Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Cho dù Thái hậu làm vậy là để tạo cơ hội cho nàng và Tiêu Hoa Ung gặp mặt đi nữa thì nàng vẫn sẽ đi.
Tin đồn về tiệc xuân đã âm ỉ từ lâu, n3guồn tin xuất phát từ trong cung nên hắn không phải là giả, không được bề
trên cho phép thì ai dám tiết lộ chuyện trong cung lung tung cơ chứ? Chẳ1ng qua là tin tức được rò rỉ sớm chút để
các nữ lang phương xa có thể đến kịp.
Tiệc xuân là dịp làm mai cho hoàng thân quốc thích, là cơ h9ội tốt để các nữ lang con nhà quan lại bay lên cành cao,
thành thử bọn họ sẽ dốc sức thúc đẩy.
Thái hậu mời không nhiều lắm, chủ yếu là co3n cháu nhà công huân hoặc là con gái của các quan viên từ tam phẩm
trở lên, đại khái là các ứng viên được Thái hậu nhắm đến cho vị trí cháu dâu tư8ơng lai. Nếu không có gì ngoài dự
kiến, những người này sẽ tháp tùng Thái hậu trong tiệc xuân sắp tới.
Điều khiển Thẩm Hi Hòa ngạc nhiên là Thái hậu gọi cả Thẩm Anh Nhược đến. Thấy Tam công chúa ngồi bên cạnh
Thái hậu, Thẩm Hi Hòa nheo mắt. Thẩm Anh Nhược ngồi kề nàng ta, từ đầu chỉ cuối vẫn luôn nhã nhặn mỉm cười.
“Chiêu Ninh, tiệc xuân lần này giao cho con lo liệu được không?” Thái hậu chợt hỏi. Thái hậu vừa dứt lời, mọi
người đồng loạt chú mục vào Thẩm Hi Hòa Vinh quý phi ngồi bên cạnh Thái hậu vẫn tươi cười như cũ.
Có điều, ánh mắt mọi người nhìn hai người họ lại không giống nhau.
Yến tiệc trong cung thì chỉ có người trong cung mới có tư cách lo liệu, nhưng tuyệt đối không thể qua mặt người
quản lý lục cung.
Năm xưa, Hữu Ninh để muốn trấn an các công thần danh tướng, để bọn họ tin tưởng dù ban đầu bọn họ phò tá
Khiêm vương chứ không phải ông ta thì ông ta cũng sẽ không được chim bẻ ná, được cá quên nơm, thế nên mới
đây có nguyên phối vì cứu mình mà chết để lập Tiêu Hoa Ung làm Thái tử, còn thể từ nay về sau sẽ không lập hậu.
Thứ nhất là để văn võ bá quan thấy ông ta là người coi trọng tình nghĩa, thứ hai là để đảm bảo vị trí Đông cũng sẽ
không lay động, bởi lẽ không có Hoàng hậu thì sẽ không có đích tử nào khác. Thế là trong suốt hai mươi năm nay,
ban đầu hậu cung do Thái hậu quản lý, đến khi Tiêu Hoa Ung rời cung năm lên tám, Thái hậu theo cùng, quyền
quản lý hậu cung được giao cho Vinh quý phi suốt một giáp liền.
Lẽ ra di nương không thể quán xuyến việc nhà, bình thường nếu chủ mẫu qua đời, gia chủ lại chưa tục huyền thì sẽ
để trưởng bối của mình lo liệu, không thì để đích tức hoặc đích nữ đảm đương.
Nhưng hoàng gia lại khác, tuy Vinh quý phi không phải chính thế nhưng cũng là trưởng bối, hai con trai của bà ta
là thân vương, sau này chẳng lý nào lại để bà ta phải dưới quyền vãn bối cả, vì vậy để Vinh quý phi hay Thẩm Hi
Hòa quản lý hậu cung đều hợp tình hợp lý.
Thái hậu đột ngột hỏi vậy rõ ràng có ý làm theo quy củ xưa nay là coi trọng dòng đích, nhân buổi tiệc xuân lần này
để Vinh quý phi chuẩn bị tinh thần. “Thái hậu coi trọng con quá rồi, Chiêu Ninh chưa từng lo liệu yến tiệc quy mô
lớn thế này, con còn phải học hỏi nhiều lắm” Thẩm Hi Hòa từ chối khéo.
Nàng sẽ không chắp tay nhường thứ vốn thuộc về mình cho người khác, nhưng nàng và Tiêu Hoa Ung vẫn chưa
thành hôn, đây không phải việc nàng nên làm. Quan niệm của Thẩm Hi Hòa rất rạch ròi, giữ chức vụ gì thì làm
đúng phận sự của chức vụ đó.
Thái hậu tươi cười hiền từ “Cũng phải, vậy tiệc xuân lần này vẫn phải phiền Quý phi vất vả một phen, sau này
Chiêu Ninh và Thất Lang thành hôn, Quý phi có thể cùng bà lão này hưởng phúc rồi” “Có thể bầu bạn cùng Thái
hậu, thân thiếp cầu mà không được ấy chứ” Vinh quý phi kính cẩn vâng lời Thái hậu, sau đó quay sang Thẩm Hi
Hòa, “Sau này quận chúa có gì không hiểu cứ đến tìm ta, ta quyết không giấu giếm gì
Thẩm Hi Hòa đứng dậy, đoan trang làm lễ với Vinh quý phi. Thấy đôi bên không đấu võ mồm như tưởng tượng,
vài nữ lang đang ngồi đó có phần thất vọng.
Thái hậu ngước nhìn Thiên Viên đang lấp ló ngoài cửa, vừa cười vừa lắc đầu: “Thằng bé này, ta muốn giữ Chiêu
Ninh lại thêm một lát cũng không được. Chiêu Ninh à, con còn không mau đi đi, ta không muốn dẫn con theo để
rồi bị Thất Lang oán trách đầu”
Thái hậu mở lời trêu ghẹo, ai nấy đều không nhịn được cười, có nữ lang to gan còn nhìn Thẩm Hi Hòa bằng ánh
mắt mập mờ.
Thẩm Hi Hòa thản nhiên làm lễ cáo từ Thái hậu rồi lui ra khỏi đại điện.
Phải ngồi một chỗ với mấy người này thì nàng thà đi gặp Tiêu Hoa Ung còn hơn. Đến Đông cung, Thẩm Hi Hòa
thấy Tiêu Hoa Ung mặc áo choàng viền lông cáo đứng đợi sẵn ngoài cửa, vẻ mặt trông ngóng.
Vẫn là cảnh cũ người xưa, nhưng hoàn cảnh này đã khác. Hai cây phong vẫn đỏ rực như ngày nào, có điều không
tràn trề nhựa sống như lúc mới gặp ngày thu mà tiêu điều hơn hẳn.
“Nàng đã đến rồi, ta cứ ngỡ nàng sẽ không đến.” Vẫn là câu nói ấy, nhưng lúc trước hắn nói với vẻ tủi thân, sợ
nàng đến muộn, mà nay giọng điệu lại mừng rỡ đan xen chút thấp thỏm, lo nàng không đến. “Điện hạ đã mời, tất
nhiên Chiêu Ninh sẽ đến” Thẩm Hi Hòa làm lễ. “Mấy ngày nay ta rất muốn gặp nàng nhưng lại không dám mời, sợ
nàng từ chối” Ánh mắt Tiêu Hoa Ung sáng lấp lánh. Chỉ cần nàng không đề cập đến chuyện hủy hôn, hắn sẽ luôn
ôn hòa và dè dặt khi ở trước mặt nàng. Nếu nàng bỏ hẳn mà đi thì đó mới là đạp lên ranh giới cuối cùng của hắn.
“Điện hạ, Chiêu Ninh không phải người thích trốn tránh” Thẩm Hi Hòa nói, “Chiêu Ninh có thể thích nghi với bất
cứ hoàn cảnh nào, không phải chuyện gì cũng được như ý mình, nếu sự tình đã không thể thay
đổi thì nên đón nhận việc ấy bằng cách nào đó để bản thân được thoải mái nhất có thể”
“Vậy gả cho ta là một việc không thể thay đổi, U U sẽ làm thế nào để được thoải mái đây?” Tiêu Hoa Ung cười hỏi.
“Chiêu Ninh từng nói với điện hạ rồi mà, Chiêu Ninh sẽ là một thể tử tốt” Thẩm Hi Hòa đáp.
“Cử án tề mi? Tương kính như tân?” Tiêu Hoa Ung bật cười vui vẻ.
Phản ứng của Thẩm Hi Hòa tốt hơn hẳn nghĩ rất nhiều, thì ra quay về như lúc ban đầu theo lời nàng nói chẳng qua
là nàng sẽ làm tròn bổn phận thê tử, làm một Thái tử phi chuẩn mực như nàng mong muốn, chút dịu dàng dành
cho hắn sẽ không còn nữa. Tiêu Hoa Ung không sợ điều này, hắn đã có thể khiến nàng rung động một lần thì cũng
có thể làm được lần thứ hai, có điều lần này nàng sẽ đề phòng hắn hơn trước mà thôi.
“Vâng” Thẩm Hi Hòa không biết vì sao hắn chợt hớn hở thế kia, mà cũng chẳng muốn phỏng đoán tâm tư của hắn
nữa.
“Ta cũng từng nói với UU rồi, ta sẽ không vừa lòng với chừng ấy” Tiêu Hoa Ung thấy cả người như ấm lại.
Thiên Viên thở phào nhẹ nhõm, thầm reo vui: Sau cơn mưa trời lại sáng, sau cơn mưa trời lại sáng, A Di Đà Phật!
“Điện hạ không vừa lòng cũng được thôi, chúng ta ai lo phần nấy” Thẩm Hi Hòa nghiêm nghị nói.
Tiêu Hoa Ung nhanh chân bước lại gần Thẩm Hi Hòa, nhìn nàng chăm chú bằng đôi mắt sáng lấp lánh như ánh
sao, sâu thẳm tựa biển cả: “UU, nàng quả là một nữ lang bí ẩn, chính vì vậy mới khiến ta mê đắm đến thế này”
Hằn cứ ngỡ nàng sẽ oán trách, sẽ chán ghét mình, sẽ làm ầm î, nhưng nàng luôn luôn nằm ngoài dự đoán của hắn. Nàng luôn giữ
được sự tình táo và lý trí, không bao giờ oán hận người khác vì những sự đã rồi.
Trên đời sao lại có một nữ tử như thế, xinh đẹp, đáng yêu, cuốn hút nhưng lại không nhận thức được điều đó.
“Cảm ơn điện hạ đã khen ngợi, ta có cần khen lại điện hạ một
“Ha ha ha.” Tiêu Hoa Ung không kìm được mà phá lên cười.
câu cho phái phép không?” Thẩm Hi Hòa hỏi.