Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
để ta đưa nàng về phủ” Sau khi ăn xong, Tiêu Hoa Ung nói.
“Điện hạ..”
“Cứ để Thiên Viên nói ta đã tỉnh lại, nhưng m3ắt vẫn còn khó chịu, muốn hồi cung, tiện đường đưa nàng về phủ”
Tiêu Hoa Ung quyết định, “Không phải là ta xem thường năng lực của1 UU, nhưng không tận mắt thấy U U về
phủ, lòng ta không yên tâm”
Hắn đã sắp xếp ổn thỏa thì Thẩm Hi Hòa cũng không tranh c9ãi làm gì. Tiêu Hoa Ung dẫn theo đám người Hữu
Ninh đế để lại rồng rắn hồi cung, dọc đường đi vòng qua quận chúa phủ, tự mình đưa 3Thẩm Hi Hòa đến tận cổng,
nhìn quản gia Thẩm Khánh và Mạc Viễn đưa nàng vào trong phủ rồi mới tiếp tục lên đường.
“Mấy ngà8y nay phải cẩn thận một chút. Vào phủ, Thẩm Hi Hòa căn dặn mọi người.
Cho dù tình hình là như phỏng đoán của nàng hay của Tiêu Hoa Ung thì cũng rất bất lợi cho nàng.
“Quận chúa, đêm nay để nô tỳ ngủ cùng quần chúa đi.” Mặc Ngọc nói.
Thẩm Hi Hòa khẽ gật đầu, không dám khinh suất, chẳng những để Mặc Ngọc kê một chiếc giường cạnh giường của
nàng mà còn đem Đoản Mệnh vào phòng, ban đêm Đoản Mệnh còn tỉnh ngủ hơn Mặc Ngọc và Mạc Viên nhiêu.
“Người bên y quán đã rút lui cả rồi chứ?” Thẩm Hi Hòa hỏi.
Một tháng trước, Thẩm Hi Hòa đã thu mua y quán mà Dương Lăng công chúa và Mục Nỗ Cáp đi vào do bị lừa.
Chủ cũ của y quán này không tinh thông y thuật, trong y quán không có y sự giỏi nên chỉ bán dược liệu, dần dà thu
không đủ chi nên mua lại cũng dễ.
Có điều, mấy năm nay ông ta vẫn luôn trông coi tổ nghiệp, không chủ động treo biển rao bán nên mới không có ai
hỏi mua.
“Nhờ có vụ Thái tử điện hạ nên bọn họ có dư dả thời gian, đã ra khỏi thành cả rồi, quan phủ có muốn truy lùng
cũng không được. Trân Châu đáp.
Mua bán hiệu thuốc cần làm giấy tờ chuyển nhượng, phải có hộ tịch và giấy thông hành. Người đứng tên trên giấy
tờ cũng là người của bọn họ. Một tháng trước, người này mua lại y quán nhưng chưa từng mở cửa kinh doanh mà
quay về quê, ở đó có nhân chứng có thể làm chứng hắn không có mặt tại Kinh đô trong quãng thời gian này.
Mặt khác, y quán đã đóng cửa từ trước đó nửa tháng, trong nửa tháng đó không hề mở cửa một ngày nào. Hôm
nay là ngày thi đấu mã cầu ai rảnh rỗi đều đi xem thi đấu ai không rảnh thì chẳng đi ngang qua một y quán hẻo
lánh làm gì.
Mạc Viễn cũng rất cẩn thận, xác nhận không ai thấy y quán mở cửa, dù Mục Nỗ Cáp có bị bắt và khai ra y quán thì
cũng không khớp, chứng tỏ hắn ta nói dối, càng có thể chắc chắn hắn ta đã giết Dương Lăng công chúa. “Các sứ
thần Đột Quyết đã bị bệ hạ phái người trông chừng trong dịch quán của Hồng Lư tự” Trân Châu nói thêm.
Dù hiện tại Mục Nỗ Cáp bị nghi ngờ là bỏ trốn nhưng còn chưa có kết quả điều tra cuối cùng nên Hữu Ninh đế vẫn
tôn trọng sứ thần, chỉ giam lỏng trong dịch quán chứ không bắt giam vào nhà lao.
“Quận chúa, sao Mục Nỗ Cáp lại bỏ trốn chứ?” Bích Ngọc nghĩ mãi không hiểu, “Hắn bỏ trốn khác nào thừa nhận
mình đã giết người?”
“Mục Nỗ Cáp không ngốc, khi hít phải mê hương ngất đi, hắn ta đã biết mình khó lòng thoát được cái bẫy này”
Thẩm Hi Hòa vừa quay về viện tử vừa nói, “Hắn vừa tỉnh lại đã bị người ta tố cáo rằng tận mắt chứng kiến hắn giết
Dương Lăng công chúa, hết đường chối cãi, có ở lại cũng là ngồi chờ chết, nay có người trợ giúp, đương nhiên hắn
sẽ trốn rồi, trốn được thì vụ án sẽ thành án chưa giải quyết. Đột Quyết chỉ cần khăng khăng cho rằng Mục Nỗ Cáp
bị Hữu Ninh đế giết, sau đó dàn dựng thành bỏ trốn, thế là không thể kết luận được chuyện này ai đúng ai sai. Từ
đó, hai bên xem như mạng đền mạng, nhiều khả năng không cần giao chiến”
“Sao bệ hạ có thể chấp nhận lấy mạng đền mạng kiểu đó được?” Con gái mình bị giết, nghi phạm là vương tử Đột
Quyết lại bỏ trốn, vậy mà còn bị người ta nói rằng mình đã giết người báo thù, quá ức chế.
“Không thì sao nào?” Thẩm Hi Hòa nhếch môi cười, “Sau khi án mạng xảy ra, Mục Nỗ Cáp ngoan ngoãn bị bắt
không hề kháng cự, sau đó lại mất tích tại Kinh Triệu phủ, không thấy tăm hơi trong Kinh. Cho dù có xác định
được Mục Nỗ Cáp là hung thủ giết người và xử tử thì cũng phải trao trả thi thể hắn cho Đột Quyết chứ”
Chiêu này vừa giúp Mục Nỗ Cáp thoát thân, vừa khiến Hữu Ninh đế đuối lý.
Nghĩ vậy, Thẩm Hi Hòa cũng không lo Mục Nỗ Cáp sẽ tìm mình. Hắn ta xuất hiện tức là thừa nhận mình đã bỏ
trốn. Hắn ta khôn hồn thì nên ngậm bồ hòn, nghĩ cách ra khỏi thành, rời khỏi Kinh đô mới phải.
Có điều, từ nay về sau hắn sẽ phải làm một người chết, dù có trốn về Đột Quyết cũng phải sống trong bóng tối, kẻo
Hữu Ninh đế mà phát hiện tung tích của hắn thì sẽ đòi Đột quyết giao hắn
ra.
Để xem Mục Nỗ Cáp có cam tâm không, nghĩ đến đây, Thẩm Hi Hòa phân phó: “Cho người theo dõi cổng thành”
Nếu Mục Nỗ Cáp chấp nhận ẩn nhẫn thì sẽ tìm cách ra khỏi thành càng sớm càng tốt.
Không chỉ mình Thẩm Hi Hòa nghĩ được chuyện này, Tiêu Hoa Ung bình tĩnh ngẫm lại sự việc cũng ý thức được.
Sau khi hồi cung, hai mắt hắn bị băng kín, thái y nói tạm thời hắn chưa thể nhìn thấy, có bình phục được không còn
phải đợi vài ngày cho độc tố tan hết rồi mới kết luận được.
“Thất Lang yên tâm, trẫm sẽ đòi lại công bằng cho con” Hữu Ninh đế đến thăm Tiêu Hoa Ung trước.
“Phụ hoàng, nhị thần nghe nói Ngũ muội… khụ khụ khụ..” Giọng Tiêu Hoa Ung đượm vẻ buồn thương, “Chuyện
của nhi thần cứ từ từ cũng được, không thể để Ngũ muội phải chết oan uổng.”
Hữu Ninh đế cũng sầu muốn chết, dạo gần đây hết chuyện này đến chuyện khác, con trai bị người ta hạ độc, có
nguy cơ bị mù, con gái thì bỏ mạng ngoài cung, hung thủ chưa biết tung tích. “Trẫm đã sai Tú Y sứ điều tra chuyện
Dương Lăng rồi” Hữu Ninh đế nói, “Con không phải lo, cứ yên tâm tịnh dưỡng, thái y lệnh nói mắt con vẫn có thể
chữa được, đừng nản chí”
Tiêu Hoa Ung che lấy hai mắt, gương mặt tái nhợt nở nụ cười nhạt: “Nhi thần không sao cả, cho dù có mù thật thì
sau này hạn chế ra khỏi phủ là được” Hắn nói hạn chế ra khỏi phủ chứ không phải hạn chế ra khỏi Đông cung, tuy
rằng giọng điệu bình thản, dường như cam chịu chẳng chút so đo, nhưng lại khiến người khác nghe mà đau lòng.
Hữu Ninh đế nói: “Chỉ cần chú ý điều dưỡng chắc chắn sẽ không sao”
“Phụ hoàng, Vì sao Mục Nỗ Cáp muốn giết Dương Lăng?” Tiêu Hoa Ung đổi đề tài, “Liệu có hiểu lầm gì chăng?”
“Đã lục soát được thuốc trong cung Dương Lăng, nó đã đầu độc Mục Nỗ Cáp.” Hữu Ninh đế không nói rõ là thuốc
gì. Một khi đã có manh mối, Hữu Ninh đế muốn điều tra thì sẽ tra được ngay, cho dù Mục Nỗ Cáp khiến ông ta
hoài nghi Tiêu Hoa Ung nhưng Hữu Ninh đế không cho rằng vụ việc này là do Tiêu Hoa Ung muốn diệt khẩu Mục
Nỗ Cáp mà nên.
Tiêu Hoa Ung sẽ không dùng tính mạng của Dương Lăng công chúa để gài bẫy Mục Nỗ Cáp, nếu hắn muốn ra tay với Mục Nỗ Cáp
thì chắc chắn sẽ trực tiếp tìm hẳn ta, cho dù không độc không phải trượng phu nhưng ra tay thế kia thì chẳng đàn ông chút nào.
Trực giác mách bảo Hữu Ninh để đây không phải tác phong hành sự của con trai mình.
“Sao Dương Lăng lại xuất cung?” Tiêu Hoa Ung hỏi tiếp. “Mục Nỗ Cáp hẹn nó ra ngoài, xem ra Mục Nỗ Cáp biết mình bị Dương
Lăng bỏ thuốc nên mới hẹn con bé ra ngoài gặp mặt” Hữu Nnh đế chau mày.
Lần trước Mục Nỗ Cáp viết thư hẹn ngày giờ gặp mặt gửi Dương Lăng công chúa đã giúp Thầm Hi Hòa biết được nét chữ và loại
giấy hắn thường dùng. Nàng bèn bắt chước nét chữ hắn viết một lá thư, sau khi Dương Lăng công chúa xuất cung thì đưa lọ thuốc và
lá thư vào cung của Dương Lăng công chúa.