo vệ chúng ta, chỉ cần ta cưới con gái của Thẩm Nhạc Sơn, ông ta sẽ không thể trấn thủ Tây Bắc được
nữa, quả đúng ý bệ hạ còn gì.” Mục Nỗ Cáp đã suy xét thỏa đáng, “Ngươi cũng không phải lo chuyện quay về, có
vị quận chúa này đồng hành, Thái tử sẽ không dám trắng trợn truy sát đâu.”
“Vương tử..” “Thôi được rồi, ta phải đi gặp vị công chúa hận Chiêu Ninh quận chúa thấu xương đã.” Mục Nỗ Cáp
muốn xem thử vị công chúa này có năng lực đến đâu rồi mới quyết định có nên hợp tác với nàng ta hay không.
Hiện tại, Dương Lăng công chúa đã sợ Thẩm Hi Hòa đến mức chỉ cần chợp mắt là mơ thấy ác mộng. Trong mơ, vô số gương mặt dữ
tợn của Thầm Hi Hòa dệt nên một chiếc lưới khổng lồ bao trùm lấy nàng ta, siết chặt lấy nàng ta, khiến nàng ta không thở nổi.
Nàng ta biết một khi Thẩm Hi Hòa tiết lộ cho mình biết về cái chết của Lương Chiều dụng thì sẽ không bỏ qua cho mình nữa, dù
mình có khai ra kẻ chủ mưu cũng thế. Nàng ta và Thẩm Hi Hòa đã rơi vào tình thế một mất một còn.
Đúng lúc này, bỗng có người nhắn cho nàng ta một địa điểm cùng với một câu vòn vẹn thể này: có thề giúp nàng giải quyết vấn đề
nan giải trước mắt.
Dương Lăng công chúa tựa như người chết đuối vớ được cọc, trong thời khắc sinh tử này, không cần biết người nhắn là ai, miễn là
người đó có thể giúp nàng ta thoát khỏi Thẩm Hi Hòa, dù thế nào nàng ta cũng phải đi gặp một lần!