Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Nghe vậy, Hữu Ninh đế sa sầm mặt: “Vương Chính, người nghĩ mọi chuyện đều do Thái tử gây nên? Nếu vậy bây
giờ trẫm còn có thể đứng trước mặt n3gười à?”
Vương Chính cũng không giải thích được, Thái tử có thể là kẻ chủ mưu của một hai vụ, nhưng chắc chắn không thể
đứng sau toàn1 bộ vụ việc được, nếu thật là vậy thì hắn đã đủ sức mưu sát Hữu Ninh đế rồi đăng cơ một cách danh
chính ngôn thuận rồi.
“Bệ hạ, chí í9t thì vụ đầu độc Thái tử trong sân thi đấu mã cầu tuyệt đối không phải do Nhị Lang làm” Vương
Chính đành tìm cách cứu tôn tử trước.
“3Vương Nhị Lang đã đập đầu vào tường tự sát trong lao rồi.” Hữu Ninh đế lạnh nhạt nói, “Vương gia là thế gia,
luôn coi trọng thanh danh, nay á8n này còn chưa có kết luận mà hắn đã tự sát, ngươi bảo trẫm phải nghĩ thế nào
đây?”
Phải nghĩ thế nào đây? Chỉ có thể là tự sát để giữ bí mật chứ còn gì?
Hắn ta chết đi thế này, vụ án sẽ rơi vào bế tắc vì không còn manh mối.
“Bệ hạ, Nhị Lang không thể nào tự sát được!” Vương Chính không tin.
“Trẫm cho phép người tìm ngỗ tác và lang trung giỏi nhất, để xem ngươi có tìm được chứng cứ gì chứng minh
Vương Nhị Lang không tự sát không.” Hữu Ninh đế dứt khoát giao vụ này cho Vương Chính, sau đó bảo Lưu Tam
Chỉ đưa cho Vương Chính một lá thư, “Vương Chính, người đọc hết đi.”
Vương Chính mở thư ra đọc, sau đó biển sắc. Trong thư trình bày lập luận về biến cố Tết Nguyên tiêu, lời lẽ mạch
lạc hợp lý, cuối cùng chĩa mũi dùi vào ông ta. Vương Chính cổ trấn tĩnh đáp: “Bệ hạ, thần không biết vì sao lại bị vu
vạ thế này!”
Trong thư chỉ nêu suy luận chứ không có bằng chứng.
“Trẫm không truy cứu đúng sai thế nào, có điều tra cũng chưa chắc tìm được chứng cứ gì” Hữu Ninh đế bình thản
nói, “Người ta ám chỉ người thì là vụ vạ, ngươi nói bóng nói gió Thái tử thì lại muốn trẫm tin mấy lời nói suông
không bằng chứng của ngươi. Vương Chính, ngươi không phải Cổ Triệu”
Cổ Triệu là cấm kỵ trong lòng Hữu Ninh đế, đã bị Hữu Ninh đế xử tử nhưng sau đó lại được Hữu Ninh đế sửa lại
án oan. Có thể nói, ông ta là người Hữu Ninh đế vừa yêu quý, vừa căm hận.
Hai người biết nhau từ thuở thiếu thời, lúc Hữu Ninh đế bị đày đến Tây Bắc, Cố Triệu con tiễn đưa suốt nghìn dặm
đường.
Về sau, Tiên để ngày càng hoang đường, Cố gia phát sinh mâu thuẫn nội bộ, một phe chủ trương lật đổ Tiêu thị, lập
người khác làm vua, Cố Triệu lại chủ trương đón Hữu Ninh đế và Khiêm vương về, ông ta tin rằng vận số của
hoàng tộc Tiêu thị chưa hết.
Sau một màn đấu đá khốc liệt, cuối cùng Cổ Triệu giành được thắng lợi, tuổi còn trẻ đã tiếp quản Cố gia. Kết cục về
sau chứng tỏ Cổ Triệu đã dự đoán chính xác, dù người đăng cơ không phải Khiêm vương nhưng cũng không khác
quá nhiều.
Trong mấy năm kể tiếp, hoạn quan hoành hành ngang ngược, Hữu Ninh đế và Cố Triệu có thể nói là quân thần
đồng lòng. Nhưng sau khi thanh trừng hết bè đảng hoạn quan trong triều, Hữu Ninh đế và Cố Triệu bắt đầu phát
sinh mâu thuẫn. Hữu Ninh đế muốn đề bạt hàn môn, đặc biệt mở ẩn khoa hai năm liên tiếp, liên tục có con nhà hàn
môn được trọng dụng.
Con em thể gia rõ ràng có tài hoa vượt trội nhưng lại bị chèn ép mạnh mẽ, tư tưởng kiềm chế thể gia của Hữu Ninh
đế ngày một lộ rõ. Thân là gia chủ của gia tộc đứng đầu các thế gia, tuy năm xưa Cổ Triệu từng lôi kéo các thể gia
khác ủng hộ Hữu Ninh đế nhưng nay Hữu Ninh đế qua cầu rút ván, đương nhiên Cổ Triệu muốn đòi lại lẽ công
bằng.
Về sau, đôi bên không ngừng xung đột, Cổ Triệu bắt đầu giương nanh múa vuốt, lúc mâu thuẫn lên đến đỉnh điểm,
ông ta từng ra lệnh cho Tam tỉnh không được đóng ngọc tỷ lên chiểu chỉ do Hữu Ninh đế ban ra.
Lúc ấy, Vương Chính hãy còn là một đích thứ tử không được coi trọng của Vương gia, ông ta vĩnh viễn không quên
được sắc mặt của Hữu Ninh đế ngày hôm đó.
Một vị vua lại bị kẻ bề tôi chèn ép, buộc phải nghe ông ta chỉ đâu đánh đó!
Cuộc đối đầu giữa hai người vua tôi bọn họ không có kẻ đúng người sai, chỉ là xung đột lợi ích mà thôi.
Hữu Ninh đế từng trải qua muôn vàn gian nan trắc trở khi còn trẻ, lúc mới đăng cơ thì bốn bề thọ địch, đương
nhiên sẽ muốn nâng đỡ thân tín, vun đắp thể lực của riêng mình để ngai vàng vững chắc hơn.
Cố Triệu là người đứng đầu thế gia, trách nhiệm của ông ta là bảo vệ lợi ích của thế gia, không để quyền lực của thế
gia từng bước rơi vào tay kẻ khác.
Hữu Ninh đế chấp nhận sửa lại án oan cho Cố Triệu một phần là do Tín vương phi sắp đặt, nhưng một nguyên
nhân khác cũng quan trọng không kém là ông ta thương tiếc Cố Triệu.
Có thể chắc chắn một điều, Hữu Ninh đế cực kỳ kiêng kỵ Cố Triệu, từ năm Hữu Ninh thứ sáu đến năm Hữu Ninh
thứ mười sáu, Cố Triệu đã thâu tóm quyền lực suốt mười một năm trời, khiến Hữu Ninh đế phải nhẫn nhịn trong
mười một năm mới chờ được đến ngày đánh đổ Cố gia.
“Bệ hạ thứ tội, vị thần không dám” Vương Chính dập đầu sát đất.
“Lui ra đi” Hữu Ninh đế nói.
Vương Chính không dám nhiều lời, đành phải ngoan ngoãn lui ra ngoài.
“Bệ hạ bớt giận” Lưu Tam Chỉ lập tức dâng trà cho Hữu Ninh đế.
Hữu Ninh đế cầm lấy chung trà rồi hỏi Lưu Tam Chỉ – người mình tin tưởng nhất: “Ngươi nói xem, việc này có
phải do Thái tử gây ra không?”
Lưu Tam Chỉ nào dám nói lung tung: “Bệ hạ, muốn biết Thái tử có phải kẻ chủ mưu hay không thì phải xem
thương thể nơi mắt của điện hạ thật giả thế nào.”
Hữu Ninh đế cầm cốc trà, sắc mặt đăm chiêu: “Ngươi đi mời Hư Thanh đại sư vào cung, bảo là trẫm lo cho mắt của
Thái tử, muốn mời ông ta khám cho
Hư Thanh là người xuất gia, hắn sẽ không nói dối, vả lại Hư Thanh cũng biết chút y thuật.
Thái tử lớn lên trong đạo quan, Phật giáo và Đạo giáo xưa nay không ưa nhau, Hư Thanh chắc chắn sẽ không giúp
Thái tử lừa gạt mình, Hữu Ninh đế nghĩ bụng.
“Bệ hạ, lúc trước Hư Thanh đại sư đúc tượng Phật, Chiêu Ninh quận chúa đã giúp ông ta điều chế Phật hương”
Lưu Tam Chỉ nhắc nhở.
“Không sao, Hư Thanh đại sư đức cao vọng trọng, sẽ không vì thế mà lừa gạt trẫm” Hữu Ninh đế phong Hư Thanh
làm đại sư của chùa Tướng Quốc là vì coi trọng nhân phẩm và đạo hạnh của ông ta. Lưu Tam Chỉ đích thân đi mời
Hà Thanh đại sự tiến cung.
Tại Đông cung, Tiêu Hoa Ung vẽ xong nét cuối cùng rồi gác bút, mời Thẩm Hi Hòa qua xem: “U U, bức tranh này
xin được tặng nàng”
Thẩm Hi Hòa nhìn qua không khỏi sững sờ. Giữa những đóa hoa hạnh rung rinh trong màn mưa phùn lất phất là
một thiếu nữ che ô. Nàng vươn tay ra, để những giọt mưa xuân và cánh hoa lả tả rơi xuống đầu ngón tay mình. Sắc
mặt nàng rất đỗi dịu dàng, ánh mắt chứa chan ý cười, rõ ràng thích ngắm mưa. “Điện hạ..” Sao hắn lại biết nàng
thích ngắm mưa?
Mỗi khi trời mưa, Thẩm Hi Hòa thích đứng bên song cửa sổ nhìn mưa rơi tí tách, cũng thích trời đổ mưa đúng lúc
đi ngủ. Nàng có cảm giác bầu không khí lúc mưa dường như trở nên tươi mát hơn, ẩn chứa một mùi hương dễ
chịu.
“Chuyện gì về nàng ta cũng biết. Tiêu Hoa Ung nhìn nàng chăm chú, sắc mặt ôn hòa, “Cho dù bây giờ chưa biết thì
sau này rồi cũng sẽ biết”
“Cảm ơn điện hạ đã tặng tranh, Chiêu Ninh cũng muốn tặng bức tranh mình vừa vẽ hôm nay cho điện hạ” Thẩm
Hi Hòa đem tranh tới.
Tranh của nàng khá đơn giản, đã vẽ xong từ lâu, lúc này nét mực đã khô. Thẩm Hi Hòa vẽ hai con cá chép một đen
một đỏ, tạo thành hình Thái Cực Lưỡng Nghi. Nàng nghĩ Tiêu Hoa Ung lớn lên trong đạo quan, mình sẽ thế này
nhỡ hắn có đòi tặng cũng không sao. “Hai con cá này.” Tiêu Hoa Ung nở nụ cười tinh quái.
Thẩm Hi Hòa có cảm giác câu nói bỏ dở của hắn chẳng tốt lành gì, kiên nhẫn chờ hắn nói dứt câu.
Tiêu Hoa Ung lại cuộn bức tranh lại thật cẩn thận rồi mới nói với Thẩm Hi Hòa bằng vẻ mập mờ: “… Trông như
đang mở ấp vai kề.”
“Tiêu Bắc Thần!”
Tiêu Hoa Ung vừa dứt lời liền cầm cuộn tranh chạy biến.
Hắn sợ nán lại bị nàng đánh thì không sao, ngộ nhờ nàng giật cuộn tranh lại, không tặng cho hắn nữa thì nguy to.
Thẩm Hi Hòa chạy theo một đoạn, nhưng nàng làm sao chạy nhanh bằng Tiêu Hoa Ung được?
Tiêu Hoa Ung luôn thành công trong việc chọc giận nàng!