Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Bộ Sơ Lâm thẳng thắn biểu đạt ý định quy thuận nàng và Tiêu Hoa Ung.
“Ta không muốn trở thành kẻ địch của muội, vả lại muội là người du3y nhất có thể giúp ta rút lui bình yên” Bộ Sơ
Lâm chỉ tin Thẩm Hi Hòa, những người khác mà giành được ngai vàng thế nào chẳng lấy nhược điểm n1ày để uy
hiếp nàng ta, “Muội đã chọn hắn thì ta và muội sẽ là đồng hội đồng thuyền”
Thẩm Hi Hòa biết nếu Bộ Thác Hải không cho phép, B9ộ Sơ Lâm sẽ không nói vậy. Nàng vốn đã đủ lo về Tây Bắc
và phụ huynh rồi, nay lại có thêm Bộ Sơ Lâm và Thục Nam nữa, nàng có cảm giác gánh nặn3g trên vai càng nặng
nề hơn: “A Lâm, ngộ nhỡ ta chọn sai thì sao?”
Trước kia, Thẩm Hi Hòa không sợ, trái lại nàng rất tự tin, cứ nghĩ 8dù mình và Tiêu Hoa Ung trở mặt thì phần
thắng của đôi bên cũng ngang ngửa nhau, giờ nàng không dám chắc nữa.
“Đã có chuyện gì à?” Bộ Sơ Lâm nhạy cảm phát hiện thái độ của Thẩm Hi Hòa với Tiêu Hoa Ung đã thay đổi,
không còn thong dong như lúc trước, “Thái tử điện hạ đã phụ bạc muội phải không?” Bộ Sơ Lâm cho rằng Tiêu
Hoa Ung đã làm chuyện có lỗi với Thẩm Hi Hòa nên nàng mới có thái độ nghiêm trọng như vậy. “Điện hạ không
làm gì gây hại đến ta cá” Thẩm Hi Hòa trầm ngâm chốc lát rồi nói, “Nhưng càng ngày ta càng thấy Thái tử điện hạ
thật khó lường, sau này nếu phải giao tranh với hắn, chỉ e phần thắng của ta sẽ không lớn”
“Không dùng muội giao tranh với hắn làm gì?” Bộ Sơ Lâm chau mày, “UU, muội không biết mình rất đẹp sao?
Muội chưa từng nghĩ đến chuyện chinh phục Thái tử điện hạ, để hắn say mê muội cả đời à?”
“Ngươi muốn ta lấy sắc hầu người ư?” Thẩm Hi Hòa đanh mặt.
Nàng ghét nhất là lấy sắc hầu người, vì sao phụ nữ chỉ có thể dùng nhan sắc để đánh đổi lấy thứ mình cần cơ chứ?
“Muội hiểu lầm rồi, ui da.” Bộ Sơ Lâm cuống quýt giải thích, bất cẩn đụng vào vết thương, đau tái mặt, “Ta không
có ý đó, với lại người tài trí như Thái tử điện hạ hắn cũng không say mê sắc đẹp bề ngoài, hắn thích muội nhất định
là thích ưu điểm nào khác, muội cứ phát huy sở trường là được.”
“Sau đó cả đời chỉ chăm chăm nghiên cứu làm thế nào để càng ngày càng hấp dẫn, có thể khiến đàn ông lưu luyến
không rời hả?” Thẩm Hi Hòa cười nhạo, “A Lầm tưởng mình là đàn ông thật rồi. Ta sẽ không thay đổi bản thân chỉ
để lấy lòng một gã đàn ông, thà ta đường đường chính chính quyết chiến một trận sinh tử với hắn chứ không luồn
cúi như vậy được.”
“U U, ta cũng không có ý đó” Bộ Sơ Lâm lúng túng, không biết diễn đạt ý nghĩ của mình thể nào, “Ta chỉ nghĩ, Thái
tử điện hạ có tình cảm với muội, vậy thì muội hãy chân thành đáp lại tình cảm của hắn, hai người kề vai sát cánh
bên nhau, làm một đôi uyên ương hạnh phúc. Muội hãy xem hắn quan trọng như người thân, đồng thời khiến hắn
cũng trân trọng mình như thế, vậy thì hắn sẽ luôn lắng nghe ý kiến của muội, đương nhiên sẽ không làm việc gì
khiến muội phải buồn lòng”
Sắc mặt Thẩm Hi Hòa dịu đi: “A Lâm, trong quan điểm của ta, tình cảm là phải tự nhiên, là nước chảy thành sông.
Có là có, không là không, không thể vờ như tình sâu nghĩa nặng để đạt được ý đồ. Chẳng ai ngốc đến mức không
phân biệt được thật lòng giá ý cả”
Ban đầu, nàng muốn thu hút sự chú ý của Tiêu Hoa Ung để đạt được mục đích gả vào Đông cung, nhưng điều đó
không có nghĩa là giả vờ yêu hắn. Chẳng qua nàng chỉ phô bày ưu thế của mình với Tiêu Hoa Ung, đồng thời
truyền đạt ý tứ của mình, để Tiêu Hoa Ung cũng cảm thấy nàng là lựa chọn thích hợp nhất dành cho hắn.
“Ta đâu có bảo muội giả vờ.”
“Nhưng ta không có tình cảm gì với hắn cả” Thẩm Hi Hòa ngắt lời Bộ Sơ Lâm.
Bộ Sơ Lâm ngạc nhiên: “Đã không thích, sao muội còn gả cho hắn?”
“Trên đời có bao nhiều người thành hôn vì tình chứ?” Thẩm Hi Hòa hỏi ngược lại.
Bộ Sơ Lâm á khẩu.
Đúng vậy, ai sống trên đời cũng thành hôn theo lệnh của phụ mẫu, lời của mỗi mai, nhà nào châm chước thì cho đôi
bên gặp mặt một lần, cùng lắm là được phép trò chuyện, hẹn nhau đi chơi, mà còn phải có mặt huynh muội trong
nhà.
Nhà nào nghiêm khắc thì trước khi tân lang vén khăn đội đầu của tân nương, đôi bên sẽ không biết được bạn đời
tương lai xấu đẹp béo gây ra sao.
Quý nữ như bọn họ càng không được yêu đương trước khi thành hôn, ngộ nhỡ làm ra những chuyện mù quáng vì
tình thì có khi cả gia tộc phải chịu vạ lây.
“UU, Thái tử điện hạ có biết chuyện này không?” Bộ Sơ Lâm lo lắng. “Biết, ta không giấu gì hắn cả” Thẩm Hi Hòa
gật đầu.
Bộ Sơ Lâm trố mắt: “Hắn biết mà còn muốn cưới muội à? Nếu sau này hắn không cam tâm, vì yếu sinh hận thì
muội biết làm thế nào cho phải?”
“Liên quan gì đến ta?” Thẩm Hi Hòa chẳng bận tâm, “Ta nào ngăn cản được hắn? Ta chỉ muốn phu thể tôn trọng
nhau là đủ rồi, hắn lại không chịu. Nếu hắn cứ ngoan cổ như thế, về sau hắn sẽ cầu mà không được, biết khó mà lui
hay là sinh lòng thù hận thì còn phải xem phẩm hạnh của hắn thế nào.
Hôm nay ta nói chuyện này với ngươi là để người cân nhắc lần nữa rồi hẵng lựa chọn, bởi việc này liên quan đến sự
tồn vong của cả Bộ gia.
Nếu người vẫn muốn cùng tiến cùng lùi với ta thì tự suy xét xem sau này nên có thái độ thế nào với Thái tử điện
hạ”
Thẩm Hi Hòa muốn nói cho rõ ràng, kẻo Bộ Sơ Lâm hiểu lầm nàng và Tiêu Hoa Ung yêu nhau thắm thiết rồi đâm
ra không đề phòng hắn. Nếu bởi vậy mà Thục Nam và Bộ gia bị hại, nàng sẽ áy náy cả đời. “Muội nghĩ..” Nghe
Thẩm Hi Hòa nói vậy, Bộ Sơ Lâm càng lo lắng tợn, “Thái tử điện hạ cưới muội hòng lôi kéo Tây Bắc về phe mình,
bớt được một mối họa ngầm để tập trung vào cuộc chiến tranh giành ngai vàng trên triều đình”
“Cũng không thể kết luận thế được” Thẩm Hi Hòa cảm thấy nói vậy thì bất công với Tiêu Hoa Ung quá, “Năm ấy,
lúc bệ hạ bị đày đến Tây Bắc, ta nghĩ ông ta từng thật lòng biết ơn tổ phụ và phụ thân ta”
Bộ Sơ Lâm hiểu ý: “Lòng người dễ đổi, có thể bây giờ Thái tử điện hạ thật lòng thật dạ, nhưng nào ai đoán được
ngày sau, một khi hắn ngồi lên ngai vàng, không còn là hoàng Thái tử nữa mà là vua một nước, biết đâu thân phận
thay đổi thì tâm tư cũng thay đổi theo”
Đây cũng là chuyện thường tình. Lúc còn là một vị hoàng tử bị lưu đày, Hữu Ninh đế thật lòng cảm kích Thẩm gia
chia tay giúp đỡ, bất chấp nguy cơ bị Tiên để căm ghét, nhưng khi ông ta trở thành Hoàng đế thì suy nghĩ của ông
ta lại thay đổi. Cũng không thể nói Hữu Ninh để vong ân phụ nghĩa được, dù gì ông ta cũng đã ban cho Thẩm gia
vinh hoa phú quý trong suốt hai mươi năm mình đăng cơ, từ góc nhìn của để vương thì như vậy đã đủ đền đáp ân
nghĩa năm đó.
Bây giờ ông ta không còn là một hoàng tử bị lưu đày nữa, ông ta sắp thành một vị Hoàng đế thống nhất sơn hà!
“UU, càm ơn muội đã nhắc nhờ ta” Không có Thẩm Hi Hòa, chỉ e nàng ta không thế suy xét tường tận được đến thế. “Ngươi nhớ chú
ý dưỡng thương” Thẩm Hi Hòa nói, “Tốt nhất là người hãy làm rõ với Thôi Thiếu khanh đi, cứ dây dưa thế này không tốt cho cả đôi
bên.” Thẩm Hi Hòa tính tình quyết đoán, nàng không thích cách xử sự trốn tránh và mềm yếu như thế. Có điều đây là việc riêng của
Bộ Sơ Lâm và Thôi Tấn Bách, nàng chỉ nêu ý kiến của mình, còn nghe hay không là tùy Bộ Sơ Lâm.
Bộ Sơ Lâm tiếp thu lời khuyên của Thẩm Hi Hòa: “Ù, ngày mại nếu hắn vẫn đến, ta sẽ nói rõ với hắn”
Nói đoạn, thấy Thẩm Hi Hòa đứng dậy định đi về, Bộ Sơ Lâm lúng búng: “UU nhất bên trọng nhất bên khinh, lúc trước Thái tử bị
thương, muội còn chuẩn bị thức ăn cho hắn.”
Thẩm Hi Hòa lườm nàng ta: “Hắn sắp thành người đầu gối tay ấp với ta, ngươi dựa vào đâu mà so bì với hắn?”