Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
UU, nếu ta gặp muội sớm hơn, biết đâu.”
“Có lẽ người sẽ không sống được đến giờ” Thẩm Hi Hòa ngắt lời nàng ta.
Bộ Sơ Lâm: “..”
Nếu không có ký ức đời trước của Cổ Thanh Chi, Thẩm Hi Hòa sẽ không có lòng dạ khoáng đạt như bâ1y giờ.
Ngày ấy, Bộ Sơ Lâm bắt cóc Linh Lung nhằm khiến Khang vương phủ đề phòng nàng, ra tay đối phó nàng, còn Bộ
Sơ Lâm th9ì tọa sơn quan hổ đấu, xem thử năng lực của Thẩm Hi Hòa đến đâu, từ đó quyết định nên giải quyết
Thẩm Hi Hòa thế nào, bởi l3ẽ nàng đã biết được bí mật trí mạng của nàng ta.
Một Thẩm Hi Hòa chưa từng trải qua sóng gió sẽ không nghĩ được quá8 xa xôi, có lẽ nàng sẽ thành kẻ địch với Bộ
Sơ Lâm ngay từ lần đầu gặp mặt. Bộ Sơ Lâm chưa chắc đã là đối thủ của nàng, bởi lẽ thủ đoạn của nàng so với Cố
Thanh Chi chỉ có hơn chứ không có kém, chẳng qua là không lão luyện và gãy gọn bằng bây giờ, có thể khiến phụ
thân và Thục Nam vương nảy sinh hiềm khích.
“Phụ thân ta vừa gửi thư nói rằng Thái tử điện hạ muốn tham dự vào công chuyện giữa Thục Nam và Tây Bắc” Bộ
Sơ Lâm muốn xác nhận lại từ phía Thẩm Hi Hòa, “Muội nghĩ thế nào?”
“Phụ thân ta cũng gửi thư, nói rằng không có dị nghị gì về việc này”
Từ thời khắc Thẩm Hi Hòa được tứ hôn với Tiêu Hoa Ung, Thẩm gia và Đông cũng đã là đồng hội đồng thuyền,
bọn họ cần dốc sức hỗ trợ Tiêu Hoa Ung đăng cơ. Để Tiêu Hoa Ung tham dự vào việc này thì đến khi ấy sẽ càng dễ
giải quyết hơn, khỏi mất công sau này hắn lại nghi ngờ Thục Nam và Tây Bắc cấu kết với nhau.
Tiêu Hoa Ung đã biết Bộ Sơ Lâm là nữ, dù không có tình bằng hữu với Thẩm Hi Hòa thì Bộ Sơ Lâm cũng buộc phải
tạm thời tin tưởng Tiêu Hoa Ung nếu còn muốn sống. Chẳng qua nếu không có Thẩm Hi Hòa, Bộ gia sẽ cảnh giác
hơn, tránh bị Tiêu Hoa Ung qua cầu rút ván.
Có Thẩm Hi Hòa, tuy bọn họ không thể hoàn toàn ỷ lại nhưng ít ra cũng sẽ kỳ vọng ít nhiều.
“Đúng rồi, UU này, tảng đá họ Thôi nói hắn muốn đến Bộ phủ ở nhờ!” Bộ Sơ Lâm sực nhớ đến một chuyện phiền
lòng, nhìn Thẩm Hi Hòa với vẻ nài nỉ, “Muội nghĩ giúp ta có cách nào không, tại đầu thể để hắn đến phủ đệ nhà
mình ở nhờ được?”
“Khụ khụ khụ..” Thẩm Hi Hòa mới hớp ngụm trà, nghe Bộ Sơ Lâm nói vậy thì suýt phun nước trà ra ngoài, may
mà hàm dưỡng thâm hậu nên mới nén được, nhưng cũng vì vậy mà bị sặc đến xóc cả hông, Trân Châu vội bước tới
vô lưng cho nàng.
Thẩm Hi Hòa ho sặc sụa, ngậm một miếng mứt lê Trân Châu đưa qua mới thấy cổ họng dễ chịu hơn đôi chút. Nàng
ngẩng đầu nhìn Bộ Sơ Lâm đang tỏ vẻ lo âu và áy náy: “Đến chỗ ngươi ở nhà á? Vì sao có chứ?”
Thôi thì là danh gia đại tộc, của cải phong phú, làm gì đến nỗi không có chỗ ở dành cho người có triển vọng hứa
hẹn nhất trong lứa con cháu nhà mình?
“Hình như dạo này ấu đệ của hắn hay khóc ầm ĩ, kế mẫu của hắn mời cao nhận về nhà, người nọ nói rằng năm nay
Thôi Tấn Bách và ấu tử của nàng ta khác nhau, muốn dẫn con gái về nhà ngoại để lánh mặt Thối Tấn Bách” Bộ Sơ
Lâm biết chuyện cũng tức muốn chết.
Cái gì mà tạm lánh mặt, rõ ràng là đe dọa có Thôi Tấn Bách thì không có mẹ con bọn họ.
“Phụ thân Thối Thiểu khanh và người trong tộc nói thế nào?” Chuyện lớn thế này sao có thể mặc cho một người
phụ nữ làm cần được.
“Phụ thân hắn bảo cứ để mẹ con bọn họ về nhà ngoại, người trong tộc cũng ủng hộ” Bộ Sơ Lâm biết rất rõ, “Nhưng
tảng đá họ Thôi bảo hắn muốn gia đình được hòa thuận, sẵn lòng vì vậy mà dọn ra ngoài một năm.”
Nghe xong, Thẩm Hi Hòa nhoẻn cười. Thôi Tấn Bách từ bé đã nổi danh thần đồng, mới hai mươi tuổi đã ngồi vững
cái ghế Đại Lý tự Thiểu khanh, nhìn khắp triều đình cũng chẳng ai tuổi trẻ tài cao bằng hắn.
Tài trí và thủ đoạn của Thôi Tấn Bách hả có thể so với người thường? Chẳng qua hắn muốn mượn cớ để ở nhờ nhà
Bộ Sơ Lâm – người trong lòng của hắn, chứ không thì Thôi Tấn Bách có vô số cách để Thôi gia đứng về phía mình.
Sở dĩ lần này hắn chấp nhận nhượng bộ, thể hiện sự rộng lượng của bản thân là vì mọi chuyện diễn ra đúng ý hắn.
Thậm chí Thẩm Hi Hòa còn ngờ rằng cao nhân chỉ điểm gì đó, tương khắc gì đó đều là một tay Thôi Tấn Bách bày
ra.
Thôi Tấn Bách thích Bộ Sơ Lâm nhưng lại cho rằng Bộ Sơ Lâm là con trai, mà Bộ Sơ Lâm cũng không thích đàn ông,
chẳng qua muốn lợi dụng mình để tránh họa mà thôi. Hắn vắt óc nghĩ đủ mọi cách để Bộ Sơ Lâm đón nhận mình,
quyết không chấp nhận chỉ có một mình mình đơn phương.
Thấy Thẩm Hi Hòa tươi cười, Bộ Sơ Lâm càng bầu hơn: “U U, tảng đá họ Thôi điên thật rồi, ta nói với hắn Bộ gia
chỉ có một đứa độc định là ta, thế là hắn nói ta hãy tìm một người phụ nữ nào đó sinh đứa con trai rồi giao cho phụ
thân ta, xem như làm tròn bổn phận của người làm con. Sau này ta sẽ hoàn toàn thuộc về hắn!”
Lúc ấy, nghe Thôi Tấn Bách nói vậy, Bộ Sơ Lâm sự ngây người, triệt để cảm nhận được sự điên cuồng của Thôi Tấn
Bách.
“Có thể vì người mà làm được đến nước này, xem ra người sẽ khó mà tìm được người thứ hai yêu mình đến thế”
Thẩm Hi Hòa cảm thán.
“U U, đừng nói linh tinh nữa, mau nghĩ cách giúp ta đi” Bộ Sơ Lâm đau đầu.
“Ta đoán, hắn muốn đến chỗ ngươi ở nhờ thứ nhất là để tiếp cận ngươi, thứ hai là chứng minh với người rằng hắn
không sợ miệng lưỡi người đời.” Thẩm Hi Hòa nghiêm mặt, “Thôi Thiểu khanh thích người đến vậy, ta có nghĩ
cách thì hắn cũng sẽ có cách đối phó mà thôi, chẳng lẽ ngươi muốn ta và Thôi Thiểu khanh giao tranh sứt đầu mẻ
trán vì mình? Ngươi hãy tự nghĩ cách đi, đây
là chuyện riêng của hai người, ta không muốn nhúng tay”
“U U à.” Bộ Sơ Lâm đau lòng than vãn.
Hồng Ngọc bước vào, báo rằng có Tiết Cần Kiều đến, Thẩm Hi Hòa bèn cứng rắn đuổi Bộ Sơ Lâm về, sau đó đưa
quà a huynh nhờ đưa giùm cho Tiết Cẩn Kiều. Tiết Cần Kiều rất vui, lần nào cũng mở quà ngay trước mặt Thẩm Hi
Hòa, có khi không biết là thứ gì thì sẽ hỏi nàng.
Bên phía Mạnh Thường không điều tra được gì, không tìm được chút chứng cứ nào, đúng như Thẩm Hi Hòa dự
đoán.
Mùng Năm tháng Ba, Tạ Uẩn Hoài đến quận chúa phủ từ biệt nàng, hắn muốn đi Tây Vực một chuyến.
Thẩm Hi Hòa tự mình tiến hắn ra khỏi cổng thành. Tạ Uẩn Hoài đi được ba ngày thì có tin Tạ Kích sắp nạp thiếp.
Chuyện này cũng không thu hút sự chú ý cho lắm, Tạ Kích không còn con cái nào khác, có mỗi Tạ Uẩn Hoài thì lại
như nước với lửa, nạp thiếp để có con nối dõi cũng là lẽ thường.
Ngày Mười hai tháng Ba, kỳ thi mùa Xuân công bố kết quả, khắp hang cùng ngõ hẻm trong Kinh rộn ràng tiếng báo
tin vui, tiếng ăn mừng, tiếng khua chiêng gõ trống, cả Kinh thành chìm trong bầu không khí tưng bừng như hội.
Nhưng bầu không khí này chẳng kéo dài được bao lâu, chưa đến hai ngày đã có sĩ tử đến Kinh Triệu phủ đánh
trống kêu oan, tố cáo có người gian lận, biết trước đề thi, còn Tân khoa Hội nguyên chỉ là một kẻ tài năng có hạn.
Một viên đá làm dấy lên nghìn cơn sóng. Chế độ khoa cử chỉ mới hưng thịnh từ triều đại này, xưa nay chưa nghe có
chuyện gian lận bao giờ. Thiên hạ vốn tôn sùng người đọc sách, cho rằng văn nhân cao quý hơn các ngành nghề
khác, người bình thường sẽ không dám vụ vạ.
“Người tố cáo có phải Quách Đạo Dịch không?” Thẩm Hi Hòa hỏi Trân Châu.
Trân Châu gật đầu: “Đúng thể
Thẩm Hi Hòa nghĩ, Tiêu Hoa Ung từng nói muốn mở đường cho Đào Chuyên Hiến, giành lấy vị trí Trung thư lệnh mà Tiết Hoành để
lại. Hắn nói mình có kế hoạch khác dành cho Lễ bộ Thượng thự, hóa ra là thế này. Người ra đề thi Hội chính là Lễ bộ Thượng thư,
còn người giám thị là Lễ bộ Thị lang.
Nếu quả thật có gian lận trong kỳ thi mùa Xuân, Lễ bộ Thượng thư nhẹ thì mất chức, nặng thì mất đầu.